Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1410 : Gặp lại

Ngày đăng: 21:42 12/02/21

Dưới sự bày mưu đặt kế của Đỗ Long, Thạch Siêu Vũ nhận nghe điện thoại. Đầu bên kia truyền đến âm thanh vui vẻ:
- Cảnh sát Thạch, tối nay có rảnh không? Có một nhà hàng rất ngon đó.
Thạch Siêu Vũ nói:
- Thật xin lỗi, bạn gái của tôi đến rồi, Tiểu Lưu cô tìm người khác đi. Sau này bạn gái của tôi ngày nào cũng sẽ nấu ăn cho tôi, có cơ hội cô cũng đến nếm thử chút đi!
Lưu Tuệ Viện thất vọng nói:
- Vậy sao? Vậy chúc mừng anh, vậy thôi vậy, tôi tìm người khác đi cùng. Cảnh sát Thạch, tạm biệt.
Nghe tiếng Lưu Tuệ Viện như nghẹn ngào, trong lòng Thạch Siêu Vũ có chút buồn bã. Đỗ Long lấy di động, giúp hắn cúp điện thoại, sau đó đem cái tên Lưu Tuệ Viện cho vào sổ đen. Đỗ Long trả lại điện thoại cho Thạch Siêu Vũ, nói:
- Đừng trách tôi nhiều chuyện. Đây là tôi đang giúp cậu. Nguyệt Nga là một cô gái tốt, các người còn là đồng hương. Nếu như cậu phụ cô ấy, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận.
Thạch Siêu Vũ im lặng gật đầu. Đỗ Long nói với hắn:
- Gọi điện cho Nguyệt Nga đi, theo những gì tôi nói giải thích với cô ấy. Tối nay, tôi và hai người ăn tối, giải quyết xong vấn đề này.
Thạch Siêu Vũ lại gật đầu một cái, lúc cáo từ, hắn đột nhiên nói:
- Cục trưởng, anh bắt tôi không được phụ Nguyệt Nga, vậy còn anh? Chị Nhạc Tiên và chị Băng Phong, anh thích ai hơn?
Đỗ Long cười nói:
- Tên tiểu tử này, còn muốn học tôi à. Tôi cho cậu biết, bất luận là cách phá án hay vấn đề tình cảm, cậu đừng có học tôi, bởi vì… Thiên tài không phải là người bình thường có thể bắt chước được. Mau cút đi, an ủi Nguyệt Nga cho tốt, bằng không tôi liền thu thập cậu!
Sau khi Thạch Siêu Vũ đang cười khổ bị đuổi ra ngoài, Đỗ Long quay mặt, sắc mặt lại trầm xuống. Thạch Siêu Vũ vô tình đã đụng phải nỗi đau thầm kín trong nội tâm hắn, lại khiến hắn thực sự không thể nào loại bỏ.
Mặt khác, Thạch Siêu Vũ lại để lại cho Đỗ Long một vấn đề nữa. Điều kiện của cô Lưu Tuệ Viện kia rất tốt, cô ta sẽ vì ân cứu mạng mà ái mộ Thạch Siêu Vũ sao? Điều này không khỏi làm Đỗ Long nhớ tới một cô gái khác… Tề Tuyết Tinh, tương tự như chuyện xưa, kết cục cũng tương tự. Chỉ có điều Tề Tuyết Tinh và Thẩm Băng Thanh còn môn đăng hộ đối… Không phải Đỗ Long coi thường Thạch Siêu Vũ, chỉ là hắn cảm thấy Thạch Siêu Vũ, anh hùng cứu mỹ nhân, việc này rõ ràng là có chút kì lạ.
Trong lòng Đỗ Long có chuyện, ném công việc qua một bên, bắt đầu lên mạng điều tra tin tức Lưu Tuệ Viện. Cái tên Lưu Tuệ Viện rất thông thường, ở thành phố Song Môn tìm được sáu mươi bảy cái tên Lưu Tuệ Viện, nhưng phiên dịch viên chỉ có một. Sau khi nhìn ảnh, Đỗ Long lập tức nhận ra cô gái dịu dàng rộng rãi này chính là người được Thạch Siêu Vũ ra tay cứu giúp khỏi ba tên côn đồ trong lúc tuần tra.
Cẩn thận lật xem tư liệu về Lưu Tuệ Viện, Đỗ Long cười lạnh. Lưu Tuệ Viện đúng là Lưu Tuệ Viện, tuy nhiên trong khoảng từ 6 đến 12 tuổi, cô từng bị mất tích vài năm. Lúc 12 tuổi thì được cứu trong một lần hành động bắt bọn buôn người. Nghe nói cô từng bị bọn buôn người trao qua đổi lại vài lần, ăn rất nhiều đau khổ.
Câu chuyện này đúng là khiến người ta đồng tình… Đứa trẻ rơi vào tay bọn buôn người, không bị đói bụng gần chết, bị đánh gần chết, thậm chí bị làm cho thành tàn tật… Cho dù là vô cùng may mắn, cũng bị mắc bệnh tâm lý là bình thường. Thời gian mười năm cô ta có thể hồi phục tốt như vậy? Đỗ Long rất nghi ngờ.
Đỗ Long gọi điện cho cha hắn, hỏi:
- Cha, mấy người của Đoàn Kết Xã con đem tới đã cung khai chưa?
Đỗ Khang nói:
- Sát thủ Đoàn Kết Xã đâu có thể nào dễ dàng cung khai như vậy? Hơn nữa bọn chúng biết cũng có hạn. Thật là việc làm vô bổ.
Đỗ Long cười nói:
- Hiện giờ con có một cái tên khả nghi. Có thể liên quan đến Đoàn Kết Xã, cha có muốn đi điều tra một chút hay không?
Đỗ Khang nói:
- Con sớm đã điều tra rồi đúng không? Cảm thấy không có giá trị? Cục an ninh quốc gia trở thành rác rưởi bị con vứt đi rồi… Nói đi, là ai?
Đỗ Long đem tư liệu Lưu Tuệ Viện nói cho Đỗ Khang. Đỗ Khang nói:
- Ừ, cha sẽ cử người đi thăm dò. Đỗ Long, mấy hôm trước mẹ cũng nói chuyện với cha. Đỗ Long, con cũng không còn nhỏ nữa, tìm cô gái nào tốt rồi cưới đi, đừng chân đạp mấy thuyền nữa. Con cái gì cũng có thể làm, tiền đồ rộng lớn. Đừng để bị thất bại trong chuyện tình cảm.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vâng, con sẽ xem xét. Cha, tra rõ sau đó nói cho con biết, con còn có việc bận, cứ như vậy nhé…
Đỗ Long và Thạch Siêu Vũ, Đao Nguyệt Nga cùng nhau ăn xong bữa tối. Nhờ sự giúp đỡ của hắn, Thạch Siêu Vũ và Đao Nguyệt Nga lại thắm thiết như xưa. Nhưng Đỗ Long biết trong lòng Thạch Siêu Vũ vẫn còn một vướng mắc. Hắn có thể nghĩ cái rõ ràng là tốt nhất, nếu không phải nghĩ biện pháp khác rồi.
Chuyện của chính mình mới phiền toái, Đỗ Long tranh thủ về thành phố Lỗ Tây một chuyến. Gặp Đường Lệ Phương, sau khi ân ái, Đỗ Long khiến Đường Lệ Phượng trì hoãn một chút ngày cưới. Ngày một tháng năm nhất định là không được, mồng năm tháng năm, mồng sáu tháng năm cũng không tệ.
Đường Lệ Phượng hào hiệp mà đáp ứng việc lùi ngày cưới lại. Cũng may, cô cũng chưa dự định sắp xếp buổi tiệc như thế nào, người biết cô muốn kết hôn cũng không nhiều, cùng lắm lại thông báo một tiếng mà thôi.
Ngày mồng một tháng năm hôm nay Đỗ Long xin nghỉ nửa ngày, cùng bọn Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ tới thành phố Thụy Bảo tham dự hôn lễ. Hôn lễ của Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh dáng người rất đẹp trai, da lại trắng, cơ bản không cần trang điểm. Sau khi mặc trang phục chú rể vào, cả nam lẫn nữ nhìn thấy đều cảm thấy ghen tị. Chờ tân nương cũng đi ra, đối tượng hâm mộ liền biến thành hai người bọn họ. Quả thực là một đôi trời sinh, quá hoàn mỹ.
Ý kiến của Thẩm Băng Thanh và Tống Tư Nhạn giống nhau. Hôn lễ không làm hình thức lớn, theo phong tục địa phương mời người chủ trì hôn lẽ, bái cha mẹ anh trai, uống rượu giao bôi, hôn lễ đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn lại phần hay nhất là mời rượu.
Bạn bè thân thích của Tống Tư Nhạn có không ít tiểu tử. Bọn chúng ồn ào đòi chuốc say Thẩm Băng Thanh. Kết quả, hơn phân nửa số rượu này đều do Đỗ Long uống, nhìn thấy phù rể rất lợi hại như vậy, mọi người đành chịu.
Cha mẹ Tống Tư Nhạn còn có mấy người cô chú đều đến đây. Bọn họ vây chung quanh Tống Tư Nhạn với Thẩm Băng Thanh thỏa đáng. Cô của Tống Tư Nhạn là Lý Thụy Trân kéo tay Đỗ Long cảm kích nói:
- Cục trưởng Đỗ, cảm ơn cậu, nếu không phải cậu lúc trước cứu tôi, chắc tôi đã chết lâu rồi…
Đỗ Long cười nói:
- Đều là chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì?
Lý Thụy Trân nói:
- Ơn cứu mạng không thể quên, cục trưởng Đỗ, mỗi khi nghe thấy cậu thăng chức, tôi đều thấy mừng thay cho cậu. Người tốt ắt sẽ được báo đáp, cục trưởng Đỗ, sau ngày nhất định sẽ thăng quan tiến chức.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Cảm ơn sự khích lệ của cô, cháu sẽ tiếp tục cố gắng… Chị Hân, sao chị lại tới đây?
Đỗ Long vui vẻ chào Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân mỉm cười đi tới, cách một thời gian không gặp, nét duyên dáng sang trọng tự nhiên trên người Lâm Nhã Hân càng tăng thêm, cô nói:
- Là tổng giám đốc Lý mời tôi tới. Thẩm Băng Thanh và Tống Tư Nhạn đúng là quần anh hội tụ, rất xứng đôi vừa lứa.
Lúc Lâm Nhã Hân nói đến đây, nhìn vẻ mặt Đỗ Long. Đỗ Long khẽ cười nói:
- Đúng vậy, thật sự rất hoàn mỹ. Ảnh cưới của bọn họ tôi đều muốn chụp mấy cái để lưu giữ… Đúng rồi, chị Hân, bây giờ tôi điều tới thành phố Song Môn rồi. Bí thư Thành ủy với tôi quan hệ rất tốt, chị có muốn đầu tư ở thành phố Song Môn không?