Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1407 : Phản chiến

Ngày đăng: 21:40 12/02/21

Trong hội nghị ủy ban thường vụ tỉnh ủy, Lưu Hiểu Đan đề xuất ý tưởng tổ chức và thành lập một tiểu đội phản ứng đặc biệt. Kết quả lập tức bị chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào phản đối kịch liệt:
- Nếu là thành lập một tiểu đội phản ứng đặc biết, không phải đồng nghĩa với gia tăng thêm mười mấy chức vụ nữa sao? Trong hoàn cảnh giảm cơ cấu hiện nay, làm như vậy liệu có thỏa đáng không?
Các ủy viên thường vụ khác cũng đều phát biểu ý kiến của mình. Người ủng hộ nhiều, người phản đối cũng lắm, tạo nên một cục diện giằng co. Lưu Hiểu Đan nhìn những người trước mắt này rất bình tĩnh, trong lòng có cảm thấy có phần bi ai. Hiện tại xuất phát điểm suy xét vấn đề của mọi người đã không trên nguyên tắc tính Đảng, không phải quốc kế dân sinh, mọi người đều nghĩ tới lập trường của mình trước tiên. Trong hội nghị thường vụ, phần lớn thời gian là hai phe cãi vã, không vì nghĩ cho lão bách tính tỉnh Thiên Nam mà chịu ngồi xuống bàn bạc với nhau. Chỉ cần Lưu Hiểu Đan hắn đề xuất cái gì, Ngũ Duy Đào nhất định sẽ phản đối. Trên đời này, chuyện gì cũng có hai mặt, muốn bới móc ai lại không tìm được sao?
Ngay lúc Lưu Hiểu Đan thấy đề nghị này lại vô tật mà chết, người luôn trầm tư Bạch Tùng Tiết đột nhiên có ý kiến, hắn nói:
- Tôi sắp về hưu rồi, có một số chuyện nghĩ nhiều hơn trước. Đề nghị của bí thư Lưu tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tiểu đội phản ứng đặc biệt này, kỳ thực không khác với tổ chuyên án là mấy, chẳng qua là đổi cái tên gọi, tốc độ phản ứng nhanh hơn mà thôi. Hiện nay, liên tiếp xảy ra nhiều vụ án kéo dài trong thời gian ba tháng qua, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng tỉnh Thiên Nam. Chúng ta nên sớm thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra chuyên nghiệp. Tuy nhiên bởi vì vấn đề cơ chế, kéo dài đến bây giờ, không còn cách nào khác đành phải qua thăm dò dân chúng mới đẩy nhanh thực hiện được. Nếu là kết cấu tổ chuyên án này hoạt động tốt, lại tăng cường tốc độ phản ứng. Lần sau lại gặp phải loại án hóc búa như vậy, liền lâp tức kích hoạt phản ứng, nhanh chóng phá án. Tôi thấy ý tưởng này của Bí thư Lưu rất tốt, chúng ta nên thảo luận là tổ chức và thành lập nó như thế nào, nên cho nó có quyền hạn gì, mà không phải tranh chấp với các cơ quan khác. Mọi người bây giờ cũng đều đã lớn tuổi rồi, cũng chỉ còn vài năm nữa, nên suy nghĩ xem lúc mình còn tại nhiệm, làm những việc giúp đỡ lão bách tính. Cho dù không thể lưu danh bách thế, nhưng ít nhất cũng không thẹn với lòng.
Lời nói của Bạch Tùng Tiết khiến Ngũ Duy Đào và các ủy viên thường vụ bản địa ủng hộ y trở nên sắc mặt hết sức khó coi. Bạch Tùng Tiết cũng là phái bản địa, quan hệ cá nhân với Ngũ Duy Đào cũng rất tốt, đột nhiên ra đòn như vậy vào lúc này quả thật là cho bọn họ một cái tát. Trong lòng những người phái bản địa lập tức hiện lên hai chữ “Phản đồ!”
Bạch Tùng Tiết biết mình nói như vậy có kết quả gì, nhưng ông ta cũng không có cách nào khác. Nếu bây giờ ông ta không nói, đề nghị này của Lưu Hiểu Đan nhất định sẽ bị gác lại, sau đó sẽ chẳng có ai cân nhắc lại. Đây là một chủ ý rất tốt, hiếm thấy là Bí thư tỉnh ủy đề xuất ra. Một khi được thông qua, là có thể lập tức chấp hành. Hành xử Ngũ Duy Đào gần đây cũng khiến Bạch Tùng Tiết có chút bất mãn, vì thế nhất ông ta thời liền nói ra. Sau khi nói ra, hối hận cũng vô ích, ông ta bây giờ suy nghĩ thấy đã không phải là chính mình, mà là Đỗ Long. Ông ta sau này còn muốn lăn lộn trong hội này, nếu như do kích động nhất thời mà bị ảnh hưởng… Bạch Tùng Tiết thầm thở dài, hôm nay nói nhiều như vậy, có trời mới biết có hậu quả gì không.
Ủy viên dự khuyết trung ương, ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Thiên Nam, trưởng ban tuyên giáo tỉnh Lưu Thường Đông nói:
- Nói rất hay, Bí thư Bạch nói như vậy tôi hiểu rồi. Hiện nay có một số người, không ngó ngàng gì đến chính sự, cả ngày chỉ biết tính toán cho bản thân. Tôi muốn nhắc nhở một chút, chúng ta không phải là dân chúng bình thường, lời nói, hành động và quyết sách sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Chúng ta có trách nhiệm với toàn bộ dân chúng tỉnh Thiên Nam! Tôi tán thành thành lập tiểu đội phản ứng đặc biệt. Bằng không lại xảy ra tình trạng một chuỗi án như vậy, mấy sợi tóc đen còn sót lại trên đầu tôi một đêm là có thể xóa sạch. Tôi cho rẳng thành lập tổ phản ứng đặc biệt đã là chuyện rất cấp bách rồi.
Lưu Thường Đông cũng xem như cán bộ ở đất này, nhưng ông ta là do Bí thư tỉnh ủy Lưu Hiểu Đan đề bạt lên. Cho đến nay đều xuất hiện ở ủy ban thường vụ với hình tượng người rất ôn hòa, lời nói sắc bén như vậy trước giờ chưa từng thấy. Giữ chức vụ trưởng ban Tuyên giáo, một khi xảy ra chuyện gì, áp lực của ông ta sẽ cực kỳ lớn. Lưu Thường Đông đã chán ghét cảnh cả ngày nhức đầu che này lấp kia, sở thích nhỏ chơi pháo đốt của con gái, khiến đường đường Trưởng ban tuyên giáo tỉnh nhức đầu mất ba tháng. Hương vị của cảnh ngày dài như năm đó, Lưu Thường Đông không muốn nếm qua nữa.
Lưu Hiểu Đan mỉm cười:
- Thường Đông nói rất đúng, chúng ta cần vì bách tính mà suy xét nhiều hơn nữa. Tương tự như thành phố Song Môn đến hàng trăm người mất tích và các vụ án liên tiếp nổ ra, kéo dài đến nay đã quá lâu, khiến cho dân chúng mất dần đi sự tín nhiệm với chính quyền và hệ thống cơ quan công an. Chuyện như vậy không thể lại tùy ý phát sinh được. Bởi vậy, tôi đề nghị thành lập một tiểu đội phản ứng nhanh, chuyên môn với những vụ án hóc búa như vậy. Bí thư Bạch nói đúng, chúng ta có thể coi nó như tổ chuyên án thăng cấp, thành viên tương đối cố định. Nhưng tổ phản ứng nhanh như thế này, không cần thành lập tổ chuyên án tạm thời như vậy, gom góp đông kéo tây tiếp cận ra một tổ chuyên án rồi.
Ngũ Duy Đào thấy đại cục đã định, ông ta trầm ngâm một lúc sau đột nhiên hỏi:
- Như vậy… Chức danh, cấp bậc của các thành viên của tổ phản ứng nhanh thì làm như thế nào? Nếu thấp, thì sợ không ai muốn tham gia. Nếu cao, chúng ta rút số lượng ngạch đấy ở đâu ra? Hay là xin trung ương cho vài ngạch cán bộ cao cấp?
Lưu Hiểu Đan nhíu nhíu mày, đúng lúc hắn đang định nói, thì nghe Bạch Tùng Tiết nói:
- Để không ảnh hưởng tới cơ cấu hiện nay, tôi kiến nghị trong tiểu đội phản ứng nhanh chỉ có một tổ trưởng, hai phó trưởng, không có chức danh cấp bậc riêng. Thành viên lựa chọn trong các cá nhân trong hệ thống công an tỉnh. Bọn họ bình thường vẫn giữ công tác của mình, nhưng bất cứ lúc nào có vụ án xảy ra sẽ lập tức hành động. Không có tiền lương, chỉ có thưởng khi phá án xong được án… Đương nhiên, đây chỉ là tình huống tạm thời, sau này nếu cần, có thể dựa theo tình huống cụ thể lúc đó mà chỉ đạo. Đây chính là chút ý tưởng của tôi, tôi nói xong rồi.
Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban quân sự Vương Kim Vĩnh nói:
- Cái này khác gì tổ chuyên án chứ? Không có cương vị, không có tiền lương, dựa vào cái gì để hấp dẫn nhân tài gia nhập? Hơn nữa còn kiêm chức…. cảnh sát vốn là một nghề rất vất vả rồi, lại còn bắt họ phải kiêm chức… kết quả là làm không tốt chức trách nhiệm vụ vốn có. Cái tổ phản ứng nhanh này sẽ rối tung lên thôi.
Bạch Tùng Tiết lạnh nhạt nói:
- Có người có năng lực xuất chúng, cương vị bình thường không phát huy được hết năng lực của cậu ta. Có người tầm thường, ngồi ở cơ quan, một ly trà, một tờ báo hết ngày. Không thử làm sao biết được có ai muốn gia nhập? Không thử làm sao biết được ai có thể đảm nhận tốt được cả hai vị trí đây?
Lưu Hiểu Đan nói:
- Bí thư Bạch nói đúng. Tổ chuyên án thành phố Song Môn và tổ chuyên án của những vụ án xảy ra liên tiếp chẳng phải là tập hợp tạm thời lại sao? Bọn họ hoàn toàn vẹn hoàn thành công tác, cũng không có ai dám trễ nải công việc của mình. Đối với người có năng lực, chính là phải càng gia tăng áp lực lên họ. Đây là cơ hội để họ rèn luyện, cũng có thể nói là cho họ cơ hội để bộc lộ tài năng của bản thân. Nếu như việc này có thể làm tốt, rất có lợi cho việc nâng cao hình tượng của chính quyền và hệ thống cơ quan công an. Nếu như mọi người còn bất đồng, bây giờ giơ tay biểu quyết…