Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1403 : Cuồng hoa cùng đường

Ngày đăng: 21:40 12/02/21

Trò mèo vờn chuột bắt đầu. Đỗ Long giải quyết vụ án nổ liên hoàn từ ba phương diện.
Trước tiên là hắn tung ra tin giả trên bản tin cố ý chọc giận nghi phạm, tiếp theo là bắt đầu quản lý nghiêm ngặt mấy khu vực mà nghi phạm có thể lui tới, đồng thời tạo ra ảnh hưởng lớn. Mục đích không ngoài việc ép nghi phạm bước vào kế hoạch của hắn ngoan ngoãn đi thành phố Song Môn mắc câu.
Thứ ba là Đỗ Long phân tổ chuyên án thành ba nhóm nhỏ, trong đó ba tổ đến từ đâu thì về đó lần lượt về ba thành phố Ngọc Khê, Ngọc Minh, và Đại Lý. Tra lại một lượt du khách, xe cộ ra vào thành phố đó trong thời gian xảy ra vụ án, còn Đỗ Long dẫn theo nhóm nhỏ cao giọng trấn thủ thành phố Ngọc Minh. Thành viên nhóm nhỏ chẳng biết làm gì mà người dân tỉnh Thiên Nam ngày nào cũng có thể nhìn thấy Đỗ Long trên tivi, hắn ngày ngày nhận phỏng vấn của các đài truyền hình vệ tinh Thiên Nam, ngày ngày lên hình rất nổi.
Nhìn thấy Đỗ Long lại phóng đại lời nói sai lầm, Bạch Tùng Tiết lắc đầu tắt tivi, ban Tuyên giáo tỉnh sớm đã thấy không ổn tìm Bạch Tùng Tiết trao đổi ý kiến. Ông gánh áp lực ra sức ủng hộ Đỗ Long, nếu như hắn không thể nhanh chóng phá án thì Bạch Tùng Tiết sẽ mất mặt cùng hắn.
Bất cứ lúc nào bị mìn uy hiếp làm người dân lại oán hờn khắp nơi. Mọi người gần như quên mất bản lý lịch phá án như thần của Đỗ Long, nghi ngờ liệu hắn có năng lực phá vụ án này không. Hắn cao giọng như vậy, ngoài việc chọc giận hung thủ ra dường như không có bất cứ điểm tốt nào.
Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, dù sao mấy ngày này Đỗ Long ngày nào cũng xuất hiện trên bản tin, bất ngờ là án nổ không xuất hiện ở những nơi khác.
Trong một kỳ tin mới Hàn Y Huyên lại phỏng vấn lại Đỗ Long, cô hỏi: - Cục trưởng Đỗ, Gần đây không xảy ra án nổ, xem ra hành động bên cảnh sát đã có được những hiệu quả nhất định, nhưng điều này liệu có nghĩa là bên cảnh sát không thể nhanh chóng bắt được nghi phạm?
Đỗ Long dương dương tự đắc nói: - Hành động bên cảnh sát đã có được thành công lớn, nghi phạm thấy thế công kích của chúng ta nên tạm thời không dám hoạt động lại. Nhưng đây không có nghĩa là cảnh sát sẽ không bắt được y. Cùng với bước điều tra tiếp theo của tổ chuyên án, vụ án đã có được những tiến triển lớn. Chúng tôi đã từng bước áp sát nghi phạm có thể bắt y bất cứ lúc nào. Xin mọi người cứ an tâm chuyện tôi đã hứa còn chưa thực hiện, nghi phạm của vụ nổ liên hoàn nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của cảnh sát chúng tôi? Xin cảm ơn mọi người!
Nhìn thấy bộ mặt dương dương tự đắc đó của Đỗ Long, Tống Thư Mạn vô cùng phẫn nộ, nhưng cô không hề biểu lộ ra mà chỉ bĩu môi khinh thường: - Vẫn còn sớm, đừng vội đắc ý.
Tống Thư Mạn nhìn Trịnh Nhuận Lâm ngủ như chết trên giường lại càng xì một tiếng khinh thường. Cô lấy ra một bình cà phê từ va li hành lý bên người, rồi lại lấy con chuột mới mới mua từ siêu thị máy tính sáng nay ra, lấy bản mạch và nút ấn bên trong ra một cách thành thục.
Trong bình cà phê là thuốc nổ mà Tống Thư Mạn tự chế. Trước đây nhà cô làm pháo, thuốc nổ bên trong pháo hoa hiện nay uy lực kinh người. Nếu không người Hà Nam đó cũng không thể dùng pháo hoa chế ra đại pháo để phản đối di dời giải phóng mặt bằng. Nổ trong khoảng cách gần chắc chắn sẽ chết mà sự nguy hiểm của thuốc nổ pháo trúc và pháo hoa chỉ cần biết phối hợp thì có thể sản xuất ra một lượng lớn ở bất cứ phường nhỏ nào. Hồi nhỏ Tống Thư Mạn giúp việc gói pháo trong nhà nên cũng nghe thuộc cách chế thuốc súng, luyện thành một tay điều phối thuốc nổ rất năng lực.
Tống Thư Mạn học ngành thương mại quốc tế ở đại học nhưng cô còn tự học văn bằng chính quy kỹ thuật điện tử, cô rất thích mân mê những linh phối kiện điện tử. Chỉ cần có một bàn ủi điện và một đống linh kiện một bản mạch là cô có thể tự chế ra rất nhiều thứ mà người thường không biết dùng.
Sau khi ra trường, Tống Thư Mạn không tìm được công việc đúng với chuyên ngành của cô, nhưng vì ngoại hình khá xinh đẹp nên được tập đoàn nào đó gọi. Từ một nhân viên đánh máy cô nhanh chóng trở thành thư ký của Trịnh Nhuận Lâm, đương nhiên là cô bồ này rất xứng với chức vị. Những việc cần làm đều làm rất tốt, việc không cần làm cũng hoàn thành xuất sắc, Trịnh Nhuận Lâm với cô có thể nói là yêu không muốn rơi tay. Nhưng Trịnh Nhuận Lâm không biết rằng Tống Thư Mạn vốn không thèm để ý đến mình, sở dĩ cô theo ông ta là vì muốn mượn địa vị của ông ta để kiếm chút lợi mà thôi.
Trong tiếng ngáy như dã thú của Trịnh Nhuận Lâm, Tống Thư Mạn lão luyện biến bản mạch chuột thành một trang bị ấn nổ mini, sau đó cô cẩn thận đổ thuốc nổ vào bọc thuốc cho thêm dây điện, đây là giai đoạn đầu của mìn mini
Lần này Tống Thư Mạn cố ý cho nhiều thuốc nổ hơn vì vậy không nhét vừa hộp thuốc lá, hộp sữa mềm mà vừa uống sáng nay trở thanh mục tiêu mới của cô. Cô bỏ mìn mini vào hộp sữa, sau đó dùng keo dán dán nắp hộp lại, vậy là tạo ra một quả mìn ngụy trang hoàn hảo.
Tống Thư Mạn chỉ làm ba quả mìn như vậy, đồng thời định làm xong việc thì sẽ rửa tay gác kiếm để mấy tên cảnh sát đó bắt không khí, dù sao thì cô cũng chơi đủ rồi. Nhưng cô lại không hề biết Đỗ Long sớm đã bày ra thiên la địa võng chỉ cần cô ra tay thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Mỗi lần Trịnh Nhuận Lâm đi công tác đều do công ty hoặc xí nghiệp cấp dưới sắp xếp chỗ ở nên có tính bí mật nhất định, cho dù bên cảnh sát có đến kiểm tra thông tin người ra vào thì nhìn thấy thấy tên của một tập đoàn lớn nào đó bọn họ cũng không tiếp tục điều tra. Tống Thư Mạn mượn thân phận của Trịnh Nhuận Lâm mà trốn được từ lần kiểm tra này đến lần kiểm tra khác của cảnh sát. Lần này thì cô đã gặp phải đối thủ thực sự, muốn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đúng là khó.
Sáng sớm Tống Thư Mạn rời khỏi nhà khách chuẩn bị thực hiện lần tấn công cuối cùng, lần này cô định ném bom trên đường trước cửa cục Công an. Chỉ cần xe ô tô kẹp qua Uy lực nổ đủ để nổ tan bánh xe cũng đủ để tạo ra hỗn loạn không lớn cũng không nhỏ. Tống Thư Mạn chú ý nhất là sự nhục nhã của cục Công an đặc biệt là của tổ chuyên án: - Muốn bắt ta sao? Ta sẽ nổ ngay trước cửa nhà ngươi, xem các ngươi làm gì được ta nào!
Lúc gần tám giờ, Tống Thư Mạn đến trước cổng cục Công an. Nhìn đường xã đông đúc cô rất vừa ý, cô cầm hộp sữa có chữa thuốc nổ trong tay đợi thời cơ bên đường dành cho đi bộ. Đèn xanh vừa bật lên cô liền hòa vào người đi đường qua đối diện đường, lúc qua đường Tống Thư Mạn hết sức cẩn thận, cô hạ thấp vành nón nhìn trước ngó sau. Cô không nhìn xe mà nhìn xem xung quanh có người đáng nghi không, ngọai trừ hai cô gái xinh đẹp phía sau làm cho cô có chút nghen tị thì đều rất an toàn.
Lúc Tống Thư Mạn sắp đến giữa đường thì đột nhiên A ơ một tiếng ngồi xuống, cô để lại hộp sữa trên đất bóp bóp chân làm như bị trật nhẹ, rồi tiếp tục đứng lên bước về phía trước.
Đột nhiên vang lên giọng một cô gái trong trẻo:
- Chị gì ơi, chị quên sữa rồi.
Tống Thư Mạn trầm xuống, cô giả vờ không nghe thấy bước về phía trước, nhưng phía sau lại vang lên giọng một cô gái khác: - Tống Thư Mạn! Cô đứng lại! chạy không nổi đâu! Chúng tôi là cảnh sát đã theo dõi cô rất lâu rồi!
Tống Thư Mạn hoảng sợ, cô không biết sao đối phương lại biết thân phận của mình, giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, Vậy thì chạy!
Tống Thư Mạn vung tay chạy về phía trước, không ngờ cô mỏng manh yếu ớt lại mang giầy cao gót mà chạy nhanh đến vậy. Âu Dương Đình nhặt hộp sữa trên đất lên rồi cùng Phó Hồng Tuyết đuổi theo, bọn họ đều mang giày thể thao nên vốn không sợ Tống Thư Mạn chạy mất. Song lúc Tống Thư Mạn sắp chạy đến đường đi bộ đối diện một chiếc xe đạp điện đột nhiên lao nhanh ra đúng lúc đâm Tống Thư Mạn bay lên, đầu óc Tống Thư Mạn trống rỗng túi sách nhỏ tuột khỏi tay
Rầm rầm hai tiếng nổ mạnh, Tống Thư Mạn không còn biết gì nữa