Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1408 : Lấy danh nghĩa bảo vệ môi trường

Ngày đăng: 21:42 12/02/21

Đỗ Long về tới thành phố Lỗ Tây, nhưng những vụ án liên tiếp kia vẫn chưa giải quyết xong. Ở bệnh viện, Đỗ Long gặp được Tống Thư Mạn. Nhờ được cứu chữa kịp thời, Tống Thư Mạn đã tỉnh lại, cô ta đã thoát khỏi nguy hiểm. Cô ta nằm trên giường bệnh, Đỗ Long ghi lại cuộc thẩm vấn.
Sau khi thẩm vấn về quá trình phạm tội của Tống Tư Mạn, Đỗ Long hỏi:
- Tống Thư Mạn, tại sao cô phải chế bom hại người vậy?
Tống Tư Mạn rất bình tĩnh trả lời:
- Hay thật… Ở trong mắt các người, tôi không phải là kẻ phản xã hội, kẻ điên hay sao? Còn có thể có nguyên nhân gì nữa đây?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không, những lời nói của tôi ở bản tin đều là muốn lừa cô, khiến cho cô mắc bẫy. Cô không giống như hung thủ gây ra những vụ án liên tiếp kia, cô vốn không phải là người lòng lang dạ sói, cho nên tôi có chút tò mò, tại sao cô phải chế bom làm hại người khác?
Tống Tư Mạn nhìn thoáng qua hết túi áo, túi quần Đỗ Long, nói:
- Tôi cũng rất tò mò, túi quần của anh có cái gì?
Đỗ Long lôi ra một gói thuốc lá, nói:
- Một bao thuốc Hồng Tháp Sơn, tôi thật hút không nổi cái loại thuốc lá mà cô thích nhất này.
- Thích?
Tống Tư Mạn bĩu môi, nói:
- Tôi hận nhất là người hút thuốc. Sở dĩ chọn loại thuốc lá này là vì giám đốc công ty tôi mỗi ngày đều hút loại thuốc này, tôi mỗi ngày đều phải chuẩn bị cho ông ta hai hộp thuốc. Kiếm hộp của loại thuốc này khá đơn giản, tùy tiện là có thể kiếm được cả đống.
Đỗ Long nói:
- Cô hận thù người hút thuốc, tôi có thể lý giải được. Bởi vì theo tư liệu về bố mẹ cô mà tôi điều tra được, cha mẹ cô đều lần lượt qua đời vì mắc bệnh ung thư phổi không chữa trị được. Trong đó, mẹ cô mới qua đời vì bệnh vào tháng một. Đây chính là xuất phát điểm của việc cô tự tạo bom hại người khác. Nhưng tôi thấy lạ là, dựa vào khả năng và thân phận của cô, có thể cho nổ cả công ty cô được, tại sao cô lại khăng khăng không cho nổ người làm ra thuốc lá, mà lại tùy tiện đặt bom trên đường, kết quả, người bị trúng bom hầu hết là mấy đứa nhỏ, chúng nó không phải là vô tội sao?
Tống Thư Mạn hơi nhíu mày, cô nói:
- Ai bảo chúng giẫm lên…
Đỗ Long nói:
- Chẳng lẽ cô thấy bọn họ sai rồi sao? Giẫm bẹp một bao thuốc lá trên đường là thói quen bản năng của rất nhiều người. Cô vì bất hạnh của gia đình mình, liền dùng biện pháp cực đoan này để gây bất hạnh cho những gia đình khác, cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?
Tống Thư Mạn quay mặt về phía cửa sổ, cô nhẹ giọng nói:
- Lần đầu tiên khi nghe thấy nổ trúng một đứa bé, tôi đã rất hối hận, nhưng… Những người ở trên mạng ào ào, không ngừng chửi mắng xối xả, trong cơn tức giận tôi lại tùy tiện gắn bom trên đường. Kết quả, anh cũng biết rồi đấy. Những người đó càng ác miệng, sự áy náy trong lòng tôi cũng mất dần… Chính là giống như tôi đang đối đầu với những người đó, càng lúc tôi lại càng lún sâu hơn…
Một giọt nước mắt theo khóe mắt Tống Thư Mạn trào ra, dọc theo hai má cô ta, rơi xuống. Tuy rằng, Đỗ Long và Tống Thư Mạn tầm tuổi nhau, nhưng hắn thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của Tống Tư Mạn. Bởi vì những người trên mạng ầm ĩ vài câu, sau đó liền tùy tiện rải bom trên đường? Đây là cái tâm tính gì? Tống Tư Mạn cũng không giống người được nuông chiều thái quá, cái tôi của cô ta thật quá lớn, quá cực đoan chăng?
Đỗ Long hít vào một hơi, nói:
- Được rồi, coi như hành vi phạm tội lúc sau của cô là bởi đám người trên mạng kích thích. Vậy ý tưởng của cô lúc ban đầu là gì? Chẳng lẽ là vì thú vị?
Tống Tư Mạn trầm ngâm một lúc, dưới sự truy vấn của Đỗ Long, khuôn mặt Tống Tư Mạn bỗng nhiên bỗng thấy lộ ra nụ cười hạnh phúc, cô ta nói:
- Hồi còn nhỏ… Lúc cha mẹ tôi nắm tay, cùng tôi chơi đùa… Tôi thích nhất là giẫm lên những chiếc bao thuốc rỗng bị người ta vứt bỏ… Có lúc không tìm thấy, tôi liền bắt cha mang bao thuốc lá của ông ấy, vứt trên đường để tôi giẫm lên… Vì nhà tôi làm pháo, nên cha tôi không dám hút thuốc trong nhà, ra ngoài vì nghiện thuốc, hút cực kỳ nhiều. Cho nên có thể luôn có thể đáp ứng yêu đòi hỏi của tôi. Nếu tôi biết rằng cha mẹ sẽ bị ung thư phổi, nhất định tôi sẽ ngăn bọn họ lại… Bây giờ tôi không bao giờ giẫm lên vỏ bao thuốc lá nữa…
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ, những nơi mà cô đặt bao thuốc lá chứa bom, ước nguyện ban đầu chính là vì muốn ngăn cản người khác vứt bao thuốc lá bừa bãi?
Tống Thư Mạn quay đầu, hướng về phía Đỗ Long cười, lộ vẻ sầu thảm, nói:
- Ngốc đúng không? Nhưng khi đó đúng là tôi nghĩ như vậy. Trên mỗi hộp thuốc lá đều viết hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, vì sao nhiều người vẫn cứ tự mình chui đầu vào chỗ chết?
Đỗ Long hít vào một hơi, nói:
- Hút thuốc là một thói quen trong cuộc họp, nhưng tốc độ ảnh hưởng đến sức khỏe không nhanh như thuốc phiện, nên mọi người không ý thức được sự nguy hiểm của nó… Được rồi, cô sở dĩ gây ra những vụ án liên tiếp, động cơ ban đầu chỉ là vì tưởng nhớ cha mẹ mình, vì muốn mọi người đừng hút thuốc và ném vỏ bao thuốc lá bừa bãi, đúng không?
Tống Thư Mạn khẽ gật đầu, nước mắt cô trào ra. Đỗ Long thở dài:
- Cô sao lại không suy nghĩ như vậy. Có lẽ cô dùng những bức ảnh và kỷ niệm của cha mẹ cô, làm thành một tờ áp phích tuyên truyền, sau đó phân phát ở ven đường… Hiệu quả không chừng sẽ tốt hơn.
Tống Thư Mạn lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi. Coi như là nhà nước không cần nguồn thuế khổng lồ từ các công ty thuốc lá, cũng vẫn sẽ có vô số kẻ buôn lậu hoặc chính những người trồng cây thuốc lá hút. Nếu như không có thuốc lá, họ có thể tự phơi khô lá thuốc phiện, dùng giấy cuốn cũng có thể hút. Ở công ty thuốc lá lâu như vậy, tôi đã sớm nhìn thấu rồi. Huống chi, làm theo cách của anh, rất nhanh tôi sẽ phát hiện ra những đơn tuyên truyền của tôi nằm đầy trên mặt đất, bị người ta giẫm đạp lên, hoặc là bị người ta vứt vào thùng rác, đổi lại là anh, anh có vui không?
Đỗ Long không phản đối. Nhìn ngón tay càng ngày càng vàng hơn của mình, Đỗ Long âm thầm quyết tâm phải bớt hút thuốc. Mình rèn luyện thân thể có thể tránh được ốm sốt cảm lạnh, nhưng nhất định không thể tránh được bệnh ung thư phổi. Tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Mang theo lòng hối hận nặng trĩu, Tống Thư Mạn phải ở nhà giam một thời gian khá dài. Đến khi cô được ra tù, tuổi thanh xuân đã trôi đi. Ở trong Đỗ Long, bỗng nhiên mơ hồ, kích động. Phá hủy cuộc đời của cô ta rồi, có người nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, tuy không đúng hoàn toàn, nhưng những gì Tống Thư Mạn trải qua thật phù hợp với những lời này.
Vụ án Tống Thư Mạn sau khi đệ trình lên cấp công tố viện sát, tổ chuyên án giải tán. Đỗ Long lại tới thành phố Song Môn, sống những ngày nhàn nhã. Hắn rất ít khi làm việc văn phòng, phần lớn thời gian đều đi thăm chỗ này chỗ kia. Đương nhiên, mượn tiếng đi thăm thú, lén lút làm việc tư cũng là thú vui trong cuộc sống của hắn.
Đỗ Long đợi lại đợi… Không thấy điện thoại của Bạch Nhạc Tiên. Bạch Tùng Tiết lại gọi điện thoại đến, chuyển đạt ý tứ của Bạch Nhạc Tiên. Không biết là hắn sai ở đâu, Bạch Nhạc Tiên nói là sợ gặp Đỗ Long, sợ nghe thấy tiếng hắn, do đó mới cắt đứt mọi quan hệ với Đỗ Long. Nghe nói như vậy, Đỗ Long không khỏi trầm lặng, lẽ nào… Buổi tối Bạch Nhạc Tiên sắp đi đó, biện pháp phòng bị của hắn với Bạch Nhạc Tiên phản tác dụng? Nếu như suy đoán này đúng, vậy Đỗ Long thật đúng đã đem đá đập chân mình rồi!
Sau đó Bạch Tùng Tiết nói cho Đỗ Long một tin tức khác. Sở Công an quyết định thành lập một tiểu đội phản ứng tốc độ nhanh, hiện tại đang trong giai đoạn công khai thu thập thập tình nguyện viên. Bạch Tùng Tiết hỏi Đỗ Long có muốn gia nhập không, Đỗ Long nghe đến không chức danh, không tiền lương, thoạt đầu hắn hơi do dự một chút, sau đó hắn lại quyết định, nói:
- Cháu có thể gia nhập, nhưng cháu phải làm tổ trưởng, hơn nữa thành viên do cháu chọn, trong quá trình dẫn dắt đội điều tra, cháu muốn có đầy đủ quyền lực. Cháu không muốn giống như ở thành phố Song Môn, chỗ nào cũng khó khăn trở ngại, ai dám gây trở ngại điều tra, cháu bắt người ấy! Có thể thỏa mãn điều kiện của cháu, cháu sẽ tham gia!
Trừ một điều cuối cùng còn cần thảo luận ra, Bạch Tùng Tiết đã đáp ứng những điều kiện khác của Đỗ Long. Tiểu đội phản ứng tốc độ nhanh bắt đầu chiêng kêu trống đánh thành lập!