Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1415 : Sự trở về hai người đẹp
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Lí lẽ của Thẩm Băng Thanh thu hút mọi người suy nghĩ và thảo luận, nhưng không ai có cách nghĩ nào đủ sức thuyết phục mọi người. Lúc này cậu cảnh sát trẻ đến từ Khúc Tĩnh Từ Vũ Hào giơ tay. Đợi mọi người lắng xuống, cậu ta mới nói:
- Có người nhà nạn nhân nào nhận được điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc không?
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:
- Không có, nhìn từ những manh mối trên cơ thể Cố Quốc Trân, chúng ta đang đối phó với một hung thủ vì thỏa mãn dục vọng biến thái của bản thân mà gây án. Hắn cơ bản không phải là vì tiền.
Cố Kiến Hoa cảnh sát trẻ đến từ Ngọc Sơn nói: tôi tin năm nữ quân nhân liên tục mất tích không phải ngẫu nhiên. Tuy nhiên ở đây có phải tồn tại một hai trường hợp ngoại lệ? Ý tôi là có khả năng một hai người trong số bọn họ có lẽ vì nảy sinh ngoài ý muốn, nói như vậy có thể giải thích việc nghi phạm đột ngột gây án và tình trạng mục tiêu nảy sinh đột biến.
Thạch Siêu Vũ nói:
- Tôi thấy như vậy tính khả thi không cao. Nghi phạm gây án nhanh hơn và mục tiêu nảy sinh đột biến là hai tình huống cô lập. Phủ định bất kì một ai trong đó đều khiến người khác rõ ràng càng đột ngột hơn. Tôi nghĩ rằng trước khi thu thập manh mối, chúng ta tốt hơn là tạm thời gác lại hai vấn đề này.
Đỗ Long vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, tuy rằng việc hiểu biết chi tiết biến đổi cách thức gây án của nghi phạm có tác dụng lớn trong việc xác định nghi phạm. Nhưng trước mắt không có nhiều manh mối, hay là chúng ta tập trung tinh thần và sức lực sang nơi khác đi... Giả thiết năm nữ quân nhân đều do một người bắt cóc, đồng thời bốn nữ quân nhân khác vẫn còn sống, vậy chúng ta có thể kết luận được rồi. Gia cảnh nghi phạm chắc hẳn không tồi, ít nhất có một chiếc xe hơi. Giả sử nghi phạm đã kết hôn, hắn chắc chắn không chỉ có một căn hộ. Bằng không hắn đã không có cách nào dấu vợ con trong nhà để nhốt mấy nữ quân nhân nhiều tháng liền. Đột nhiên nhiều người hơn, nhiều người ăn cơm uống nước như vậy, người bình thường cũng nuôi không nổi...
Mọi người rất nghiêm túc, chẳng ai thấy mấy lời Đỗ Long nói là buồn cười cả, Đỗ Long tiếp lời:
- Muốn khống chế một người lâu như vậy không hề đơn giản. Huống hồ một lúc khống chế bốn sĩ binh đã qua đào tạo huấn luyện? Điều này không đơn giản chỉ dùng nhà giam xiềng xích là có thể hoàn thành được. Người bị bắt cóc nhất định chịu sự giám sát, vây hãm mọi lúc, nếu không họ có thể giãy giụa chạy thoát bất cứ khi nào. Hoặc là do tinh thần suy sụp mà tự sát, vì vậy mấy người này hoặc là có sự giúp đỡ, hoặc là quá rảnh rỗi, cả ngày chỉ có ngồi đó trông chờ. Hoặc giả hắn có một vài thiết bị theo dõi. Nhìn chung thì sát thủ hàng loạt rất khó tìm được trợ thủ. Vì thế tính khả thi của hai tình huống sau khá lớn, đương nhiên cũng không phải tuyệt đối...
Đỗ Long ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nghi phạm liên tiếp trong bốn tháng bắt cóc năm nữ quân nhân. Nói vậy thì tin tức này sớm đã lan truyền trong các cơ quan bộ đội. Vậy mà nghi phạm vẫn thuận lợi bắt cóc thêm mục tiêu mới. Có lẽ diện mạo hắn hiền lành, hơn nữa rất giỏi giao tiếp, hoặc hắn dùng vũ khí trí mạng hoặc là sử dụng thủ đoạn bất ngờ. Tóm lại... dựa vào những tư liệu đã nắm bắt được hiện tại, không có cách nào tiếp tục phỏng đoán được nữa. Chúng ta phải mau chóng triển khai điều tra.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Án tình tôi đã nói xong, bây giờ mời tổ trưởng Đỗ sắp xếp công việc.
Đỗ Long đứng dậy nói:
- Những vụ án khác xảy ra khá lâu rồi, mục tiêu chủ yếu của chúng ta bây giờ là hai vụ án mất tích xảy ra gần đây nhất. Ngoài ra, điều tra dọc theo manh mối nơi vứt xác rất có thể sẽ có thu hoạch không ngờ. Vì vậy tôi sẽ chia mọi người thành ba đội. Mỗi đội sẽ điều tra một phương hướng. Hiện tại vẫn còn năm người nữa chưa đến. Mười một người ngồi đây tạm thời do tôi, tổ phó Thẩm và Từ Vũ Hào làm đội trưởng. Hợp thành ba đội nhỏ, mỗi đội bốn người. Các cậu chọn thành viên cho đội mình trước, sau đó lựa chọn phương hướng điều tra, còn dư lại thì giao cho tôi.
Thẩm Băng Thanh và Từ Vũ Hào suy nghĩ một lát, cùng nói:
- Hay là tổ trưởng anh sắp xếp đi.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Được thôi, nếu các cậu đã khiêm nhường như vậy thì tôi sẽ sắp xếp. Băng Thanh, cậu dẫn Kiến Hoa và Thạch Siêu Vũ, Âu Dương Đình. từ Vũ Hào cậu mang theo Hoàng Hoa Lương và Phó Hồng Tuyết, Thang Hạo Nhiên. Trương Chân và Liêu Hiền Vinh đi theo tôi. Chính trị viên là trung tâm liên lạc và hỗ trợ mạng lưới...
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:
- Không, tôi cùng đội với anh.
Đỗ Long nói:
- Em cùng đội với anh? Đi ra ngoài không phải chỗ nào cũng có mạng, cho dù có thì tốc độ cũng không chắc ổn định. Nhỡ làm chậm chễ công việc thì phải làm sao?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Điều này anh không cần quan tâm, nhanh lên. anh vẫn chưa sắp xếp xong công việc.
Đỗ Long nói:
- Vậy được, Thẩm Băng Thanh các cậu điều tra bên Dịch Lệ Phương. Từ Vũ Hào điều tra phía Lý Hiểu Vy. Tôi sẽ phụ trách Cố Quốc Trân. Cứ vậy đi, những người còn lại sau khi tới sẽ tùy cơ phân bổ vào ba đội, hoặc đến lúc đó sẽ bố trí sau, mọi người lập tức hành động!
Mấy người Thẩm Băng Thanh vừa đi khỏi, Đỗ Long liền kiếm cớ cùng Chính trị viên thương lượng chút tình hình. Để Trương Vĩnh thực và Liêu Hiền Vinh ra ngoài, Đỗ Long vui sướng rạo rực hỏi Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi, em về khi nào vậy? Sao không nói cho anh biết, anh đã đi đón em rồi, em có biết anh rất nhớ em không?
Bạch Nhạc Tiên sa sầm mặt mày nói:
- Thật không? Anh nên vui khi tôi không có ở đây, sẽ không có ai gây trở ngại anh hái hoa ngắt cỏ chứ?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Anh chưa từng nghĩ như thế, thật đấy, Tiên nhi, sao em không chịu nghe điện thoại của anh? Con tim anh sắp khô héo rồi.
Bạch Nhạc Tiên vẫn giữ nguyên nét mặt, cô nói:
- Tổ trưởng Đỗ, bây giờ là lúc làm việc, mong anh đừng nói mấy lời thừa thãi này. Anh còn quấy nhiễu tôi tôi sẽ khiếu nại anh không cán đáng chức vụ lên cấp trên, lập tức đổi một tổ trưởng mới đến thay thế anh.
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Được rồi, đợi xong công việc sẽ nói với em sau. Lần này nếu em đã về rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát lần nữa! Em là của anh, mãi mãi là của anh!
Lòng Bạch Nhạc Tiên rung động, thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt nhưng cô nhẫn nhịn, đồng thời trả lời lại đầy mỉa mai:
- Thật ư? Người con giái thuộc về anh thật là nhiều, anh bận rộn lắm đúng không?
Đỗ Long yên lặng ngắm nhìn Bạch Nhạc Tiên một hồi, đột nhiên cất lời:
- Tiên nhi, em ghen à?...
Khóe miệng Bạch Nhạc Tiên vừa nhếch lên, đạng định tiếp tục nói những lới lạnh nhạt châm chọc Đỗ Long, Đỗ Long đột nhiên bước đến ôm chặt cô và đặt lên đôi môi nụ hôn nồng cháy. Bạch Nhạc Tiên không kịp phản ứng đã bị hôn lên cái miệng nhỏ. Thân thể cô cứng đờ, đang muốn phản kháng nhưng trên môi, trên bờ eo dường như cùng lúc truyền đến mệnh lệnh của trái tim say đắm, mê man. Người cô run rẩy, nhanh chóng mềm nhũn.
Đỗ Long vừa hôn hương thơm đồng thời cảm nhận được ý nghĩ của nàng, càng chắc chắn hơn phán đoán của mình. Hôn đến khi Bạch Nhạc Tiên sắp ngừng thở, Đỗ Long bỗng ngẩng đầu lên. nhìn lên một cameras phía trên góc phòng họp, hắn nhếch miệng cười nói: “Băng Phong, tối nay, anh muốn hai người cùng với anh!
Giọng điệu Đỗ Long chân thật chắc chắn như đinh đóng cột, khiến Bạch Nhạc Tiên trong lòng hắn toàn thân lại run rẩy. Cả người nóng ran, tựa như muốn dung nhập vào trong thân thể Đỗ Long. Nhưng từ trong loa truyền đến một tiếng sắc lạnh, giọng nói điện tử máy móc:
- Nằm mơ!
Đỗ Long bật cười hả hê...
- Có người nhà nạn nhân nào nhận được điện thoại tống tiền của bọn bắt cóc không?
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:
- Không có, nhìn từ những manh mối trên cơ thể Cố Quốc Trân, chúng ta đang đối phó với một hung thủ vì thỏa mãn dục vọng biến thái của bản thân mà gây án. Hắn cơ bản không phải là vì tiền.
Cố Kiến Hoa cảnh sát trẻ đến từ Ngọc Sơn nói: tôi tin năm nữ quân nhân liên tục mất tích không phải ngẫu nhiên. Tuy nhiên ở đây có phải tồn tại một hai trường hợp ngoại lệ? Ý tôi là có khả năng một hai người trong số bọn họ có lẽ vì nảy sinh ngoài ý muốn, nói như vậy có thể giải thích việc nghi phạm đột ngột gây án và tình trạng mục tiêu nảy sinh đột biến.
Thạch Siêu Vũ nói:
- Tôi thấy như vậy tính khả thi không cao. Nghi phạm gây án nhanh hơn và mục tiêu nảy sinh đột biến là hai tình huống cô lập. Phủ định bất kì một ai trong đó đều khiến người khác rõ ràng càng đột ngột hơn. Tôi nghĩ rằng trước khi thu thập manh mối, chúng ta tốt hơn là tạm thời gác lại hai vấn đề này.
Đỗ Long vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, tuy rằng việc hiểu biết chi tiết biến đổi cách thức gây án của nghi phạm có tác dụng lớn trong việc xác định nghi phạm. Nhưng trước mắt không có nhiều manh mối, hay là chúng ta tập trung tinh thần và sức lực sang nơi khác đi... Giả thiết năm nữ quân nhân đều do một người bắt cóc, đồng thời bốn nữ quân nhân khác vẫn còn sống, vậy chúng ta có thể kết luận được rồi. Gia cảnh nghi phạm chắc hẳn không tồi, ít nhất có một chiếc xe hơi. Giả sử nghi phạm đã kết hôn, hắn chắc chắn không chỉ có một căn hộ. Bằng không hắn đã không có cách nào dấu vợ con trong nhà để nhốt mấy nữ quân nhân nhiều tháng liền. Đột nhiên nhiều người hơn, nhiều người ăn cơm uống nước như vậy, người bình thường cũng nuôi không nổi...
Mọi người rất nghiêm túc, chẳng ai thấy mấy lời Đỗ Long nói là buồn cười cả, Đỗ Long tiếp lời:
- Muốn khống chế một người lâu như vậy không hề đơn giản. Huống hồ một lúc khống chế bốn sĩ binh đã qua đào tạo huấn luyện? Điều này không đơn giản chỉ dùng nhà giam xiềng xích là có thể hoàn thành được. Người bị bắt cóc nhất định chịu sự giám sát, vây hãm mọi lúc, nếu không họ có thể giãy giụa chạy thoát bất cứ khi nào. Hoặc là do tinh thần suy sụp mà tự sát, vì vậy mấy người này hoặc là có sự giúp đỡ, hoặc là quá rảnh rỗi, cả ngày chỉ có ngồi đó trông chờ. Hoặc giả hắn có một vài thiết bị theo dõi. Nhìn chung thì sát thủ hàng loạt rất khó tìm được trợ thủ. Vì thế tính khả thi của hai tình huống sau khá lớn, đương nhiên cũng không phải tuyệt đối...
Đỗ Long ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nghi phạm liên tiếp trong bốn tháng bắt cóc năm nữ quân nhân. Nói vậy thì tin tức này sớm đã lan truyền trong các cơ quan bộ đội. Vậy mà nghi phạm vẫn thuận lợi bắt cóc thêm mục tiêu mới. Có lẽ diện mạo hắn hiền lành, hơn nữa rất giỏi giao tiếp, hoặc hắn dùng vũ khí trí mạng hoặc là sử dụng thủ đoạn bất ngờ. Tóm lại... dựa vào những tư liệu đã nắm bắt được hiện tại, không có cách nào tiếp tục phỏng đoán được nữa. Chúng ta phải mau chóng triển khai điều tra.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Án tình tôi đã nói xong, bây giờ mời tổ trưởng Đỗ sắp xếp công việc.
Đỗ Long đứng dậy nói:
- Những vụ án khác xảy ra khá lâu rồi, mục tiêu chủ yếu của chúng ta bây giờ là hai vụ án mất tích xảy ra gần đây nhất. Ngoài ra, điều tra dọc theo manh mối nơi vứt xác rất có thể sẽ có thu hoạch không ngờ. Vì vậy tôi sẽ chia mọi người thành ba đội. Mỗi đội sẽ điều tra một phương hướng. Hiện tại vẫn còn năm người nữa chưa đến. Mười một người ngồi đây tạm thời do tôi, tổ phó Thẩm và Từ Vũ Hào làm đội trưởng. Hợp thành ba đội nhỏ, mỗi đội bốn người. Các cậu chọn thành viên cho đội mình trước, sau đó lựa chọn phương hướng điều tra, còn dư lại thì giao cho tôi.
Thẩm Băng Thanh và Từ Vũ Hào suy nghĩ một lát, cùng nói:
- Hay là tổ trưởng anh sắp xếp đi.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Được thôi, nếu các cậu đã khiêm nhường như vậy thì tôi sẽ sắp xếp. Băng Thanh, cậu dẫn Kiến Hoa và Thạch Siêu Vũ, Âu Dương Đình. từ Vũ Hào cậu mang theo Hoàng Hoa Lương và Phó Hồng Tuyết, Thang Hạo Nhiên. Trương Chân và Liêu Hiền Vinh đi theo tôi. Chính trị viên là trung tâm liên lạc và hỗ trợ mạng lưới...
Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:
- Không, tôi cùng đội với anh.
Đỗ Long nói:
- Em cùng đội với anh? Đi ra ngoài không phải chỗ nào cũng có mạng, cho dù có thì tốc độ cũng không chắc ổn định. Nhỡ làm chậm chễ công việc thì phải làm sao?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Điều này anh không cần quan tâm, nhanh lên. anh vẫn chưa sắp xếp xong công việc.
Đỗ Long nói:
- Vậy được, Thẩm Băng Thanh các cậu điều tra bên Dịch Lệ Phương. Từ Vũ Hào điều tra phía Lý Hiểu Vy. Tôi sẽ phụ trách Cố Quốc Trân. Cứ vậy đi, những người còn lại sau khi tới sẽ tùy cơ phân bổ vào ba đội, hoặc đến lúc đó sẽ bố trí sau, mọi người lập tức hành động!
Mấy người Thẩm Băng Thanh vừa đi khỏi, Đỗ Long liền kiếm cớ cùng Chính trị viên thương lượng chút tình hình. Để Trương Vĩnh thực và Liêu Hiền Vinh ra ngoài, Đỗ Long vui sướng rạo rực hỏi Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi, em về khi nào vậy? Sao không nói cho anh biết, anh đã đi đón em rồi, em có biết anh rất nhớ em không?
Bạch Nhạc Tiên sa sầm mặt mày nói:
- Thật không? Anh nên vui khi tôi không có ở đây, sẽ không có ai gây trở ngại anh hái hoa ngắt cỏ chứ?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Anh chưa từng nghĩ như thế, thật đấy, Tiên nhi, sao em không chịu nghe điện thoại của anh? Con tim anh sắp khô héo rồi.
Bạch Nhạc Tiên vẫn giữ nguyên nét mặt, cô nói:
- Tổ trưởng Đỗ, bây giờ là lúc làm việc, mong anh đừng nói mấy lời thừa thãi này. Anh còn quấy nhiễu tôi tôi sẽ khiếu nại anh không cán đáng chức vụ lên cấp trên, lập tức đổi một tổ trưởng mới đến thay thế anh.
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Được rồi, đợi xong công việc sẽ nói với em sau. Lần này nếu em đã về rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát lần nữa! Em là của anh, mãi mãi là của anh!
Lòng Bạch Nhạc Tiên rung động, thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt nhưng cô nhẫn nhịn, đồng thời trả lời lại đầy mỉa mai:
- Thật ư? Người con giái thuộc về anh thật là nhiều, anh bận rộn lắm đúng không?
Đỗ Long yên lặng ngắm nhìn Bạch Nhạc Tiên một hồi, đột nhiên cất lời:
- Tiên nhi, em ghen à?...
Khóe miệng Bạch Nhạc Tiên vừa nhếch lên, đạng định tiếp tục nói những lới lạnh nhạt châm chọc Đỗ Long, Đỗ Long đột nhiên bước đến ôm chặt cô và đặt lên đôi môi nụ hôn nồng cháy. Bạch Nhạc Tiên không kịp phản ứng đã bị hôn lên cái miệng nhỏ. Thân thể cô cứng đờ, đang muốn phản kháng nhưng trên môi, trên bờ eo dường như cùng lúc truyền đến mệnh lệnh của trái tim say đắm, mê man. Người cô run rẩy, nhanh chóng mềm nhũn.
Đỗ Long vừa hôn hương thơm đồng thời cảm nhận được ý nghĩ của nàng, càng chắc chắn hơn phán đoán của mình. Hôn đến khi Bạch Nhạc Tiên sắp ngừng thở, Đỗ Long bỗng ngẩng đầu lên. nhìn lên một cameras phía trên góc phòng họp, hắn nhếch miệng cười nói: “Băng Phong, tối nay, anh muốn hai người cùng với anh!
Giọng điệu Đỗ Long chân thật chắc chắn như đinh đóng cột, khiến Bạch Nhạc Tiên trong lòng hắn toàn thân lại run rẩy. Cả người nóng ran, tựa như muốn dung nhập vào trong thân thể Đỗ Long. Nhưng từ trong loa truyền đến một tiếng sắc lạnh, giọng nói điện tử máy móc:
- Nằm mơ!
Đỗ Long bật cười hả hê...