Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1416 : Dấu ấn chữ nô lệ

Ngày đăng: 21:44 12/02/21

- Đừng làm loạn, còn bốn nữ chiến sĩ đang đợi anh cứu đấy…
Bạch Nhạc Tiên vùng ra khỏi lòng Đỗ Long, mặt cô hồng hồng nói:
- Không thể để hung thủ hành hung nữa!
Đỗ Long nói đầy tự tin:
- Yên tâm đi, có anh đây!
Đỗ Long lại ló đầu nhìn lại phía theo dõi, nói:
- Băng Phong, chúng ta đã đi phá án rồi, em ở lại đây canh chừng thật tốt… Tiên Nhi, chúng ta đi thôi, đã lâu không cùng em phá án rồi, anh thật vui mừng…
Bạch Nhạc Tiên cũng rất xúc động. Nhưng cô lại nghiêm mặt nói:
- Tôi vâng lệnh đến giám sát anh, xin anh không nên hiểu lầm!
- Thật không? Khà khà…
Đỗ Long nhanh như chớp bắt lấy tay Bạch Nhạc Tiên, kéo cô đi ra ngoài. Bạch Nhạc Tiên cố vùng vẫy, nói:
- Buông tay, bị người khác nhìn thấy sẽ đồn đại không tốt. Băng Phong vẫn đang nhìn kìa…
Đỗ Long đã cố ý giữ tay một lúc, cười nói:
- Khi em không ở đây anh đã cầm tay cô ấy nhiều rồi, cô ấy sẽ không ghen tị, đúng không?
Câu hỏi sau cùng đó là hỏi Nhạc Băng Phong. Trước kia Đỗ Long cố gắng tác hợp hai người họ, để cho mình trái ôm phải ấp. Giờ hai cô lại liên kết cùng nhau đối phó với hắn, vậy thì phải thay đổi sách lược. Phải để các cô trở thành đối thủ cạnh tranh nhau. Đỗ Long ở giữa ngư ông đắc lợi.
Khi sắp gặp Trương Vĩnh Thực và Liêu Hiền Vinh, cuối cùng Đỗ Long đã buông tay ra. Nhưng khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Nhạc Tiên không dễ dàng biến mất như vậy. Trong lòng hai người nghĩ thầm, giả vờ như không phát hiện ra bộ dạng kia, đi theo Đỗ Long xuống tầng.
Thi thể của Cố Quốc Trân đặt ở trong tủ ướp lạnh của phòng thí nghiệm pháp y Cục công an thành phố Ngọc Minh, pháp y trực ban chính là pháp y Cảnh Vệ Quốc mà Đỗ Long quen biết đã lâu.
- Đỗ Long, vài năm không gặp, cậu đã là Phó cục trưởng công an kiêm tổ trưởng tổ phản ứng nhanh rồi. Rất tốt. Khó trách lúc trước cậu không muốn làm pháp y…
Cảnh Vệ Quốc bỏ găng tay giơ tay về phía Đỗ Long, Đỗ Long không chút kiêng kị bắt lấy tay ông ta, cười nói:
- Mặc kệ tôi thay đổi thế nào, Giáo sư Cảnh mãi mãi vẫn là sư phụ của tôi. Giáo sư Cảnh, có thời gian rảnh rỗi chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ. Giờ chúng tôi muốn muốn xem thi thể nữ chiến sĩ được mò lên từ trong đập chứa nước.
Cảnh Vệ Quốc cười nói:
- Được, công việc quan trọng hơn…
Cảnh Vệ Quốc kéo một ngăn tủ ướp lạnh ra, xuất hiện thi thể được che bằng một tấm vải trắng. Đỗ Long quay đầu nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên lắc đầu nói:
- Không cần gấp gáp, lúc trước em đã nhìn qua rồi, cô ta ra đi rất bình thản, có lẽ cái chết đối với cô ấy là một giải thoát…
Đỗ Long kéo tấm vải trắng, lộ ra một gương mặt trắng xám, đúng là nữ chiến sĩ Cố Quốc Trân bị giết hại sau đó đem vứt xác.
Đã qua một đêm ngâm nước, khuôn mặt của Cổ Quốc Trân có chút sưng phù, nhưng vẫn có thể thấy rõ trên khuôn mặt cô ta từng khối tím ứ lại cùng những vết thương nhỏ.
Cảnh Vệ Quốc thấy Đỗ Long quan sát vết thương trên mặt của Cổ Quốc Trân, ông ta nói:
- Chắc là dùng áo len đánh đập, kiểu vết thương rất nhỏ. Trên người cô ta tôi còn phát hiện không ít lỗ thủng nhỏ, thậm chí xuyên thấu da thịt, ví dụ như cánh tay, đùi… Mấy tháng nay cô ta chịu sự tra tấn, rất nhiều vết sẹo chồng chéo lên nhau, có thể thấy cô ta thường xuyên bị ngược đãi.
Đỗ Long đeo găng tay vào, cầm lấy tay trái của Cố Quốc Trân, phát hiện cổ tay cô ta rõ ràng có một vết chai. Đỗ Long suy xét một chút là hiểu. Nhìn mắt cá chân của cô ta nữa, vết chai kia càng lớn, có nhiều chỗ còn cọ xước ra, bị nổi bọng nước nhìn thấy mà giật mình.
Cảnh Vệ Quốc nói:
- Không chỉ cổ tay, mắt cá chân có dấu vết kiểu này, trên cổ cô ta cũng có, còn có mũi, đầu lưỡi bị thủng… Trên mông bị dùng que hàn đóng dấu chữ nô lệ…
- Cái gì!
Đỗ Long kêu lên kinh ngạc, mọi người cũng kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Long. Cảnh Vệ Quốc nhìn Đỗ Long, hỏi:
- Sao vậy? Cậu đã thấy qua vật tương tự?
Đỗ Long nhíu mày, nói:
- Có lẽ… đúng… Giúp tôi lật cô ta lại cho tôi xem chữ đóng dấu kia một chút.
Cảnh Vệ Quốc và Đỗ Long cùng nhau lật lại thi thể Cố Quốc Trân, chỉ thấy tình trạng vết thương phía lưng của Cố Quốc Trân càng nghiêm trọng hơn so với phía trước. Khắp nơi đều là vết quất bằng roi, vết cắt cùng vết bị phỏng do tàn thuốc, càng khiến người khác nhìn thấy mà giật mình. Hơn chính là, cô ta bị đánh đến nỗi da một bên mông bị tróc cả thịt ra, quả nhiên bị người ta dùng que hàn đóng dấu chữ nô lệ.
Nhìn thấy chữ này, Đỗ Long đã kinh hãi rồi, vì hắn đã từng thấy qua chữ này. Mặc dù ký ức có chút mơ hồ, nhưng Đỗ Long tin vô cùng chắc chắn mình đã thấy qua rồi. Tuy là không phải tận mắt thấy, nhưng tất cả đều chân thực như vậy. Đỗ Long có thể khẳng định, tên hung thủ giết chết Cố Quốc Trân nhất định chính là tên từng có ý đồ bắt cóc Hồ Tuyết Mai. Lúc đầu Đỗ Long cảm ứng từ chỗ Đoàn Hiệu Minh tiên đoán được trên mông của thi thể Hồ Tuyết Mai, cũng in dấu chữ nô lệ giống hệt như vậy!
Bộ dạng Đỗ Long không bình thường, ngay cả nhóm Trương Vĩnh Thực cũng đã nhận ra, huống chi Cảnh Vệ Quốc và Bạch Nhạc Tiên? Cảnh Vệ Quốc kiên nhẫn nhìn Đỗ Long chẳng nói năng gì. Bạch Nhạc Tiên lại đẩy Đỗ Long một cái, hỏi:
- Anh Long, anh làm sao vậy? Anh đã từng thấy cái ký hiệu này?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Đây không phải ký hiệu, đây là một nghi lễ giáng chức người khác làm đầy tớ… Tên khốn kia hoàn toàn không coi các cô gái này là con người… Giáo sư Cảnh, nguyên nhân cái chết của cô ta là gì?
Cảnh Vệ Quốc nói:
- Là bị ngạt nước mà chết, nhưng cũng không phải bị chết đuối khi ném xuống sông. Tôi lấy mẫu từ trong phổi của cô ta ra kiểm nghiệm đã chứng minh là nước máy thông thường thông qua khử trùng bằng Clo, không phải là nước bẩn của sông Bàn Long.
Đỗ Long nói:
- Chết đuối… Uhm, chết đuối dễ xử lý thi thể hơn. Nếu là cắt yết hầu chẳng hạn, máu sẽ không được xử lý tốt… Giáo sư Cảnh, cô ta còn cho chúng ta biết gì nữa không?
Cảnh Vệ Quốc nói:
- Đã cho chúng ta biết không ít manh mối. Ví dụ như cho tôi biết trong dạ dày của cô ta còn phát hiện thịt gà chưa tiêu hóa hết. Xem ra cô ta dù bị hành hạ thời gian dài, nhưng ăn uống cũng không tệ lắm. Mặt khác bắp thịt tứ chi của cô ta cũng rắn chắc, có lẽ bình thường được hoạt động thường xuyên, không đơn thuần là chỉ bị nhốt.
Đỗ Long nhớ lại mình và Lâm Nhã Hân thậm chí các trò chơi chơi đùa cùng đám người Phó Hồng Tuyết, hắn cười nhạt, nói:
- Tôi hiểu rồi. Xem ra nơi tên này giam người khá vắng vẻ, nếu không y sao dám tùy tiện đưa các cô ra ngoài đi dạo?
Cảnh Vệ Quốc nhíu mày, nói:
- Xem ra tên hung thủ nảy thật sự rất biến thái… Nghe nói cô gái này là người Tứ Xuyên, là một người giỏi món cay Tứ Xuyên. Tôi nghi ngờ trong dạ dày cô ta chính là món ăn cay nổi tiếng Tứ Xuyên gà xé phay Cung Bảo, có thể đoán là do cô ta làm.
Đỗ Long thong thả nói:
- Uhm, quả thực có khả năng này. Bất luận là hội chứng Stockholm (1) hay là bị bức hiếp, nghi phạm không có kẻ giúp đỡ, hơn nữa lại phải khống chế nhiều người như vậy, trong những người bị bắt cóc chọn ra một người để cô ta giúp làm chút chuyện đúng là rất có khả năng.
  1. Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Nguồn gốc của thuật ngữ này là một vụ tội phạm xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.
Đến nay, Hội chứng Stockholm vẫn là đề tài thu hút giới tâm lý học và nó cũng được thể hiện trong văn hóa. Theo các nhà tâm lý, đó là cơ chế tự vệ tự giác hoặc tự phát của người bị bắt cóc nhằm đương đầu với tình huống và tránh nguy hiểm. Khái niệm "Hội chứng Stockholm" cũng là một cách để cảnh sát giải thích với công chúng lý do vì sao các con tin kể về vụ bắt cóc khác với cách mà cảnh sát kể.
Hội chứng Stockholm – Wikipedia tiếng Việt
Bạch Nhạc Tiên hoảng sợ nói:
- Vậy y lợi dụng nữ chiến sĩ bị bắt cóc để tới gần mục tiêu mới phải không? Thấy đó là đồng đội, tính cảnh giác sẽ thấp xuống.
Đỗ Long nói:
- Có khả năng này. Nhưng người bị bắt cóc càng ngày nhiều, tin tức truyền đi, một chiêu này sẽ nhất định không hiệu quả. Nếu đã thấy qua ảnh chụp người bị mất tích, vậy sẽ nguy hiểm hơn. Hơn nữa đưa nhiều người đến chỗ những người bị bắt cóc là vô cùng nguy hiểm. Đổi lại nếu tôi là nghi phạm, cách kia nhiều nhất chỉ dùng được một lần, một chiêu này không đối phó được với nhóm nhân viên lục chiến có lòng cảnh giác