Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1404 : Vụ án đã được phá
Ngày đăng: 21:40 12/02/21
Túi xách của Tống Thư Mạn bị đâm bay lên đập vào thân cây, phát nổ liên hoàn, tiếng nổ và mùi thuốc làm hiện trường hỗn loạn một phen. Rất nhiều người vì vậy mà bị ngã, may mà lúc nổ cạnh cây không có người nên mặc dù khiếp một phen nổ đến cả cây lớn lay động lá rơi lả tả, nhưng không gây ra thương tích gì lớn cho người xung quanh.
Cùng lúc xảy ra vụ nổ thân thể Tống Thư Mạn cũng như lá nhảy múa trong không trung, sau đó rơi bịch xuống đất lăn đi máu rắc đỏ ven đường.
Kiểu nổ như thế này Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết chỉ giơ tay lên che mặt một chút, bọn họ nhìn nhau chạy đi, một người duy trì trật tự, một người đi lên kiểm tra tình hình Tống Thư Mạn.
Người đâm bay Tống Thư Mạn là một thanh niên, hắn sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng sau một lúc hơi ngây người cậu ta nổ xe định chạy. Thế nhưng người cậu ta vừa hơi nghiêng về trước thì xe đạp điện phát ra tiếng sạt sạt quay rất nhanh song lại không đi về phía trước.
Thanh niên đó quay đầu nhìn lại đã thấy Phó Hồng Tuyết tóm lấy khung sắt dưới chỗ ngồi, nhấc đít xe lên bánh xe quay nhanh trên mặt đất ba centimét, chả trách nó không chạy về phía trước.
- Buông ra! Thanh niên đó nhìn Phó Hồng Tuyết giận dữ hét.
- Đâm người rồi định chạy sao? Phó Hồng Tuyết trừng mắt nói: - Xuống xe! Nếu không tôi đánh đến mẹ cậu cũng không dám nhận con!
Thanh niên đó tức giận mắng một tiếng, cậu ta rút dao từ trong ngực ra Vụt một tiếng bật đầu dao ra nhoáng một cái trước mặt Phó Hồng Tuyết. Không đợi cậu ta nói xong Phó Hồng Tuyết đã giật ngay lấy con dao găm cười lạnh nói: - Xuống xe! Nếu không là tao khoét mấy lỗ trên cái mông thối nhà mày đấy!
Người đó chưa từng thấy người phụ nữ nào hung hãn đến vậy, dao đã bị giật mất cậu ta cũng không ương bướng nữa vội tắt máy ngoan ngõan nói: - Chị gái, đừng giận, tôi chỉ đùa thôi
Phó Hồng Tuyết cười lạnh nói: - Tôi không rảnh chơi với cậu, xuống xe! Lấy chứng minh thư ra đây rồi ngoan ngoãn ngồi sang một bên, để tôi thấy cậu chạy thì chết chắc!
Người đó vẻ mặt đau khổ đến bên gốc cây vừa nổ ngồi xuống, xung quanh vang lên vài tiếng tiếng vỗ tay. Mặc dù mọi người đều vội đi làm nhưng vẫn có rất nhiều người vây quanh thò đầu vào hỏi có chuyện gì. Phó Hồng Tuyết giơ thẻ công tác ra nói với mọi người: - Tôi là cảnh sát đang thi hành công vụ, mọi người đừng tụ tập ở đây cản trở giao thông, đi làm việc của mình đi!
Có vài người bước đi nhưng lại có vài người đến, con người luôn hiếu kì như vậy. Phó Hồng Tuyết từ bỏ cái ý nghĩ giải tán người xem, cô đến bên Âu Dương Đình hỏi: - Thế nào? Có thể cứu được không?
Âu Dương Đình đang cấp cứu cho Tống Thư Mạn nói: - Rất nguy kịch, phải mau chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Phó Hồng Tuyết vội vàng cầm điện thoại lên cũng đúng lúc đấy một xe cứu hộ gào thét đến. Mọi người đều hoan hô Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình giúp nhân viên y tế đưa Tống Thư Mạn lên xe cứu hộ, sau đó Âu Dương Đình đi theo xe, còn Phó Hồng Tuyết ở lại để thu thập chứng cứ.
Mấy người từ trong cục Công an đi ra, bọn họ nhận ra nữ cảnh sát xinh đẹp Phó Hồng Tuyết vừa đến, nhưng không biết cô tham gia tổ chuyên án chỉ chào hỏi một cái rồi lại vào làm việc.
Cảnh sát giao thông cũng tới sau, Phó Hồng Tuyết đưa giấy công tác ra cho bọn họ xem rồi giao con dao giật được cho cảnh sát giao thông, thuật lại một chút sự việc đã qua. Hai cảnh sát giao thông nghe thấy người đó đâm vào người định chạy còn đem dao ra uy hiếp, liền chụp ảnh hiện trường, rồi còng lại cho xe đạp điện lên xe đưa đi.
Phó Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô mau chóng rời khỏi hiện trường sau đó gọi điên cho Đỗ Long báo cho hắn biết tình hình bên này.
Đỗ Long nói: - Anh biết rồi, chuyện này cũng không có cách nào khác, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. Bọn em đến bệnh viện trông chừng tốt Tống Thư Mạn, đợi cô ta khỏe hơn một chút anh sẽ phái người qua áp giải về đây, bọn em không cần quay lại đây nữa.
- Vâng! Phó Hồng Tuyết thấy Đỗ Long không trách liền vui vẻ nói.
Đỗ Long thở dài ở đầu điện thoại bên kia, hắn gọi điện cho Bạch Tùng Tiết nói: - Chú Bạch, phá xong án rồi, người phụ nữ đó bị bắt quả tang trong lúc thực thi hành vi phạm tội. Nhưng lúc bắt lại xảy ra một vài thứ ngoài ý muốn, cô ta bị một xe đạp điện đâm trọng thương, đang cấp cứu ở bệnh viện.
Bạch Tùng Tiết vừa nhẹ nhõm lại căng thẳng nói: - Sao lại như vậy? Nghi phạm bị bắt ở đâu? Trong lúc truy bắt sao lại không sắp xếp xung quanh?
Đỗ Long nói: - Bắt được cô ta ở thành phố Song Môn. Để tận tay bắt được cô ta, điều tra viên đã theo đuôi cô ta lúc nhìn thấy và chụp được hình cô ta để mìn trên đường bọn họ mới ra tay bắt, lúc nghi phạm tháo chạy bị xe đâm bay
Bạch Tùng Tiết nghe Đỗ Long miêu ta xong liền yên tâm nói: - Không làm hại đến những người xung quanh là tốt rồi, mặc dù chi tiết bắt giữ có chút khuyết điểm, nhưng bắt được nghi phạm là tốt rồi. Cháu chắc chắn là cô ta chứ?
Đỗ Long nói một cách chắc chắn:
- Chắc chắn là cô ta, bất luận là tàn tích hay hộp mìn chưa nổ thì chất liệu và cách làm đều hoàn toàn giống với hàng loạt án nổ trước kia.Từ hành trình của cô ta mà phân tích thì cũng hoàn toàn ăn khớp với ba nơi đã xảy ra loạt án nổ.
Bạch Tùng Tiết thở phào nói: - Là cô ta thì tốt rồi, vậy cháu mau chóng làm một cuộc họp báo với mọi người là vụ án đã được phá đi.
Sau khi đặt điện thoại xuống Bạch Tùng Tiết lại thở dài, nhưng đây không phải là vì thất vọng. Ông rất vui vì Đỗ Long đã nhanh chóng phá được án, chuyện này ai mà ngờ được chứ? Cho dù bản thân rất mực tin tưởng hắn, tối qua lúc nghe Đỗ Long nói đi nói lại trên tin tức sắp phá được án ai mà ngờ được hôm nay đã có thể thực hiện được? Thế này thì ông đã hoàn toàn có thể yên tâm.
Lúc Đỗ Long điện cho Hàn Ỷ Huyên gọi cô đến làm bản tin cho mình, cô có chút phớt lờ. Thời gian này Đỗ Long bị mắng không ít, cô phối hợp với hắn làm tuyên truyền cũng bị không ít nghi ngờ. Cô vừa nói hôm nay mình có việc có thể giới thiệu phóng viên khác cho hắn Đỗ Long liền nói: - Vụ án đã được phá rồi, có muốn phỏng vấn không? Chiều nay anh là của em đấy!
Mặc dù ngày thường Hàn Ỷ Huyên rất ghét kiểu nói nước đôi này, nhưng dường như hôm nay cô không nghe thấy, cô kích động nói: - Phá rồi sao? Thật không? Anh đừng có gạt em đấy nhé!
Đỗ Long cười nói: - Đương nhiên là thật rồi anh gạt em làm gì? Em mau chóng tìm nơi mà phỏng vấn anh đi. Hôm nay vừa hay là chủ nhật anh bảo đảm trương trình lần này của em sẽ bùng nổ đấy!
Đầu tiên Hàn Ỷ Huyên liên lạc với tổng đạo diễn truyền hình, nghe thấy vụ án đã được phá ông lập tức cho phát tiết mục của cô. Mặc dù là loại tiết mục ngôn ngữ một tuần một lần, cũng phải theo sát tình thế, hiện nay người dân đều chăm chăm theo dõi vụ án nổ liên hoàn!
Nhưng trước khi phát vẫn phải quay bản tin, Hàn Ỷ Huyên nhanh chóng phỏng vấn Đỗ Long để kịp phát ở tin đầu của bản tin buổi chiều: - Vụ án đã được phá
Cùng lúc xảy ra vụ nổ thân thể Tống Thư Mạn cũng như lá nhảy múa trong không trung, sau đó rơi bịch xuống đất lăn đi máu rắc đỏ ven đường.
Kiểu nổ như thế này Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết chỉ giơ tay lên che mặt một chút, bọn họ nhìn nhau chạy đi, một người duy trì trật tự, một người đi lên kiểm tra tình hình Tống Thư Mạn.
Người đâm bay Tống Thư Mạn là một thanh niên, hắn sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng sau một lúc hơi ngây người cậu ta nổ xe định chạy. Thế nhưng người cậu ta vừa hơi nghiêng về trước thì xe đạp điện phát ra tiếng sạt sạt quay rất nhanh song lại không đi về phía trước.
Thanh niên đó quay đầu nhìn lại đã thấy Phó Hồng Tuyết tóm lấy khung sắt dưới chỗ ngồi, nhấc đít xe lên bánh xe quay nhanh trên mặt đất ba centimét, chả trách nó không chạy về phía trước.
- Buông ra! Thanh niên đó nhìn Phó Hồng Tuyết giận dữ hét.
- Đâm người rồi định chạy sao? Phó Hồng Tuyết trừng mắt nói: - Xuống xe! Nếu không tôi đánh đến mẹ cậu cũng không dám nhận con!
Thanh niên đó tức giận mắng một tiếng, cậu ta rút dao từ trong ngực ra Vụt một tiếng bật đầu dao ra nhoáng một cái trước mặt Phó Hồng Tuyết. Không đợi cậu ta nói xong Phó Hồng Tuyết đã giật ngay lấy con dao găm cười lạnh nói: - Xuống xe! Nếu không là tao khoét mấy lỗ trên cái mông thối nhà mày đấy!
Người đó chưa từng thấy người phụ nữ nào hung hãn đến vậy, dao đã bị giật mất cậu ta cũng không ương bướng nữa vội tắt máy ngoan ngõan nói: - Chị gái, đừng giận, tôi chỉ đùa thôi
Phó Hồng Tuyết cười lạnh nói: - Tôi không rảnh chơi với cậu, xuống xe! Lấy chứng minh thư ra đây rồi ngoan ngoãn ngồi sang một bên, để tôi thấy cậu chạy thì chết chắc!
Người đó vẻ mặt đau khổ đến bên gốc cây vừa nổ ngồi xuống, xung quanh vang lên vài tiếng tiếng vỗ tay. Mặc dù mọi người đều vội đi làm nhưng vẫn có rất nhiều người vây quanh thò đầu vào hỏi có chuyện gì. Phó Hồng Tuyết giơ thẻ công tác ra nói với mọi người: - Tôi là cảnh sát đang thi hành công vụ, mọi người đừng tụ tập ở đây cản trở giao thông, đi làm việc của mình đi!
Có vài người bước đi nhưng lại có vài người đến, con người luôn hiếu kì như vậy. Phó Hồng Tuyết từ bỏ cái ý nghĩ giải tán người xem, cô đến bên Âu Dương Đình hỏi: - Thế nào? Có thể cứu được không?
Âu Dương Đình đang cấp cứu cho Tống Thư Mạn nói: - Rất nguy kịch, phải mau chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Phó Hồng Tuyết vội vàng cầm điện thoại lên cũng đúng lúc đấy một xe cứu hộ gào thét đến. Mọi người đều hoan hô Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình giúp nhân viên y tế đưa Tống Thư Mạn lên xe cứu hộ, sau đó Âu Dương Đình đi theo xe, còn Phó Hồng Tuyết ở lại để thu thập chứng cứ.
Mấy người từ trong cục Công an đi ra, bọn họ nhận ra nữ cảnh sát xinh đẹp Phó Hồng Tuyết vừa đến, nhưng không biết cô tham gia tổ chuyên án chỉ chào hỏi một cái rồi lại vào làm việc.
Cảnh sát giao thông cũng tới sau, Phó Hồng Tuyết đưa giấy công tác ra cho bọn họ xem rồi giao con dao giật được cho cảnh sát giao thông, thuật lại một chút sự việc đã qua. Hai cảnh sát giao thông nghe thấy người đó đâm vào người định chạy còn đem dao ra uy hiếp, liền chụp ảnh hiện trường, rồi còng lại cho xe đạp điện lên xe đưa đi.
Phó Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô mau chóng rời khỏi hiện trường sau đó gọi điên cho Đỗ Long báo cho hắn biết tình hình bên này.
Đỗ Long nói: - Anh biết rồi, chuyện này cũng không có cách nào khác, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. Bọn em đến bệnh viện trông chừng tốt Tống Thư Mạn, đợi cô ta khỏe hơn một chút anh sẽ phái người qua áp giải về đây, bọn em không cần quay lại đây nữa.
- Vâng! Phó Hồng Tuyết thấy Đỗ Long không trách liền vui vẻ nói.
Đỗ Long thở dài ở đầu điện thoại bên kia, hắn gọi điện cho Bạch Tùng Tiết nói: - Chú Bạch, phá xong án rồi, người phụ nữ đó bị bắt quả tang trong lúc thực thi hành vi phạm tội. Nhưng lúc bắt lại xảy ra một vài thứ ngoài ý muốn, cô ta bị một xe đạp điện đâm trọng thương, đang cấp cứu ở bệnh viện.
Bạch Tùng Tiết vừa nhẹ nhõm lại căng thẳng nói: - Sao lại như vậy? Nghi phạm bị bắt ở đâu? Trong lúc truy bắt sao lại không sắp xếp xung quanh?
Đỗ Long nói: - Bắt được cô ta ở thành phố Song Môn. Để tận tay bắt được cô ta, điều tra viên đã theo đuôi cô ta lúc nhìn thấy và chụp được hình cô ta để mìn trên đường bọn họ mới ra tay bắt, lúc nghi phạm tháo chạy bị xe đâm bay
Bạch Tùng Tiết nghe Đỗ Long miêu ta xong liền yên tâm nói: - Không làm hại đến những người xung quanh là tốt rồi, mặc dù chi tiết bắt giữ có chút khuyết điểm, nhưng bắt được nghi phạm là tốt rồi. Cháu chắc chắn là cô ta chứ?
Đỗ Long nói một cách chắc chắn:
- Chắc chắn là cô ta, bất luận là tàn tích hay hộp mìn chưa nổ thì chất liệu và cách làm đều hoàn toàn giống với hàng loạt án nổ trước kia.Từ hành trình của cô ta mà phân tích thì cũng hoàn toàn ăn khớp với ba nơi đã xảy ra loạt án nổ.
Bạch Tùng Tiết thở phào nói: - Là cô ta thì tốt rồi, vậy cháu mau chóng làm một cuộc họp báo với mọi người là vụ án đã được phá đi.
Sau khi đặt điện thoại xuống Bạch Tùng Tiết lại thở dài, nhưng đây không phải là vì thất vọng. Ông rất vui vì Đỗ Long đã nhanh chóng phá được án, chuyện này ai mà ngờ được chứ? Cho dù bản thân rất mực tin tưởng hắn, tối qua lúc nghe Đỗ Long nói đi nói lại trên tin tức sắp phá được án ai mà ngờ được hôm nay đã có thể thực hiện được? Thế này thì ông đã hoàn toàn có thể yên tâm.
Lúc Đỗ Long điện cho Hàn Ỷ Huyên gọi cô đến làm bản tin cho mình, cô có chút phớt lờ. Thời gian này Đỗ Long bị mắng không ít, cô phối hợp với hắn làm tuyên truyền cũng bị không ít nghi ngờ. Cô vừa nói hôm nay mình có việc có thể giới thiệu phóng viên khác cho hắn Đỗ Long liền nói: - Vụ án đã được phá rồi, có muốn phỏng vấn không? Chiều nay anh là của em đấy!
Mặc dù ngày thường Hàn Ỷ Huyên rất ghét kiểu nói nước đôi này, nhưng dường như hôm nay cô không nghe thấy, cô kích động nói: - Phá rồi sao? Thật không? Anh đừng có gạt em đấy nhé!
Đỗ Long cười nói: - Đương nhiên là thật rồi anh gạt em làm gì? Em mau chóng tìm nơi mà phỏng vấn anh đi. Hôm nay vừa hay là chủ nhật anh bảo đảm trương trình lần này của em sẽ bùng nổ đấy!
Đầu tiên Hàn Ỷ Huyên liên lạc với tổng đạo diễn truyền hình, nghe thấy vụ án đã được phá ông lập tức cho phát tiết mục của cô. Mặc dù là loại tiết mục ngôn ngữ một tuần một lần, cũng phải theo sát tình thế, hiện nay người dân đều chăm chăm theo dõi vụ án nổ liên hoàn!
Nhưng trước khi phát vẫn phải quay bản tin, Hàn Ỷ Huyên nhanh chóng phỏng vấn Đỗ Long để kịp phát ở tin đầu của bản tin buổi chiều: - Vụ án đã được phá