Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1412 : Cướp cô dâu

Ngày đăng: 21:42 12/02/21

Núi rừng tĩnh lặng chợt vang lên tiếng sơn ca du dương. Một cô gái Thái đeo trang sức vàng bạc, cõng chiếc gùi trên lưng men theo sườn núi đi xuống. Cô ca bài ca của dân tộc Thái, đám người Đỗ Long nghe không hiểu, nhưng vẫn nghe rất vui vẻ thoải mái.
- Anh thật có phúc…
Hạ Hồng Quân huých huých khuỷu tay Đỗ Long, Đỗ Long cười ha ha, sau đó lại nghe Hạ Hồng Quân nói:
- Anh thế này có thích hợp không? Nếu để cô ấy biết được sự thật, cô ấy sẽ hận anh cả đời đấy!
Nụ cười trên khuôn mặt Đỗ Long chợt cứng đờ, sau đó thì cười khổ. Năm đó, sai này nối tiếp cái sai kia, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể bước một bước tính một bước.
Lưng đeo gùi, Đường Lệ Phượng vừa đi vừa hát, trong lòng cô cũng rất căng thẳng. Khi còn nhỏ, cô thích nhất là được tham gia cướp cô dâu, không những có trò để chơi mà còn có tiền để nhặt nữa. Cô còn rất ngưỡng mộ những cô dâu bị cướp kia, nhưng hôm nay, đến lượt cô bị cướp, cô lại căng thẳng sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Khó khăn lắm mới đến được chỗ hẹn, nhưng trong rừng trúc ấy lại không thấy một bóng người nào. Đường Lệ Phượng kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, khẽ gọi:
- Người đâu?
Sau lưng có tiếng vang lên, rồi một người từ trên trời rơi xuống, Đường Lệ Phượng giật mình hoảng sợ. Chưa kịp phản ứng lại, cô đã bị người nào đó ôm eo, vác lên trên vai, đồ đạc đựng trong gùi toàn bộ rơi ra, vung vãi trên đất.
Người nọ không biết từ đâu xuất hiện đó chính là Đỗ Long. Sau khi khiêng Đường Lệ Phượng lên vai, hắn lập tức nhanh chân chạy thẳng. Trong rừng trúc lại xuất hiện thêm vài người, bọn họ lấy từ trong túi ra mấy đồng xu, rải trên mặt đất, sau đó cũng theo Đỗ Long chạy theo hướng xa khỏi thôn.
Đường Lệ Phượng sợ hãi hét ầm lên:
- Cứu tôi với!
Sau đó, cô chợt ý thức được chuyện gì đang diễn ra, trong lòng xấu hổ cười cười, tiếp đó lại kêu to lên:
- Cứu tôi với, cướp người này!
Trong thôn bên này đã chờ đợi từ lâu, nghe thấy tiếng hô hoán kêu cứu của Đường Lệ Phượng, bọn họ lập tức đuổi theo tiếng kêu cứu đó.
Hai bên một bên đuổi một bên chạy, người chạy không nhanh không chậm, người đuổi cười hi hi ha ha. Thanh niên, trẻ con trong thôn chỉ mải nhặt tiền xu rơi trên đường, chỉ có người thân của Đường Lệ Phượng là đuổi theo gắt gao hơn chút. Nhưng đợi cho đến lúc phát hiện trên mặt đường không còn tiền xu nữa thì bọn họ mới ngừng đuổi theo, quay về. Nghi thức cướp cô dâu coi như đã hoàn thành được một nửa.
Không bao lâu sau, Đỗ Long đưa mấy người trở lại thôn, lần này hắn đem theo sính lễ, đến để ăn hỏi. Vốn định làm theo phong tục, tối nay động phòng, để gạo nấu thành cơm, vài ngày sau thì mới đem sính lễ tới, nhưng Đỗ Long và Đường Lệ Phượng đều là những người bân rộn, nên điều chỉnh phong tục này một chút, hôm nay đến để ăn hỏi, dù sao thì gạo cũng đã nấu thành cơm rồi.
Mẹ Đường Lệ Phượng đã qua đời, ba Đường Lệ Phượng rơm rớm nước mắt nhận lấy sính lễ ăn hỏi, đổi tay, lại đưa trả lại sính lễ cho Đỗ Long. Nắm lấy tay Đỗ Long, ông nghẹn ngào nói:
- Phong Nhi là con gái ngoan của ta, con phải đối xử tốt với nó, số tiền này ta không dùng đến, các con giữ lại, phòng khi có việc cần, không cần lo cho ta!
Đỗ Long nói:
- Ba, ba yên tâm đi, con sẽ thương yêu cô ấy, đây là sính lễ, xin ba nhận giúp con, chúng con đủ tiền mà!
Dưới sự khuyên bảo của cậu Đường Lệ Phượng, ba cô cũng chịu nhận, sau đó mấy người Hoàng Kiệt Hào đưa Đường Lệ Phượng đi. Mọi người lại vui mừng ca hát, nhảy múa, hôn lễ được tiến hành thuận lợi.
Buổi tối, nhà họ Đường bày mấy chục bàn tiệc, mời tất cả mọi người trong thôn đến uống rượu mừng. Đỗ Long và mấy người đi theo cùng như Hạ Hồng Quân,... nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của già trẻ lớn bé trong thôn. Tính cách người dân tộc Thái thoải mái, hiếu khách, đám người Đỗ Long sảng khoái nhận rượu chúc của mọi người, điều này rất hợp ý họ. Mọi người khách chủ cùng vui, ai nấy ăn uống no say, có đến ít nhất một nửa số khách là phải nhờ người dìu về.
Đường Lệ Phượng cũng không chịu thua kém, uống không ít rượu, cuối cùng, khi về tới phòng, khuôn mặt đã đỏ ửng như thoa phấn, trông cực kỳ đáng yêu.
Đỗ Long nhìn vẻ say rượu đáng yêu của Đường Lệ Phượng, trong lòng ngứa ngáy, gọi:
- Tiểu Phong Nhi, đêm nay có phải em nên múa cho anh xem một chút vũ điệu Khổng Tước rồi không?
Đường Lệ Phượng đưa tay lên che lấy miệng hắn, nói:
- Cẩn thận tai vách mạch rừng… kiểm tra lại một chút đã rồi nói!
Đường Lệ Phượng xốc chăn ra, tầm mắt đảo qua gầm giường một cái nhìn thấy hai đứa bé tầm mười tuổi đang trốn ở dưới đó. Đường Lệ Phượng cười cười rồi quát lên:
- Hai con bé con miệng còn hôi sữa đã đòi nháo động phòng rồi, mau cút ra ngoài, nhanh lên!
Hai đứa bé kia cười hi hi nắm một nắm kẹo rồi chạy đi. Đỗ Long mở cửa sổ, nhìn thấy bốn cô bé đang trốn bên dưới. Đỗ Long cười híp mắt nhìn chúng, nhìn đến nỗi mặt chúng đỏ lựng lên, cười khanh khách rồi kéo nhau chạy.
Tìm qua tìm lại, tìm cả dưới thảm xong, hai người cuối cùng cũng có thể yên tâm trong phòng không còn người ngoài nữa. Lúc này, Đỗ Long mới giục Đường Lệ Phượng múa vũ điệu Khổng Tước cho xem, Đường Lệ Phượng nũng nịu nói:
- Lâu rồi em chưa múa, cũng không biết có múa ra cái gì nữa không…
Đỗ Long nựng nhẹ cằm Đường Lệ Phương, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của cô, cười cười:
- Chỉ cần là điệu múa mà Tiểu Phong Nhi xinh đẹp của anh múa, trong mắt anh đều là hoàn mỹ cả…
Đường Lệ Phượng xấu hổ nói:
- Em tìm xem cái đài của em có còn không, nếu không còn hoặc hỏng rồi, không có nhạc đệm, em sẽ không múa nữa!
Đỗ Long mỉm cười nhìn Đường Lệ Phượng kéo ra lại kéo vào cái ngăn kéo tìm đồ, đồ của cô ấy để rất gọn gàng ngăn nắp, một lát đã tìm thấy cái đài nhỏ xinh. Một chiếc USB đã cắm sẵn trên đó rồi, cắm điện vào, màn hình hiển thị sáng lên, âm nhạc du dương cất lên, Đường Lệ Phượng bất đắc dĩ nhìn Đỗ Long. Đỗ Long cười ha ha nói:
- Mau múa đi em, còn trì hoãn nữa, anh lấy điện thoại ra quay bây giờ!
Đường Lệ Phượng bị dọa cho giật mình, vội vàng nói:
- Đừng quay, đừng quay, em múa là được chứ gì…
Điệu múa Khổng Tước này, Đường Lệ Phượng đã múa không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần này là đặc biệt nhất, cô chưa từng thử qua… thật muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống. Khuôn mặt Đường Lệ Phượng càng ngày càng đỏ, tưởng như nhỏ ra được máu, cô hờn dỗi nhìn Đỗ Long, nói:
- Cái anh này, chỉ biết bắt nạt em thôi…
Đỗ Long cười vui vẻ nhìn cô, làm động tác như sắp lấy điện thoại ra, Đường Lệ Phượng bất đắc dĩ, đành chọn bài “Cây trúc phượng vĩ dưới ánh trăng” nổi tiếng của dân tộc Thái để múa. Tiếng sáo du dương vang lên, Đường Lệ Phượng mở rộng hai cánh tay, hai tay mềm mại không xương khẽ tạo sóng trên không. Theo tiếng nhạc, Đường Lệ Phượng phảng phất như hóa thành một con chim khổng tước xinh đẹp tự do tự tại đầy hân hoan. Trong rừng rậm, ‘khổng tước’ có lúc khẽ cúi đầu nghịch nước, có lúc lại kiễng chân, nghiêng đầu ngó khắp nơi, có khi đứng tại chỗ xoay vòng, có khi lại khẽ duỗi eo, gãi đầu làm duyên. Dáng múa uyển chuyển, nhẹ nhàng làm Đỗ Long không thể rời mắt. Hắn cũng đã được xem không ít lần, trong lòng cũng tưởng tượng vô số lần, nhưng khi được ngắm nhìn tận mắt trong khoảng cách gần như thế này, Đỗ Long vẫn rung động sâu sắc.
Đường Lệ Phượng mới đầu còn căng thẳng, nhưng múa được một lúc, cô đã hoàn toàn đắm chìm vào điệu múa lúc nào không hay. Mãi cho đến khi nhạc đã dứt, cô khẽ hạ cánh tay giang rộng như sắp cất cánh xuống, kết thúc màn múa của mình.
Đường Lệ Phượng thở hổn hển, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, thứ Đỗ Long muốn xem chính là điệu múa ‘Khổng Tước thoát y’ của cô mà!
Trong lòng thầm kêu không hay rồi, Đường Lệ Phượng nhìn sang Đỗ Long, Đỗ Long vỗ tay tán thưởng:
- Đẹp, tuyệt đẹp, Tiểu Phong Nhi, từ nay về sau, đây phải trở thành tiết mục lưu truyền của nhà chúng ta, đêm nay thế vậy đi, lần sau… anh muốn cùng em múa, tiện thể… lột sạch con chim khổng tước cái là em… sau đó…
Đường Lệ Phượng lách người tránh móng vuốt sói của Đỗ Long, cô che miệng cười khanh khách:
- Vậy sao? Nhưng mà… khổng tước đực mới có cái đuôi đẹp, hơn nữa còn có thể xòe… ha ha