Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1320 : Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Cổ Dật Phi nhíu mày, y nói:
- Điều này thật ra không rõ ràng lắm. Chẳng những Tiểu Tam Tử không biết bản thân đắc tội thế nào với những tên khốn kiếp kia, những tên khốn kiếp kia bản thân cũng không biết tại sao phải giết Tiểu Tam Tử. Bọn chúng chỉ là phụng mệnh làm việc. Tên khốn khiếp phía sau màn sớm hay muộn tôi sẽ tóm được y.
Đỗ Long nhìn lại Tiểu Tam Tử, nói:
- Tiểu Tam Tử, hiện tại sư phụ của cậu ngay trước mặt, cậu không cần sợ hãi. Tất cả những gì cậu đã thấy đều nói rõ chi tiết ra, để chúng tôi thay cậu phân tích một chút, xem rốt cuộc là vì cái gì mà những người đó muốn giết cậu.
Tiểu Tam Tử sợ hãi rụt rụt thân thể, cậu ta nói:
- Tôi không biết...
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Vừa rồi cậu ấy đã nói một lần rồi. Hôm đó cậu ta ngẫu nhiên trên đường gặp mấy tên khốn lúc trước ép cậu ta làm kẻ trộm, liền nghĩ cách đi theo...
Tiểu Tam Tử nhìn thấy mấy tên lưu manh đó, liền muốn từ chỗ bọn chúng dò la lai lịch của mình. Tuy rằng mấy tên lưu manh kia người đông thế mạnh, nhưng cậu ta mấy năm này lăn lộn ở Tịnh Thủ Môn cũng không phải uổng công. Cho nên liền lớn mật theo sát, chưa từng nghĩ mấy tên lưu manh đó cũng xưa không bằng nay. Sau khi hai bên giao lưu một phen, Tiểu Tam Tử đã bị bọn chúng bắt trở về, nguyên nhân là Tiểu Tam Tử có khả năng đã nhìn thấy gì đó.
Tiểu Tam Tử cứ như vậy bị bắt về căn biệt thự kia, qua mấy ngày cậu ta mới giãy trói trốn thoát. Trong quá trình đang trốn chạy, những người đó còn nổ súng bắn thương cậu ta. Tiểu Tam Tử bò lên trên một chiếc xe vận tải, mới tránh được bọn chúng đuổi giết. Cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều ngã xuống vườn hoa, được đệ tử Tịnh Thủ Môn phát hiện cứu trở về.
- Nổ súng bắn cậu chính là mấy người này sao?
Đỗ Long lấy điện thoại di động ra, mở ra tấm hình choTiểu Tam Tử xem. Tiểu Tam Tử gật gật đầu, nói:
- Vâng, chính là bọn chúng.
Trong tấm hình kia có mấy tên cầm đầu, chính là mấy tên trộm bảo bối nhà Vương Đạt Đào đêm qua Đỗ Long bắt được. Đỗ Long nói:
- Khó trách tối hôm qua lúc tôi nhìn thấy bọn chúng cảm giác có chút quen mắt, hoá ra bốn năm trước từng gặp một lần...
Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ đều tò mò vây lại. Sau khi nhìn thấy mấy người kia, Cổ Nguyệt Hồ hỏi:
- Tối hôm qua anh nhìn thấy bọn chúng ư? Bọn chúng ở đâu? Tôi lập tức qua đó trừng trị bọn chúng.
Tiểu Tam Tử trong mắt lộ ra cảm kích, Đỗ Long cười nói:
- Hãy bảo trọng, nhớ kỹ cậu còn nợ tôi hai cái mạng đấy.
Tiểu Tam Tử vội vàng cải chính:
- Là ba cái mới đúng. Bốn năm trước nếu không phải Đỗ cảnh quan đã cứu tôi, tôi cũng không gặp được sư tổ và sư tỷ...
Đỗ Long cười nói:
- Hai lần ba lượt không có gì khác nhau. Được rồi, cậu cố gắng dưỡng bệnh. Lão Cổ, tiểu hồ ly, tôi đi trước.
Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ đi theo Đỗ Long đi ra, Cổ Dật Phi trầm ngâm nói:
- Đỗ Long, tôi ngày hôm qua suy nghĩ cẩn thận những manh mối như lời cậu nói, tôi cảm thấy xác suất thứ đó ở Nam Mĩ không lớn.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng chỉ nói như vậy, ông thật đúng là nghiên cứu cả đêm ư? Dựa vào những tư liệu ông đã nắm giữ, hẳn là đã đại khái xác nhận vật kia ở chỗ nào rồi chứ hả?
Cổ Dật Phi nói:
- Vật kia trong tay của tôi có mấy cái, cậu biết rất rõ. Khoảng cách gom đủ mấy vật kia vẫn còn sớm, không biết lúc còn sống có gom được đủ hay không, ôi...
Cổ Dật Phi than thở, bộ dạng cực cô đơn. Cổ Nguyệt Hồ phì phì liên thanh, dùng phương thức của cô an ủi ông nội. Đỗ Long lại rất rõ người này đang giả bộ. Đồ thật đồ giả trong tay ông ta cũng đã có sáu miếng Bát Tiên Ngọc Điệp. Ngoại trừ hai miếng của Vương Đạt Đào đã rơi vào tay tổ Sơn Khẩu kia ra, Cổ Dật Phi đã lấy đủ.
Đỗ Long đối với lão lừa đảo này cũng vô cùng khinh thường, nhưng lại làm bộ an ủi hai cái, sau đó đi khỏi. Hắn hiện tại vô cùng chờ mong cái kiện hàng bị chặn trở về kia. Chỉ cần lấy được vật kia, Bát Tiên Ngọc Điệp trong tay hắn liền gom đủ. Đương nhiên, trong đó có mấy cái chỉ là sự tồn tại dưới phương thức ảnh chụp và tư liệu.
Tuy rằng chỉ có hai ba cái là đồ thật, nhưng nếu như dùng để phân tích, thì đã đầy đủ rồi.
Đỗ Long trở lại Cục công an, theo thứ tự nói lời từ biệt với đám người Bạch Tùng Tiết, sau đó cùng bọn Hoàng Nham ngồi lên xe buýt do sở Công an sắp xếp trở về thành phố Lỗ Tây.