Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1411 : Yêu hận khôn tả
Ngày đăng: 21:42 12/02/21
Lâm Nhã Hân che miệng cười khẽ:
- Anh cái người này lại đến lôi kéo đầu tư nữa rồi. Có lúc thật không biết rốt cuộc anh là cảnh sát hay là nhân viên đi thu hút vốn đầu tư nữa đây?
Lý Thụy Trân cũng không nhịn được mà mỉm cười, nói:
- Có cơ hội sẽ từ từ nói chuyện đầu tư sau. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tư Nhạn, chúng ta không thể làm hỏng không khí được!
Đỗ Long mỉm cười gật đầu, nháy mắt ra dấu cho Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân cũng nhìn hắn mỉm cười lại, như có như không gật đầu, rồi cô thì thầm nói với Lý Thụy Trân điều gì đó, hai người nắm tay nhau đi về phía cô dâu chú rể.
Đỗ Long muốn tranh thủ đi ăn chút gì đó, thì thấy lại có người đi về phía hắn, còn gọi:
- Đỗ Long!
Đỗ Long mỉm cười nâng ly rượu về phía người đang đến, nói:
- Phó đội trưởng Thẩm, lâu ngày không gặp!
Thẩm Ngọc Khiết tuy thần thái vui mừng, rạng rỡ nhưng những dấu tích thời gian trên khuôn mặt như tố cáo cuộc sống không mấy dễ chịu của anh ta. Thời gian mới có bốn năm năm mà Thẩm Ngọc Khiết trông già đi rất nhiều, tóc đã điểm nhiều sợi bạc, nếp nhăn bên khóe miệng trông cũng nhiều hơn, rõ hơn, mới nhìn qua tưởng như là chú của Thẩm Băng Thanh chứ không phải anh trai.
Thẩm Ngọc Khiết xúc động nói:
- Đúng vậy, lâu rồi không gặp anh! Thật cám ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc cho Băng Thanh, cám ơn…!
Đỗ Long cười nói:
- Giữa anh em với nhau, cái gì mà chăm sóc với không chăm sóc, những gì cậu ấy đã giúp em còn nhiều hơn đấy so với em giúp cậu ấy.
Thẩm Ngọc Khiết thở dài nói:
- Thật ngưỡng mộ hai người… chuyện năm đó thật xin lỗi, người em này…!
Đỗ Long cười nói:
- Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm vậy thôi, anh cũng đừng để ý quá làm gì. À đúng rồi, sao vừa rồi em không nhìn thấy anh?
Thẩm Ngọc Khiết thở dài:
- Anh cũng vừa mới tới, cũng chưa có cơ hội nói với Băng Thanh… nghe nói cậu sắp thăng chức làm tổ trưởng tổ phản ứng nhanh, thật là chuyện đáng chúc mừng!
Đỗ Long cười nói:
- Chuyện còn chưa chắc chắn mà tin đồn đã lan đi khắp nơi rồi. Em cũng chỉ là báo danh mà thôi, Băng Thanh cũng báo nữa mà!
Thẩm Ngọc Khiết khẽ nhíu mày nói:
- Băng Thanh đang làm việc ở thành phố Song Môn, cô dâu làm việc ở thành phố Thụy Bảo, còn tham gia cả tổ phản ứng nhanh, bọn họ có được không thế?
Đỗ Long cười nói:
- Được chứ, sao lại không được? Băng Thanh rất tháo vát, Tống tiểu thư cũng rất ủng hộ công việc của nó, hai người họ rất xứng đối vừa lứa!
Thẩm Ngọc Khiết thở dài:
- Nhưng… hai người hai nơi vẫn không tốt bằng cùng ở một nơi chứ!
Đỗ Long hiểu được liền ồ lên:
- À, vậy thì cũng không chắc, xa nhau nhưng vẫn ngọt ngào, có một số đôi không cần ngày ngày phải ở bên nhau!
Thẩm Ngọc Khiết cũng vì sống xa nhau mà ly hôn, cho đến nay vẫn chưa đi bước nữa, thấy Đỗ Long nói vậy, chỉ đành nói:
- Hy vọng vậy…!
Nhạc Băng Phong đi về phía Đỗ Long, Đỗ Long nói vài câu với Thẩm Ngọc Khiết rồi cũng đi về phía Băng Phong. Nhạc Băng Phong ngưỡng mộ nhìn về phía cặp đôi hạnh phúc đang nhận lời chúc phúc từ mọi người, nói:
- Thật ngưỡng mộ hai người ấy quá…
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- Có gì đáng ngưỡng mộ chứ?
Nhạc Băng Phong nghi hoặc nhìn Đỗ Long hỏi:
- Anh nói vậy là sao?
Đỗ Long không cẩn thận nói ra lời trong lòng, thấy Nhạc Băng Phong cứ truy hỏi mãi, hắn đành lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta cũng rất hạnh phúc sao?
Nhạc Băng Phong bĩu môi, không nói gì nữa. Đỗ Long nhìn theo, hỏi:
- Sao vậy? Hay là em có gì muốn nói với anh?
Nhạc Băng Phong thở dài, nói:
- A Long, em không biết nên nói thế nào, đặc biệt là hôm nay, hay để lúc khác em nói với anh, được không?
Đỗ Long nắm tay cô, mỉm cười nói:
- Được, đương nhiên là được, nhưng chẳng lẽ em không thể nhắc nhở anh trước một chút sao? Chẳng lẽ em… có thai rồi?
Nháy mắt, khuôn mặt Nhạc Băng Phong đỏ ửng lên, cô lắc lắc đầu nói:
- Không phải, anh đừng đoán lung tung, là chuyện công việc thôi…
Chân mày Đỗ Long cau lại, hắn cảm được suy nghĩ của cô bé này… cứ nhất quyết không chịu đi thành phố Song Môn, thậm chí còn đòi qua Tết Nguyên Tiêu mới về, chuyện như vậy đã lâu nhưng Đỗ Long cũng không để ý, thì ra là vì chuyện này…
Trong lòng mờ mịt, Đỗ Long đưa mắt nhìn xung quanh, hoảng hốt cảm thấy như tất cả mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào hắn… Nhạc Băng Phong biết những chuyện liều lĩnh mà hắn làm đợt Tết và cả gần đây nữa, chả trách cô tức giận, không hài lòng; chả trách cô quyết về thành phố Ngọc Minh, cũng không chịu đi Song Môn…
Tuy nhiên, sự việc cũng không phải là không xoay chuyển được, Nhạc Băng Phong không trực tiếp quay về Bắc Kinh, chứng tỏ giữa bọn họ vẫn chưa hết hy vọng.
Đỗ Long nát óc suy nghĩ cách giải quyết. Vì tối nay, hắn định ‘ôn lại chuyện cũ’ với Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân, giờ thì khó rồi.
Hôn lễ sắp kết thúc, Đỗ Long và Nhạc Băng Phong chào tạm biệt đám người Thẩm Băng Thanh xong rồi rời đi. Sau khi lên xe, Nhạc Băng Phong hỏi Đỗ Long:
- Chúng ta về nhà chứ?
Đỗ Long trong lòng nóng vội, hắn nói:
- Ừ, về nhà!
Khi xe Đỗ Long lao như tên bắn mà đi, Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân cũng đi ra, hai người nhìn về phía chiếc xe đã đi xa. Lâm Nhã Hân có chút thất vọng nói với Lý Thụy Trân:
- Đi thôi, chúng ta về Lỗ Tây thôi!
Lý Thụy Trân không hiểu gì cả nói:
- Sao lại đi Lỗ Tây? Không phải là đã hẹn với Dịch Thăng rồi sao?
Lâm Nhã Hân nói:
- Đúng rồi, Dịch Thăng vừa mới thông báo cho tôi, giờ hắn có việc, không thể đến Thụy Bảo, nếu về Lỗ Tây thì có có cơ hội gặp… đi thôi!
Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đã lâu không ở bên nhau, sau khi về Lỗ Tây, hai người không nói gì mà vào thẳng phòng tắm, ôm nhau thắm thiết, chơi ‘trò chơi kích tình’. Đợi sau khi Nhạc Băng Phong ngủ rồi… Đỗ Long mới nhẹ nhàng rời đi.
Trong bóng đêm, Nhạc Băng Phong đột nhiên tỉnh dậy, cuốn lấy chiếc chăn bao chặt quanh mình, hai hàng nước mắt khẽ rơi…
Đỗ Long cũng rất rối rắm, hắn cũng không muốn Nhạc Băng Phong thất vọng, nhưng như vậy lại khiến Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân thất vọng. Nếu Nhạc Băng Phong đã biết nhiều chuyện như vậy rồi, dường như dù có thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì. Đỗ Long ôm hy vọng gặp may mắn, đi vào biệt thự của Lâm Nhã Hân, xuống dưới tầng hầm. Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân đã đợi từ rất lâu rồi…
Qua vài ngày, Đỗ Long lại quay về thành phố Lỗ Tây, lần này là vì chính hôn lễ của hắn. Chu Dịch Thăng xuất hiện trước mắt mọi người với tinh thần phơi phới. Đỗ Long thì vì bận ‘công việc’ nên không thể đến như đã hẹn, chỉ đành gọi điện chúc mừng, còn về quà mừng, Đỗ Long định mấy ngày nữa sẽ đích thân đem qua.
Đường Lệ Phượng là Kim Phượng Hoàng của dân tộc Thái, tuy bản thân cô luôn hi vọng tổ chức hôn lễ đơn giản mà ấm cúng là được rồi nhưng hương thân phụ lão của cô không đồng ý, bọn họ tự ý chuẩn bị hôn lễ cho Đường Lệ Phượng. Đường Lệ Phượng đành tổ chức hôn lễ nho nhỏ với Chu Dịch Thăng ở Lỗ Tây trước, ngày thứ hai thì vội vã về quê tham gia hôn lễ theo dân tộc Thái ở đó.
Cả thôn được trang hoàng, mang không khí hân hoan như năm mới. Đường Lệ Phượng vừa về tới đã bị cuốn vào vòng tay của người thân bạn bè, sau đó Đỗ Long không còn nhìn thấy cô nữa. Rồi một đám thanh niên trai tráng quay lấy Đỗ Long hỏi đông hỏi tây. Đỗ Long trả lời vanh vách, chỉ nói với bọn họ hắn làm việc ở cục công an quốc gia, còn những chuyện liên quan đến công việc khác, hắn đều nói đó là bí mật quốc gia.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đỗ Long và người bên nhà trai đều bị họ hàng bên nhà gái đuổi ra khỏi thôn, bọn họ bắt buộc phải nghĩ cách để cướp cho được cô dâu. Đây chính là tục cướp cô dâu nổi tiếng của dân tộc Thái.
- Anh cái người này lại đến lôi kéo đầu tư nữa rồi. Có lúc thật không biết rốt cuộc anh là cảnh sát hay là nhân viên đi thu hút vốn đầu tư nữa đây?
Lý Thụy Trân cũng không nhịn được mà mỉm cười, nói:
- Có cơ hội sẽ từ từ nói chuyện đầu tư sau. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tư Nhạn, chúng ta không thể làm hỏng không khí được!
Đỗ Long mỉm cười gật đầu, nháy mắt ra dấu cho Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân cũng nhìn hắn mỉm cười lại, như có như không gật đầu, rồi cô thì thầm nói với Lý Thụy Trân điều gì đó, hai người nắm tay nhau đi về phía cô dâu chú rể.
Đỗ Long muốn tranh thủ đi ăn chút gì đó, thì thấy lại có người đi về phía hắn, còn gọi:
- Đỗ Long!
Đỗ Long mỉm cười nâng ly rượu về phía người đang đến, nói:
- Phó đội trưởng Thẩm, lâu ngày không gặp!
Thẩm Ngọc Khiết tuy thần thái vui mừng, rạng rỡ nhưng những dấu tích thời gian trên khuôn mặt như tố cáo cuộc sống không mấy dễ chịu của anh ta. Thời gian mới có bốn năm năm mà Thẩm Ngọc Khiết trông già đi rất nhiều, tóc đã điểm nhiều sợi bạc, nếp nhăn bên khóe miệng trông cũng nhiều hơn, rõ hơn, mới nhìn qua tưởng như là chú của Thẩm Băng Thanh chứ không phải anh trai.
Thẩm Ngọc Khiết xúc động nói:
- Đúng vậy, lâu rồi không gặp anh! Thật cám ơn anh mấy năm nay đã chăm sóc cho Băng Thanh, cám ơn…!
Đỗ Long cười nói:
- Giữa anh em với nhau, cái gì mà chăm sóc với không chăm sóc, những gì cậu ấy đã giúp em còn nhiều hơn đấy so với em giúp cậu ấy.
Thẩm Ngọc Khiết thở dài nói:
- Thật ngưỡng mộ hai người… chuyện năm đó thật xin lỗi, người em này…!
Đỗ Long cười nói:
- Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm vậy thôi, anh cũng đừng để ý quá làm gì. À đúng rồi, sao vừa rồi em không nhìn thấy anh?
Thẩm Ngọc Khiết thở dài:
- Anh cũng vừa mới tới, cũng chưa có cơ hội nói với Băng Thanh… nghe nói cậu sắp thăng chức làm tổ trưởng tổ phản ứng nhanh, thật là chuyện đáng chúc mừng!
Đỗ Long cười nói:
- Chuyện còn chưa chắc chắn mà tin đồn đã lan đi khắp nơi rồi. Em cũng chỉ là báo danh mà thôi, Băng Thanh cũng báo nữa mà!
Thẩm Ngọc Khiết khẽ nhíu mày nói:
- Băng Thanh đang làm việc ở thành phố Song Môn, cô dâu làm việc ở thành phố Thụy Bảo, còn tham gia cả tổ phản ứng nhanh, bọn họ có được không thế?
Đỗ Long cười nói:
- Được chứ, sao lại không được? Băng Thanh rất tháo vát, Tống tiểu thư cũng rất ủng hộ công việc của nó, hai người họ rất xứng đối vừa lứa!
Thẩm Ngọc Khiết thở dài:
- Nhưng… hai người hai nơi vẫn không tốt bằng cùng ở một nơi chứ!
Đỗ Long hiểu được liền ồ lên:
- À, vậy thì cũng không chắc, xa nhau nhưng vẫn ngọt ngào, có một số đôi không cần ngày ngày phải ở bên nhau!
Thẩm Ngọc Khiết cũng vì sống xa nhau mà ly hôn, cho đến nay vẫn chưa đi bước nữa, thấy Đỗ Long nói vậy, chỉ đành nói:
- Hy vọng vậy…!
Nhạc Băng Phong đi về phía Đỗ Long, Đỗ Long nói vài câu với Thẩm Ngọc Khiết rồi cũng đi về phía Băng Phong. Nhạc Băng Phong ngưỡng mộ nhìn về phía cặp đôi hạnh phúc đang nhận lời chúc phúc từ mọi người, nói:
- Thật ngưỡng mộ hai người ấy quá…
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- Có gì đáng ngưỡng mộ chứ?
Nhạc Băng Phong nghi hoặc nhìn Đỗ Long hỏi:
- Anh nói vậy là sao?
Đỗ Long không cẩn thận nói ra lời trong lòng, thấy Nhạc Băng Phong cứ truy hỏi mãi, hắn đành lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta cũng rất hạnh phúc sao?
Nhạc Băng Phong bĩu môi, không nói gì nữa. Đỗ Long nhìn theo, hỏi:
- Sao vậy? Hay là em có gì muốn nói với anh?
Nhạc Băng Phong thở dài, nói:
- A Long, em không biết nên nói thế nào, đặc biệt là hôm nay, hay để lúc khác em nói với anh, được không?
Đỗ Long nắm tay cô, mỉm cười nói:
- Được, đương nhiên là được, nhưng chẳng lẽ em không thể nhắc nhở anh trước một chút sao? Chẳng lẽ em… có thai rồi?
Nháy mắt, khuôn mặt Nhạc Băng Phong đỏ ửng lên, cô lắc lắc đầu nói:
- Không phải, anh đừng đoán lung tung, là chuyện công việc thôi…
Chân mày Đỗ Long cau lại, hắn cảm được suy nghĩ của cô bé này… cứ nhất quyết không chịu đi thành phố Song Môn, thậm chí còn đòi qua Tết Nguyên Tiêu mới về, chuyện như vậy đã lâu nhưng Đỗ Long cũng không để ý, thì ra là vì chuyện này…
Trong lòng mờ mịt, Đỗ Long đưa mắt nhìn xung quanh, hoảng hốt cảm thấy như tất cả mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào hắn… Nhạc Băng Phong biết những chuyện liều lĩnh mà hắn làm đợt Tết và cả gần đây nữa, chả trách cô tức giận, không hài lòng; chả trách cô quyết về thành phố Ngọc Minh, cũng không chịu đi Song Môn…
Tuy nhiên, sự việc cũng không phải là không xoay chuyển được, Nhạc Băng Phong không trực tiếp quay về Bắc Kinh, chứng tỏ giữa bọn họ vẫn chưa hết hy vọng.
Đỗ Long nát óc suy nghĩ cách giải quyết. Vì tối nay, hắn định ‘ôn lại chuyện cũ’ với Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân, giờ thì khó rồi.
Hôn lễ sắp kết thúc, Đỗ Long và Nhạc Băng Phong chào tạm biệt đám người Thẩm Băng Thanh xong rồi rời đi. Sau khi lên xe, Nhạc Băng Phong hỏi Đỗ Long:
- Chúng ta về nhà chứ?
Đỗ Long trong lòng nóng vội, hắn nói:
- Ừ, về nhà!
Khi xe Đỗ Long lao như tên bắn mà đi, Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân cũng đi ra, hai người nhìn về phía chiếc xe đã đi xa. Lâm Nhã Hân có chút thất vọng nói với Lý Thụy Trân:
- Đi thôi, chúng ta về Lỗ Tây thôi!
Lý Thụy Trân không hiểu gì cả nói:
- Sao lại đi Lỗ Tây? Không phải là đã hẹn với Dịch Thăng rồi sao?
Lâm Nhã Hân nói:
- Đúng rồi, Dịch Thăng vừa mới thông báo cho tôi, giờ hắn có việc, không thể đến Thụy Bảo, nếu về Lỗ Tây thì có có cơ hội gặp… đi thôi!
Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đã lâu không ở bên nhau, sau khi về Lỗ Tây, hai người không nói gì mà vào thẳng phòng tắm, ôm nhau thắm thiết, chơi ‘trò chơi kích tình’. Đợi sau khi Nhạc Băng Phong ngủ rồi… Đỗ Long mới nhẹ nhàng rời đi.
Trong bóng đêm, Nhạc Băng Phong đột nhiên tỉnh dậy, cuốn lấy chiếc chăn bao chặt quanh mình, hai hàng nước mắt khẽ rơi…
Đỗ Long cũng rất rối rắm, hắn cũng không muốn Nhạc Băng Phong thất vọng, nhưng như vậy lại khiến Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân thất vọng. Nếu Nhạc Băng Phong đã biết nhiều chuyện như vậy rồi, dường như dù có thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì. Đỗ Long ôm hy vọng gặp may mắn, đi vào biệt thự của Lâm Nhã Hân, xuống dưới tầng hầm. Lâm Nhã Hân và Lý Thụy Trân đã đợi từ rất lâu rồi…
Qua vài ngày, Đỗ Long lại quay về thành phố Lỗ Tây, lần này là vì chính hôn lễ của hắn. Chu Dịch Thăng xuất hiện trước mắt mọi người với tinh thần phơi phới. Đỗ Long thì vì bận ‘công việc’ nên không thể đến như đã hẹn, chỉ đành gọi điện chúc mừng, còn về quà mừng, Đỗ Long định mấy ngày nữa sẽ đích thân đem qua.
Đường Lệ Phượng là Kim Phượng Hoàng của dân tộc Thái, tuy bản thân cô luôn hi vọng tổ chức hôn lễ đơn giản mà ấm cúng là được rồi nhưng hương thân phụ lão của cô không đồng ý, bọn họ tự ý chuẩn bị hôn lễ cho Đường Lệ Phượng. Đường Lệ Phượng đành tổ chức hôn lễ nho nhỏ với Chu Dịch Thăng ở Lỗ Tây trước, ngày thứ hai thì vội vã về quê tham gia hôn lễ theo dân tộc Thái ở đó.
Cả thôn được trang hoàng, mang không khí hân hoan như năm mới. Đường Lệ Phượng vừa về tới đã bị cuốn vào vòng tay của người thân bạn bè, sau đó Đỗ Long không còn nhìn thấy cô nữa. Rồi một đám thanh niên trai tráng quay lấy Đỗ Long hỏi đông hỏi tây. Đỗ Long trả lời vanh vách, chỉ nói với bọn họ hắn làm việc ở cục công an quốc gia, còn những chuyện liên quan đến công việc khác, hắn đều nói đó là bí mật quốc gia.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đỗ Long và người bên nhà trai đều bị họ hàng bên nhà gái đuổi ra khỏi thôn, bọn họ bắt buộc phải nghĩ cách để cướp cho được cô dâu. Đây chính là tục cướp cô dâu nổi tiếng của dân tộc Thái.