Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1406 : Mộng đẹp

Ngày đăng: 21:40 12/02/21

Án đã phá được rồi, rượu chúc mừng không thể thiếu được. Mọi người muốn chúc cho Đỗ Long say mèm, nhưng Đỗ Long đã khiến cho bọn họ biết thế nào là ngàn chén không say. Muốn đánh bại hắn ta, liền bị hẳn ta đánh lại. Lúc trở lại nhà khách, tinh thần Đỗ Long vẫn y nguyên cao hứng phấn chấn.
Thẩm Băng Thanh tối nay chỉ uống một chén rượu với thêm hai cốc đồ uống, nhưng hắn ta trông giống như còn uống nhiều hơn cả Đỗ Long, khuôn mặt trắng ngần đỏ lựng. Lúc không có người ngoài, Đỗ Long không nhịn được cười. Y vẫn xinh đẹp như trước đây, mang tóc giả, đeo nữ trang, ngọc Quan Âm tái xuất giang hồ đảm bảo chấn động động một thời.
Thẩm Băng Thanh lại không có tâm trạng đùa với hắn, y thở dài, nói: - Đỗ Long, sắp đến ngày mồng một tháng năm rồi, tôi chưa chuẩn bị cái gì cả.
Hôn lễ của Thẩm Băng Thanh với Tống Tư Nhạn định ngày mồng một tháng năm. Nhắc tới điều này Đỗ Long cũng có chút đau đầu. Bởi vì Đường Lệ Phượng cũng mong muốn ngày mồng một tháng năm cùng Chu Dịch Thăng kết hôn. Thẩm Băng Thanh muốn chính hắn làm phù rể, Đường Lệ Phượng cũng muốn chính hắn làm phù rể, lại thêm chú rể Chu Dịch Thăng, hắn phải có hai phân thân mới được. Hắn tuy rằng thân có dị năng, nhưng không thể thân ngoại hóa thân. Như thế nào mới được đây?
Đỗ Long cười nói: - Đàn ông mà, còn muốn chuẩn bị gì? Cậu không hút thuốc lá, không uống rượu, cũng không thường xuyên thức đêm. Luyện công phu tôi dạy cậu, cơ thể rất tuyệt, còn cái gì đáng sợ đây. Sợ có người mời rượu? Tôi giúp cậu đỡ đòn.
Thẩm Băng Thanh thở dài, dường như có chút tâm sự khó có thể mở miệng. Đỗ Long kỳ thực là biết tâm sự của Thẩm Băng Thanh, nhưng điều đó hắn cũng lực bất tòng tâm, đành phải vỗ bả vai hắn, nói: - Đừng thở dài vậy, Tống Tư Nhạn rất tốt. Bao nhiêu người hâm mộ cặp Kim Đồng Ngọc Nữ các người đấy, cậu còn thở dài gì nữa. Được rồi, tôi muốn đi ngủ rồi, cậu đừng than thở ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi.
Thẩm Băng Thanh không nói gì, hắn không để ý Đỗ Long, mà đi đến ban công. Nhìn trên trời trăng khuyết, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Đỗ Long từ phòng tắm đi ra, tiện tay lấy cái điện thoại lên xem, phát hiện mình nhận được một tin nhắn, người gửi là Hàn Ỷ Nguyên. Đỗ Long trong lòng khẽ động, nhìn về phía ban công Thẩm Băng Thanh vẫn đang ngắm trăng, sau đó ấn mở tin nhắn.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản:
- Nhớ anh rồi, khách sạn Bình Minh Hoa Viên, phòng năm lẻ sáu, không gặp không về
Đỗ Long nhớ lại cái ngày đó chôn vùi trong đống đổ nát, và một lần yêu thương trong bóng tối trong khách sạn sau đó. Trái tim hắn bỗng nhiên rạo rực. Đỗ Long nhanh chóng trở về cái tin nhắn " không gặp không về!".
Sau đó hắn nói với Thẩm Băng Thanh ngoài ban công: - Băng Thanh, tôi có chút chuyện muốn đi ra ngoài, đêm nay có thể không về. Cậu đóng chặt cửa nhé, đừng làm cho nữ sắc sói lang vụng trộm chạm vào rồi phụ cậu.
Thẩm Băng Thanh tức giận nói: - Anh cút đi, đừng đến làm phiền tôi, bực cả mình.
Đỗ Long nhún vai, xoay người mặc xong quần áo, rời khỏi nhà khách. Đỗ Long bắt taxi đến khách sạn Bình Minh Hoa Viên. Nhân viên phục vụ nhìn thấy hắn liền hỏi hắn có phải Đỗ tiên sinh không. Đỗ Long bây giờ là người nổi tiếng, hắn có hóa trang một chút, còn đội cái mũ, gật gật đầu. Nhân viên phục vụ kia dường như không nhận ra hắn, cười nói: - Hàn tiểu thư nói Đỗ tiên sinh sẽ tới trước, nhờ chúng tôi mở cửa cho ngài. Xin ngài chờ trong trong phòng, lát nữa cô ấy tới.
Đỗ Long gật đầu, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ đến phòng năm lẻ sáu. Trước tiên hắn kiểm tra căn phòng một chút, không có vấn đề gì. Sau đó, Đỗ Long tiến đến ban công, nhìn lên ánh trăng ở trên trời, không biết lúc này có bao nhiêu người đang ngắm trăng. Đỗ Long chợt nhớ đến một câu thơ: Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu cổ nhân ( Nghĩa là: Người thời nay không thấy ánh trăng thời xưa, ánh trăng này từng chiếu người xưa)
Cảm thấy thời gian như nước chảy, Đỗ Long bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, có người đi vào.
- Vì sao không bật đèn? Hàn Ỷ Nguyên nhẹ giọng hỏi.
Đỗ Long cười nói: - Anh biết em không thích bật đèn, nên anh không bật. Nếu như em muốn bật, thì tự mình bật đi.
Hàn Ỷ Nguyên ồ lên một tiếng, nói: - Vậy thì, hay là đừng bật Đỗ Long, chúng ta nói chuyện được không?
Đỗ Long trở lại phòng, tiện tay kéo tấm rèm che ban công và cửa sổ lại, hắn cười nói: - Được, chúng ta nói cái gì?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Nói cái gì cũng được, lâu rồi không ở cùng anh ở một mình một chỗ, em có chút căng thẳng.
Đỗ Long cười nói: - Em căng thẳng không phải vì chúng ta ở ở riêng với nhau, mà lo anh đã biết thân phận thật của em?
Hàn Ỷ Nguyên đột nhiên lại lo sợ, cô nói: - Anh nói cái gì? Thân phận thật nào? Anh đừng nói lung tung, không thì em đi đây.
Đỗ Long đi lên trước, bắt lấy hai tay Hàn Ỷ Huyên từng bước lùi về phía sau, hắn nói: - Anh đã sớm biết em không phải Hàn Ỷ Huyên rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy có hứng thú nên cũng không muốn vạch trần em. Ngày đó, ở trong hầm ngầm, Hàn Ỷ Huyên là cô gái bị đập trúng đầu vẫn còn hôn mê. Mà em, sau sự việc đó lại thần bí mất tích, khiến cho chúng tôi tìm rất lâu, cho đến lần đó chính em giả làm Hàn Ỷ Huyên tự chui đầu vào lưới
Hàn Ỷ Nguyên giả ra sức giãy dụa, cô khóc nức nở nói: - Không, anh nghĩ sai rồi, tôi
Đỗ Long ôm sát cô ta, cúi đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ của cô, thoải mái mà hưởng thụ một trận. Sau đó, Đỗ Long mới đắc chí vừa lòng lui lại, hắn mỉm cười nói: - Đừng lo lắng, em không muốn anh biết thân phận thật của em, anh sẽ tuyệt đối không hỏi, cũng không dò xét. Mỗi lần anh có thể ở cùng với em ở trong bóng tối nói chuyện phiếm, làm những việc chúng ta muốn làm, được không? Em cũng không cần đến lúc tiếp cận Hàn Ỷ Huyên mới dám đến tìm anh. Chỉ cần anh rảnh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể gặp em.
Hàn Ỷ Huyên giả ngả vào trước ngực Đỗ Long, khóc lớn, một lát sau cô mới hỏi: - Anh phát hiện ra lúc nào?
Đỗ Long cười nói: - Lần trước ở trong khách sạn anh biết ngay rồi, tuy rằng thấy không rõ lắm. Nhưng đại thể hình thể, chiều cao của em, anh cũng nắm được. Hàn Ỷ Huyên không cao bằng em, thân hình cũng không đẹp như em. Em về sau đừng giả mạo cô ta nữa, được không?
Hàn Ỷ Huyên giả ừ một tiếng, nói: - Em thật sự tốt như vậy sao? Anh có phải đã cùng với Hàn Ỷ Huyên rồi không? Bằng không làm sao lại biết thân hình cô ta không đẹp bằng em?
Đỗ Long cười nói:
- Em là cô gái hoàn mỹ nhất mà anh từng thấy, sánh ngang với người tình trong mộng của anh. Hàn Ỷ Huyên không thể nào sáng ngang với em được. Anh với Hàn Ỷ Huyên hoàn toàn trong sạch, em đừng nghi ngờ lung tung.
Hàn Ỷ Huyên giả hạ giọng nói: - Vậy sao? Sao em thấy mình một chút cũng không đẹp vậy? Nếu như anh thật sự thích em, vì sao anh không muốn biết em là ai?
Đỗ Long cười nói: - Phụ nữ Đúng là một sinh vật mâu thuẫn. Vừa không muốn anh biết thân phận thật của em, bây giờ là trách anh không muốn biết thân phận thật của em. Được, anh là thần thám, phát huy một chút tài nghệ liền có thể biết được em là ai. Em có muốn thử một chút hay không?
Hàn Ỷ Nguyên giả nói: - Không thể nào, trước đây em chưa từng thấy qua anh, anh không thể biết em là ai được.
Đỗ Long cười nói: - Nếu chưa thấy qua, sao em lại sợ anh nhìn thấy mặt em vậy? Chắc chắn là em sợ anh nhận ra em, cho nên em mới che che lấp lấp như vậy. Hoặc em là một đại minh tinh, hoặc chính là người mà anh quen biết. Dáng người cao như em cũng không có nhiều, trong đầu anh chỉ có một hai cái tên. Em muốn anh đọc cho em nghe không?
Hàn Ỷ Nguyên giả nói: - Anh tuyệt đối không thể nào đoán được, nhưng hay là đừng nói ra, em không muốn nghe thấy tên của người phụ nữ khác Sau này có thể gọi em là mộng đẹp, Lương Mỹ Mộng
Đỗ Long cười nói: - Hoàng lương mộng đẹp (1)? Anh không cho là chúng ta bây giờ đang vàng lương mỹ mộng gì, nhưng mộng đẹp, cái tên này dễ nghe đấy. Tạm thời, anh cứ gọi em như vậy đi. Mộng đẹp, chúng ta có thể vừa làm vừa tán gẫu được không? Em đúng là xuân dược của anh, cùng gần gũi da thịt với em, anh thật sự kìm không nổi muốn yêu em 1. "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Lương Mỹ Mộng nói: - Em cũng nhớ anh, nhìn thấy hình anh trên bản tin, em đã muốn gục trong ngực của anh, mặc cho anh mặc sức yêu thương Em yêu anh quá rồi, hơn nữa bộ dạng anh mặc cảnh phục, đội kính râm
Đỗ Long cười nói: - Nhưng anh lại càng thích lúc em không mặc quần áo hơn anh cũng yêu em, mộng đẹp của anh