Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1417 : Sát thủ biến thái
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:
- Vậy y dựa vào cái gì để khống chế từng nữ chiến sĩ một? Sau cùng còn bắt cô gái của người đội lục chiến? Chẳng lẽ trong tay y có súng? Cũng giống như cuồng ma bầm thây sao?
Ở tỉnh Thiên Nam cầm một khẩu súng là chuyện không hề hiếm lạ, chỉ cần mấy nghìn đồng thậm chí mấy trăm đồng, có cửa là có thể lấy được súng. Vấn đề này đối với Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long cũng không thể trả lời, hắn chỉ có thể nói lập lờ nước đôi:
- Có lẽ đúng… Giáo sư Cảnh, còn manh mối gì không?
Cảnh Vệ Đông nói:
- Tạm thời… chẳng có manh mối gì nữa. Trên người cô ta không thể lấy được một mẫu DNA nào.Ở chỗ sâu trong cổ tử cung của cô ta tôi phát hiện chất tẩy rửa còn sót lại, có thể nghi phạm đã làm sạch triệt để với cô ta sau đó mới ném cô ta xuống sông.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Cảm ơn giáo sư Cảnh, một lát nữa xin hãy đem tư liệu đến, chúng tôi đi đến hiện trường điều tra trước một chút. Nếu Giáo sư Cảnh phát hiện manh mối gì mới, xin lập tức nói cho tôi biết.
Trên đường đi Đỗ Long yên lặng không nói. Giờ hắn có chút hối hận vì không đưa Phó Hồng Tuyết hay Âu Dương Đình theo. Chỉ có các cô đã từng tiếp xúc gần gũi với nghi phạm, có lẽ đã thấy được mặt của y hoặc có thể đã nhìn thấy biển số xe của y. Bất kể thế nào, chung quy giờ cũng mạnh hơn so với không biết cái gì.
Nhưng tạm thời cũng không cần phải gấp, vì trong thời gian ngắn hung thủ có lẽ sẽ không giết bốn nữ chiến sĩ khác. Đây là căn cứ phán đoán của bản thân, vừa rồi cũng tiếp xúc thân mật với Bạch Nhạc Tiên có chút cảm ứng đến.
Nhớ lại ký ức về chữ nô lệ đánh sợ kia in dấu trên mông Hồ Tuyết Mai, Đỗ Long thừa nhận mình đã có sơ sót, không thể tha thứ cho sai sót này, chỉ cảm ứng được tình hình bị hành hạ trên thi thể của Hồ Tuyết Mai cộng thêm chữ nô lệ trên mông. Với sự mẫn cảm chuyên nghiệp của Đỗ Long, có lẽ hắn lập tức nghi ngờ tên hung thủ kia là một gã sát thủ biến thái. Hắn phải để Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình trực tiếp bắt tên khốn kia.
Ngay lúc đó đã vội vàng trở về cùng Nhạc Băng Phong, sau đó lại quấn quýt bên nhóm Phó Hồng Tuyết đối với sự việc của Hồ Tuyết Mai thì lại quên mất. Giờ đã qua nửa năm rồi, hối hận cũng vô ích.
Sau khi Đỗ Long liên hệ tên đã từng định bắt cóc Hồ Tuyết Mai với hung thủ giết người hàng loạt, trong vụ án này nhiều chi tiết bỗng nhiên sáng tỏ. Trước giao thừa Hồ Tuyết Mai gặp tên biến thái kia. Đó là cuối tháng một… Một tháng sau hung thủ bắt nữ chiến sĩ đầu tiên. Ah, còn nhớ Phó Hồng Tuyết nói tối hôm đó đánh tên biến thái kia rất thảm. Vậy thì nói trai trẻ cũng bị đá một cước, bất luận trên người hay tâm lý đều cần một khoảng thời gian mới tiêu hóa được đòn đánh mạnh mẽ như vậy, ít nhất là một tháng.
Còn nhớ Phó Hồng Tuyết từng nói, sau khi Hồ Tuyết Mai đánh đám lưu manh kia đã từng cười lớn thể hiện rõ thân phận, nói gì là nhân vật lâu năm của bộ đội đặc chủng, nhất định những tên biến thái khốn khiếp kia nghe được. Cho nên lúc cuối tháng hai tên khốn kia bắt đầu trả thù, hướng bàn tay tội ác về phía nữ chiến sĩ.
Như vậy suy nghĩ ra, hình thức thăng cấp của y phát sinh biến hóa cũng đã có thể lý giải. Ngay từ đầu tên khốn kia chỉ cần là nữ chiến sĩ là hạ thủ. Sau đó dần dần chú ý tới dung mạo của nữ chiến sĩ. Yêu cầu ngày càng cao, nhưng trong sâu thẳm nội tâm của y có lẽ mẫn cảm nhất vẫn là ba chữ lính đặc chủng. Vì vậy mặc dù nạn nhân thứ năm bị hại Lý Hiểu Vi của y bộ dạng cũng không xinh đẹp, nhưng đổi lại hung thủ đã để ý đến thân phận của cô ấy, y đã tìm được nhân vật thay thế là Hồ Tuyết Mai.
Vậy tại sao sau khi hung thủ bắt cóc Lý Hiểu Vi rồi không lâu sau lại tàn nhẫn dìm chết Cố Quốc Trân nữa? Cố Quốc Trân rất có thể là một trợ thủ quan trọng của y giúp khống chế các cô gái?
Bạch Nhạc Tiên đụng khủy tay Đỗ Long một cái, nói:
- Đỗ Long, anh đang suy nghĩ gì? Sau khi nhìn thấy dấu vết kia tâm hồn anh bay đi đâu mất, anh đã phát hiện ra cái gì đúng không?
Trong lòng Đỗ Long đã dần dần có chủ ý. Hắn nửa thật nửa giả nói:
- Anh đang nghĩ… Nghi phạm phạm tội thủ đoạn rất thuần thục. Nữ chiến sĩ là kiểu người khá an toàn. Tính khả thi nghi phạm vừa ra tay bắt cóc nữ chiến sĩ sẽ khá thấp đúng không? Có lẽ trước đây y từng làm chuyện bắt cóc tống tiền, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.
Bạch Nhạc Tiên gật đầu, nói:
- Đúng vậy, sao em không nghĩ đến? Không được, em phải lập tức gọi điện cho Băng Phong, xin cô ấy xác nhận một chút có vụ án tương tự như vậy không.
Bạch Nhạc Tiên cầm di động lên bắt đầu bấm số, sau khi đã thông máy, cô lập tức nói:
- Băng Phong, nghi phạm của chúng ta có thể không phải lần đầu tiên gây án, chị lên mạng tìm hiểu một chút, xem có vụ án tương tự như vậy không.
Nhạc Băng Phong trả lời:
- Được.
Trong khi còn chưa cắt liên lạc, Đỗ Long nói:
- Băng Phong, anh muốn bổ sung một chút. Nghi phạm khoảng ba mươi tuổi, thời gian thơ ấu có thể từng bị bạo lực gia đình xâm hại, nghề nghiệp kiếm sống hiện giờ, có lẽ khá dễ dàng có điều kiện tiếp xúc với loại thuốc giống như thuốc tê. Y có khả năng tấn công người khác bất ngờ. Nhưng trong tình hình của chúng ta mà nói, chưa chắc có người sẽ báo án. Hơn nữa… báo án cũng không chắc sẽ lập hồ sơ vào hệ thống Skynet. Em trực tiếp điều tra vụ án tương tự như vậy chưa chắc có kết quả, không bằng điều tra quanh những cô gái trẻ tuổi bị mất tích ở thành phố Ngọc Minh một năm trước, xem có vụ án mất tích bí ẩn nào không.
Nhạc Băng Phong trả lời:
- Uhm, em sẽ điều tra ngay.
Trương Vĩnh Thực ngồi ghế sau hỏi:
- Phó cục trưởng Đỗ, ngài làm sao biết thời thơ ấu của nghi phạm bị bạo lực xâm hại? Chẳng lẽ đây là đặc trưng chung của kẻ giết người hoàng loạt sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không, hung thủ giết người hàng loạt có thể là ngày trước, cũng có thể là sau này được hình thành. Với vụ án này mà nói, hung thủ từng đối xử ngược đãi với thi thể Cố Quốc Trân, chuyện này có khả năng liên quan với thời thơ ấu hắn từng trải qua. Nhưng cho dù biết được điểm này cũng không có cách nào điều tra, vì ở nước chúng ta, bạo lực gia đình thuộc chuyện của gia đình, Cục công an, cộng đồng cũng không quản lý. Trừ khi có người bị đánh chết, nếu không đa số sẽ không lập án, muốn tìm thấy mấu chốt nhỏ cũng khó!
Trương Vĩnh Thực cau mày nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, có phải thời thơ ấu từng chịu bạo lực gia đình đều dễ dàng trở thành tội phạm?
Đỗ Long quay đầu lại nhìn anh ta, cười nói:
- Vậy cũng không đúng, trong nước tôi có rất nhiều người cha đều tin không đánh sẽ không nên người. Vì vậy không ít đứa bé nhờ gậy gộc đe nẹt mà lớn lên. Đại đa số những đứa trẻ đều trưởng thành thuận lợi, cũng không có học cái xấu, ví dụ như tôi. Lúc nhỏ tôi bị cha đánh không ít, không có cách nào, vì tôi đã rất nghịch ngợm.
Mọi người khẽ cười rộ lên. Trương Vĩnh Thực cũng nhếch khóe miệng lên, nói:
- Cha của nghi phạm vụ án này chắc chắn không phải vì đánh y để dạy dỗ…
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy. Bình thường bạo lực gia đình không tạo ra nghi phạm quái thai như vụ án này, hoặc là tên đó bị bạo lực gia đình không giống biến thường như bình thường, hoặc chính là tên sát thủ biến thái trời sinh…
- Đúng thế, rất biến thái…
Bạch Nhạc Tiên không kìm nổi, nói:
- Bắt được tên khốn khiếp đó, em nhất định phải tàn nhẫn đá y mấy đá!
Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Đá mấy đá cùng còn nhẹ quá? Anh phải thiến sống y!
- Vậy y dựa vào cái gì để khống chế từng nữ chiến sĩ một? Sau cùng còn bắt cô gái của người đội lục chiến? Chẳng lẽ trong tay y có súng? Cũng giống như cuồng ma bầm thây sao?
Ở tỉnh Thiên Nam cầm một khẩu súng là chuyện không hề hiếm lạ, chỉ cần mấy nghìn đồng thậm chí mấy trăm đồng, có cửa là có thể lấy được súng. Vấn đề này đối với Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long cũng không thể trả lời, hắn chỉ có thể nói lập lờ nước đôi:
- Có lẽ đúng… Giáo sư Cảnh, còn manh mối gì không?
Cảnh Vệ Đông nói:
- Tạm thời… chẳng có manh mối gì nữa. Trên người cô ta không thể lấy được một mẫu DNA nào.Ở chỗ sâu trong cổ tử cung của cô ta tôi phát hiện chất tẩy rửa còn sót lại, có thể nghi phạm đã làm sạch triệt để với cô ta sau đó mới ném cô ta xuống sông.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Cảm ơn giáo sư Cảnh, một lát nữa xin hãy đem tư liệu đến, chúng tôi đi đến hiện trường điều tra trước một chút. Nếu Giáo sư Cảnh phát hiện manh mối gì mới, xin lập tức nói cho tôi biết.
Trên đường đi Đỗ Long yên lặng không nói. Giờ hắn có chút hối hận vì không đưa Phó Hồng Tuyết hay Âu Dương Đình theo. Chỉ có các cô đã từng tiếp xúc gần gũi với nghi phạm, có lẽ đã thấy được mặt của y hoặc có thể đã nhìn thấy biển số xe của y. Bất kể thế nào, chung quy giờ cũng mạnh hơn so với không biết cái gì.
Nhưng tạm thời cũng không cần phải gấp, vì trong thời gian ngắn hung thủ có lẽ sẽ không giết bốn nữ chiến sĩ khác. Đây là căn cứ phán đoán của bản thân, vừa rồi cũng tiếp xúc thân mật với Bạch Nhạc Tiên có chút cảm ứng đến.
Nhớ lại ký ức về chữ nô lệ đánh sợ kia in dấu trên mông Hồ Tuyết Mai, Đỗ Long thừa nhận mình đã có sơ sót, không thể tha thứ cho sai sót này, chỉ cảm ứng được tình hình bị hành hạ trên thi thể của Hồ Tuyết Mai cộng thêm chữ nô lệ trên mông. Với sự mẫn cảm chuyên nghiệp của Đỗ Long, có lẽ hắn lập tức nghi ngờ tên hung thủ kia là một gã sát thủ biến thái. Hắn phải để Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình trực tiếp bắt tên khốn kia.
Ngay lúc đó đã vội vàng trở về cùng Nhạc Băng Phong, sau đó lại quấn quýt bên nhóm Phó Hồng Tuyết đối với sự việc của Hồ Tuyết Mai thì lại quên mất. Giờ đã qua nửa năm rồi, hối hận cũng vô ích.
Sau khi Đỗ Long liên hệ tên đã từng định bắt cóc Hồ Tuyết Mai với hung thủ giết người hàng loạt, trong vụ án này nhiều chi tiết bỗng nhiên sáng tỏ. Trước giao thừa Hồ Tuyết Mai gặp tên biến thái kia. Đó là cuối tháng một… Một tháng sau hung thủ bắt nữ chiến sĩ đầu tiên. Ah, còn nhớ Phó Hồng Tuyết nói tối hôm đó đánh tên biến thái kia rất thảm. Vậy thì nói trai trẻ cũng bị đá một cước, bất luận trên người hay tâm lý đều cần một khoảng thời gian mới tiêu hóa được đòn đánh mạnh mẽ như vậy, ít nhất là một tháng.
Còn nhớ Phó Hồng Tuyết từng nói, sau khi Hồ Tuyết Mai đánh đám lưu manh kia đã từng cười lớn thể hiện rõ thân phận, nói gì là nhân vật lâu năm của bộ đội đặc chủng, nhất định những tên biến thái khốn khiếp kia nghe được. Cho nên lúc cuối tháng hai tên khốn kia bắt đầu trả thù, hướng bàn tay tội ác về phía nữ chiến sĩ.
Như vậy suy nghĩ ra, hình thức thăng cấp của y phát sinh biến hóa cũng đã có thể lý giải. Ngay từ đầu tên khốn kia chỉ cần là nữ chiến sĩ là hạ thủ. Sau đó dần dần chú ý tới dung mạo của nữ chiến sĩ. Yêu cầu ngày càng cao, nhưng trong sâu thẳm nội tâm của y có lẽ mẫn cảm nhất vẫn là ba chữ lính đặc chủng. Vì vậy mặc dù nạn nhân thứ năm bị hại Lý Hiểu Vi của y bộ dạng cũng không xinh đẹp, nhưng đổi lại hung thủ đã để ý đến thân phận của cô ấy, y đã tìm được nhân vật thay thế là Hồ Tuyết Mai.
Vậy tại sao sau khi hung thủ bắt cóc Lý Hiểu Vi rồi không lâu sau lại tàn nhẫn dìm chết Cố Quốc Trân nữa? Cố Quốc Trân rất có thể là một trợ thủ quan trọng của y giúp khống chế các cô gái?
Bạch Nhạc Tiên đụng khủy tay Đỗ Long một cái, nói:
- Đỗ Long, anh đang suy nghĩ gì? Sau khi nhìn thấy dấu vết kia tâm hồn anh bay đi đâu mất, anh đã phát hiện ra cái gì đúng không?
Trong lòng Đỗ Long đã dần dần có chủ ý. Hắn nửa thật nửa giả nói:
- Anh đang nghĩ… Nghi phạm phạm tội thủ đoạn rất thuần thục. Nữ chiến sĩ là kiểu người khá an toàn. Tính khả thi nghi phạm vừa ra tay bắt cóc nữ chiến sĩ sẽ khá thấp đúng không? Có lẽ trước đây y từng làm chuyện bắt cóc tống tiền, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.
Bạch Nhạc Tiên gật đầu, nói:
- Đúng vậy, sao em không nghĩ đến? Không được, em phải lập tức gọi điện cho Băng Phong, xin cô ấy xác nhận một chút có vụ án tương tự như vậy không.
Bạch Nhạc Tiên cầm di động lên bắt đầu bấm số, sau khi đã thông máy, cô lập tức nói:
- Băng Phong, nghi phạm của chúng ta có thể không phải lần đầu tiên gây án, chị lên mạng tìm hiểu một chút, xem có vụ án tương tự như vậy không.
Nhạc Băng Phong trả lời:
- Được.
Trong khi còn chưa cắt liên lạc, Đỗ Long nói:
- Băng Phong, anh muốn bổ sung một chút. Nghi phạm khoảng ba mươi tuổi, thời gian thơ ấu có thể từng bị bạo lực gia đình xâm hại, nghề nghiệp kiếm sống hiện giờ, có lẽ khá dễ dàng có điều kiện tiếp xúc với loại thuốc giống như thuốc tê. Y có khả năng tấn công người khác bất ngờ. Nhưng trong tình hình của chúng ta mà nói, chưa chắc có người sẽ báo án. Hơn nữa… báo án cũng không chắc sẽ lập hồ sơ vào hệ thống Skynet. Em trực tiếp điều tra vụ án tương tự như vậy chưa chắc có kết quả, không bằng điều tra quanh những cô gái trẻ tuổi bị mất tích ở thành phố Ngọc Minh một năm trước, xem có vụ án mất tích bí ẩn nào không.
Nhạc Băng Phong trả lời:
- Uhm, em sẽ điều tra ngay.
Trương Vĩnh Thực ngồi ghế sau hỏi:
- Phó cục trưởng Đỗ, ngài làm sao biết thời thơ ấu của nghi phạm bị bạo lực xâm hại? Chẳng lẽ đây là đặc trưng chung của kẻ giết người hoàng loạt sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không, hung thủ giết người hàng loạt có thể là ngày trước, cũng có thể là sau này được hình thành. Với vụ án này mà nói, hung thủ từng đối xử ngược đãi với thi thể Cố Quốc Trân, chuyện này có khả năng liên quan với thời thơ ấu hắn từng trải qua. Nhưng cho dù biết được điểm này cũng không có cách nào điều tra, vì ở nước chúng ta, bạo lực gia đình thuộc chuyện của gia đình, Cục công an, cộng đồng cũng không quản lý. Trừ khi có người bị đánh chết, nếu không đa số sẽ không lập án, muốn tìm thấy mấu chốt nhỏ cũng khó!
Trương Vĩnh Thực cau mày nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, có phải thời thơ ấu từng chịu bạo lực gia đình đều dễ dàng trở thành tội phạm?
Đỗ Long quay đầu lại nhìn anh ta, cười nói:
- Vậy cũng không đúng, trong nước tôi có rất nhiều người cha đều tin không đánh sẽ không nên người. Vì vậy không ít đứa bé nhờ gậy gộc đe nẹt mà lớn lên. Đại đa số những đứa trẻ đều trưởng thành thuận lợi, cũng không có học cái xấu, ví dụ như tôi. Lúc nhỏ tôi bị cha đánh không ít, không có cách nào, vì tôi đã rất nghịch ngợm.
Mọi người khẽ cười rộ lên. Trương Vĩnh Thực cũng nhếch khóe miệng lên, nói:
- Cha của nghi phạm vụ án này chắc chắn không phải vì đánh y để dạy dỗ…
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy. Bình thường bạo lực gia đình không tạo ra nghi phạm quái thai như vụ án này, hoặc là tên đó bị bạo lực gia đình không giống biến thường như bình thường, hoặc chính là tên sát thủ biến thái trời sinh…
- Đúng thế, rất biến thái…
Bạch Nhạc Tiên không kìm nổi, nói:
- Bắt được tên khốn khiếp đó, em nhất định phải tàn nhẫn đá y mấy đá!
Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Đá mấy đá cùng còn nhẹ quá? Anh phải thiến sống y!