Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1418 : Nhớ lại giấc mơ xưa
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Đi đến nhà máy xử lý nước thải đã phát hiện ra thi thể Cố Quốc Trân, người phát hiện xác chết là công nhân thu gom rác của công ty xử lý nước thải được dẫn tới trước mặt nhóm Đỗ Long.
- Ông phát hiện xác chết như thế nào? Từ lúc nào?
Đỗ Long hỏi đồng thời quan sát đối phương kỹ càng.
Thoạt nhìn đây là một người rất hiền lành, ông ta làm việc tại nhà máy xử lý nước thải đã hơn mười năm, phát hiện xác chết ở lưới chắn chỗ nước chảy vào đã không phải là lần đầu tiên. Đối mặt với câu hỏi của Đỗ Long, ông ta chỉ đơn giản nói quá trình phát hiện xác chết đã nói một lần, hôm nay đây đã là lấn thứ hai ông ta nói chuyện này với cảnh sát.
Sự việc rất đơn giản, hôm nay khoảng bốn giờ sáng nhà máy xử lý nước thải phát hiện lưu lượng nước vào đột nhiên nhỏ đi, đây là tình huống bình thường vì lưới chắn bị chặn nên thành ra như vậy. Bởi vậy họ liền phái người vệ sinh kia đi xử lý, kết quả là phát hiện thi thể của Cố Quốc Trân.
- Thấy qua không ít xác chết, lần đầu tiên thấy người bị chết thảm như vậy. Nghiệp chướng quá…
Người công nhân vệ sinh kia lắc đầu thở dài.
Không có được nhiều tư liệu ở chỗ nhà máy xử lý nước thải, Đỗ Long để Nhạc Băng Phong liên hệ với trạm thủy văn, lấy được tư liệu tốc độ dòng chảy của sông Bàn Long gần đây. Sau đó thông qua tốc độ chảy, cùng với thời gian vứt xác xuống nước mà Cảnh Vệ Quốc suy đoán, là có thể đoán ra gần đúng giờ vứt xác rồi.
Lúc Nhạc Băng Phong liên lạc với trạm thủy văn, nhóm Đỗ Long tìm kiếm dọc hai bên bờ sông Bàn Long. Đỗ Long cố ý để Trương Vĩnh Thực và Liêu Hiền Vinh sang bờ bên kia, sau đó hắn ở một mình với Bạch Nhạc Tiên.
- Tiên Nhi, làm sao em bỗng nhiên đã quay về rồi? Bên kia nghỉ rồi sao?
Đỗ Long hỏi.
Bạch Nhạc Tiên không để ý đến hắn, bị hỏi làm phiền cô mới lên tiếng:
- Anh có phiền không, không nghỉ không thể quay về à?
Đỗ Long cười ha hả, lại hỏi:
- Vậy em không có ý định quay về sao?
Bạch Nhạc Tiên trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Sao? Anh muốn em quay lại à?
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Đương nhiên anh mong muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh. Nhưng việc học của em vẫn chưa hoàn thành đúng không?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua học từ xa sao? Miễn là mấy ngày thi kia trở về thi là được rồi.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Thật không? Tốt quá rồi. Như vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên ở cùng nhau rồi.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, nói:
- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Anh cho rằng mỗi ngày đều có vụ án cần vị đại cao thủ như anh ra tay à? Cho em ngoan ngoãn sống ở thành phố Song Môn, không ai quản anh, anh muốn làm gì thì làm, hay quá nhỉ.
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Tiên Nhi, em ghen tỵ, anh thích thấy dáng vẻ tức giận ỏn ẻn của em, thật quá đáng yêu.
Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:
- Ít cợt nhả đi. Em trở về vốn là muốn cho anh niềm vui bất ngờ, rốt cục biểu hiện của anh làm cho em quá thất vọng. Mặc anh nói ngon nói ngọt, em cũng sẽ không bị anh lừa nữa đâu.
Đỗ Long gượng cười ha hả, cũng không coi trọng lời nói của Bạch Nhạc Tiên. Nhưng hai cô đã trở thành đồng minh, đều muốn làm khổ hắn. Song chỉ cần bản thân ứng phó hợp lý, có lẽ sau này vượt qua mối nguy này là một con đường bằng phẳng.
Đỗ Long tiếp tục mặt dày quấn quýt lấy Bạch Nhạc Tiên, không ngừng lấy lòng cô. Bạch Nhạc Tiên cho hắn nói xong lời ngon ngọt trong lòng, nhưng nghĩ đến Đỗ Long lằm xằng bậy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, cô lại hận tới mức ngứa cả răng. Lần này nhất định cho Đỗ Long một bài học, quyết không để lời ngon ngọt nửa vời của hắn đánh lừa!
- Anh không thể dùng nhiều thời gian suy nghĩ phá án à?
Bạch Nhạc Tiên có chút tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Em đều cần thận tìm kiếm manh mối, anh lại chỉ biết chơi!
Đỗ Long cười nói:
- Chúng ta cách nơi vứt xác không xa, huống chi cho dù muốn phát hiện đầu mối gì, thì cũng ở bờ bên kia, không thể chạy sang bên chúng ta. Cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng suy nghĩ đi tìm manh mối.
- Cái gì?
Bạch Nhạc Tiên chớp đôi mắt to, vô cùng khó hiểu. Đỗ Long giải thích:
- Kênh dẫn lưu của nhà máy xử lý nước thải ở bên kia đại tỷ à. Em ném đồ từ bên này, thử xem có thể bay sang bên kia không?
Bạch Nhạc Tiên suy nghĩ một chút thì đã hiểu. Cô cắn răng nói với Đỗ Long:
- Được. Anh thật xấu xa quá, không ngờ anh…
Đỗ Long cười nham hiểm đưa tay bắt lấy Bạch Nhạc Tiên ôm vào trong lòng. Bạch Nhạc Tiên kêu lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng hừm hừm. Đỗ Long đã sớm nhìn gần đây không có ai, bên bờ cỏ dại um tùm, hắn ôm Bạch Nhạc Tiên lách vào bụi cỏ, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Lúc mới đầu Bạch Nhạc Tiên còn vùng vẫy hai lần, nhưng nỗi nhớ nhung mà cô kìm nén hơn nửa năm giống như kho thuốc nổ bị Đỗ Long thả mồi lửa vào. Những âm thanh vang lên, Bạch Nhạc Tiên đã chẳng chú ý đến gì nữa rồi, cô ôm thật chặt Đỗ Long, hận không thể cùng hắn hòa làm một. Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, nó giống như sự tức giận không thể kiểm soát của Thiên Lôi.
- Ôi, nhưng giờ không phải lúc…
Đỗ Long đè tay Bạch Nhạc Tiên xuống, cô đang muốn cởi dây lưng của Đỗ Long. Nghe lời Đỗ Long nói, cô giật mình định thần lại. Cô nhớ lại hành động vừa nãy của mình, xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt, cúi đầu không dám nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy Đỗ Long cười hề hề bên tai cô, nói vô cùng thân mật:
- Tối nay, anh muốn em. Đừng nói không, đã nghe chưa, nàng tiên bé nhỏ láu lỉnh của anh…
Trong lòng Bạch Nhạc Tiên kích động một hồi với lời nói vô cùng hống hách của Đỗ Long, ý thức giống như sương mù làm chập mạch, cô gật đầu theo bản năng. Sau đó nước mắt rơi như mưa, nằm trong lòng Đỗ Long khóc rống lên.
Đỗ Long ôm chặt cô, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô an ủi:
- Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ biến thành con mèo hoa nhỏ giờ…
Bạch Nhạc Tiên chẳng những không dừng lại, ngược lại càng khóc lớn thêm. Một hồi lâu sau mới ngừng khóc. Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh Long, em rất nhớ anh!
Nói xong, Bạch Nhạc Tiên nhắm hai mắt lại, môi mím chặt, dáng vẻ cầu xin một nụ hôn. Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Anh cũng nhớ em. Em là kẻ xấu xa, dám không nhận điện thoại của anh, trở về nhất định phải trừng phạt em…
Nói xong Đỗ Long liền cúi đầu hôn cô một cái. Sau khi Bạch Nhạc Tiên cởi bỏ khúc mắc lại trở nên nồng nhiệt. Cô quay đầu lại liếc nhìn, nói:
- Nếu bên này không có gì tìm kiếm, hơn nữa chúng ta vẫn có chút thời gian…
Đỗ Long mừng thầm, bộ dạng lại giả vờ ngạc nhiên, hỏi:
- Em muốn làm gì? Nơi này không thích hợp làm chuyện đó đâu, nếu bị người khác thấy được thì làm sao?
Bạch Nhạc Tiên muốn làm là làm, cô cởi dây lưng của Đỗ Long, mỉm cười nói:
- Anh giả vờ vừa thôi, vốn anh cầu còn không được nữa là, em còn không hiểu anh sao?
Hai người rất hiểu nhau, vì em đã tình tôi cũng nguyện, cũng chẳng cần phải nhăn nhó. Đỗ Long cởi áo khoác kê lót trên mặt đất, Bạch Nhạc Tiên giúp hắn cởi quần. Sau đó… đã chẳng có sau đó…
- Ba ba, có điện thoại của ba!
Di động của Đỗ Long đột nhiên vang lên. Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đều giật mình. Đỗ Long cầm di động lên nhìn, cười khổ, nói:
- Là Băng Phong, có thể cô ấy đã tìm được manh mối.
Bạch Nhạc Tiên ra hiệu Đỗ Long nghe điện thoại đi, nhưng cô lại không ngừng hành động. Cũng giống như trước, đôi mắt Bạch Nhạc Tiên mơ mơ màng màng nhìn bảo bối của Đỗ Long. Sau khi đôi tay mềm mại vuốt ve vài cái, liền cúi đầu, đưa vật đó của Đỗ Long vào nơi ấm áp…
- Ông phát hiện xác chết như thế nào? Từ lúc nào?
Đỗ Long hỏi đồng thời quan sát đối phương kỹ càng.
Thoạt nhìn đây là một người rất hiền lành, ông ta làm việc tại nhà máy xử lý nước thải đã hơn mười năm, phát hiện xác chết ở lưới chắn chỗ nước chảy vào đã không phải là lần đầu tiên. Đối mặt với câu hỏi của Đỗ Long, ông ta chỉ đơn giản nói quá trình phát hiện xác chết đã nói một lần, hôm nay đây đã là lấn thứ hai ông ta nói chuyện này với cảnh sát.
Sự việc rất đơn giản, hôm nay khoảng bốn giờ sáng nhà máy xử lý nước thải phát hiện lưu lượng nước vào đột nhiên nhỏ đi, đây là tình huống bình thường vì lưới chắn bị chặn nên thành ra như vậy. Bởi vậy họ liền phái người vệ sinh kia đi xử lý, kết quả là phát hiện thi thể của Cố Quốc Trân.
- Thấy qua không ít xác chết, lần đầu tiên thấy người bị chết thảm như vậy. Nghiệp chướng quá…
Người công nhân vệ sinh kia lắc đầu thở dài.
Không có được nhiều tư liệu ở chỗ nhà máy xử lý nước thải, Đỗ Long để Nhạc Băng Phong liên hệ với trạm thủy văn, lấy được tư liệu tốc độ dòng chảy của sông Bàn Long gần đây. Sau đó thông qua tốc độ chảy, cùng với thời gian vứt xác xuống nước mà Cảnh Vệ Quốc suy đoán, là có thể đoán ra gần đúng giờ vứt xác rồi.
Lúc Nhạc Băng Phong liên lạc với trạm thủy văn, nhóm Đỗ Long tìm kiếm dọc hai bên bờ sông Bàn Long. Đỗ Long cố ý để Trương Vĩnh Thực và Liêu Hiền Vinh sang bờ bên kia, sau đó hắn ở một mình với Bạch Nhạc Tiên.
- Tiên Nhi, làm sao em bỗng nhiên đã quay về rồi? Bên kia nghỉ rồi sao?
Đỗ Long hỏi.
Bạch Nhạc Tiên không để ý đến hắn, bị hỏi làm phiền cô mới lên tiếng:
- Anh có phiền không, không nghỉ không thể quay về à?
Đỗ Long cười ha hả, lại hỏi:
- Vậy em không có ý định quay về sao?
Bạch Nhạc Tiên trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Sao? Anh muốn em quay lại à?
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Đương nhiên anh mong muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh. Nhưng việc học của em vẫn chưa hoàn thành đúng không?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua học từ xa sao? Miễn là mấy ngày thi kia trở về thi là được rồi.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Thật không? Tốt quá rồi. Như vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên ở cùng nhau rồi.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, nói:
- Anh nghĩ hay quá nhỉ. Anh cho rằng mỗi ngày đều có vụ án cần vị đại cao thủ như anh ra tay à? Cho em ngoan ngoãn sống ở thành phố Song Môn, không ai quản anh, anh muốn làm gì thì làm, hay quá nhỉ.
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Tiên Nhi, em ghen tỵ, anh thích thấy dáng vẻ tức giận ỏn ẻn của em, thật quá đáng yêu.
Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:
- Ít cợt nhả đi. Em trở về vốn là muốn cho anh niềm vui bất ngờ, rốt cục biểu hiện của anh làm cho em quá thất vọng. Mặc anh nói ngon nói ngọt, em cũng sẽ không bị anh lừa nữa đâu.
Đỗ Long gượng cười ha hả, cũng không coi trọng lời nói của Bạch Nhạc Tiên. Nhưng hai cô đã trở thành đồng minh, đều muốn làm khổ hắn. Song chỉ cần bản thân ứng phó hợp lý, có lẽ sau này vượt qua mối nguy này là một con đường bằng phẳng.
Đỗ Long tiếp tục mặt dày quấn quýt lấy Bạch Nhạc Tiên, không ngừng lấy lòng cô. Bạch Nhạc Tiên cho hắn nói xong lời ngon ngọt trong lòng, nhưng nghĩ đến Đỗ Long lằm xằng bậy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, cô lại hận tới mức ngứa cả răng. Lần này nhất định cho Đỗ Long một bài học, quyết không để lời ngon ngọt nửa vời của hắn đánh lừa!
- Anh không thể dùng nhiều thời gian suy nghĩ phá án à?
Bạch Nhạc Tiên có chút tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Em đều cần thận tìm kiếm manh mối, anh lại chỉ biết chơi!
Đỗ Long cười nói:
- Chúng ta cách nơi vứt xác không xa, huống chi cho dù muốn phát hiện đầu mối gì, thì cũng ở bờ bên kia, không thể chạy sang bên chúng ta. Cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng suy nghĩ đi tìm manh mối.
- Cái gì?
Bạch Nhạc Tiên chớp đôi mắt to, vô cùng khó hiểu. Đỗ Long giải thích:
- Kênh dẫn lưu của nhà máy xử lý nước thải ở bên kia đại tỷ à. Em ném đồ từ bên này, thử xem có thể bay sang bên kia không?
Bạch Nhạc Tiên suy nghĩ một chút thì đã hiểu. Cô cắn răng nói với Đỗ Long:
- Được. Anh thật xấu xa quá, không ngờ anh…
Đỗ Long cười nham hiểm đưa tay bắt lấy Bạch Nhạc Tiên ôm vào trong lòng. Bạch Nhạc Tiên kêu lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng hừm hừm. Đỗ Long đã sớm nhìn gần đây không có ai, bên bờ cỏ dại um tùm, hắn ôm Bạch Nhạc Tiên lách vào bụi cỏ, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Lúc mới đầu Bạch Nhạc Tiên còn vùng vẫy hai lần, nhưng nỗi nhớ nhung mà cô kìm nén hơn nửa năm giống như kho thuốc nổ bị Đỗ Long thả mồi lửa vào. Những âm thanh vang lên, Bạch Nhạc Tiên đã chẳng chú ý đến gì nữa rồi, cô ôm thật chặt Đỗ Long, hận không thể cùng hắn hòa làm một. Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, nó giống như sự tức giận không thể kiểm soát của Thiên Lôi.
- Ôi, nhưng giờ không phải lúc…
Đỗ Long đè tay Bạch Nhạc Tiên xuống, cô đang muốn cởi dây lưng của Đỗ Long. Nghe lời Đỗ Long nói, cô giật mình định thần lại. Cô nhớ lại hành động vừa nãy của mình, xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt, cúi đầu không dám nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy Đỗ Long cười hề hề bên tai cô, nói vô cùng thân mật:
- Tối nay, anh muốn em. Đừng nói không, đã nghe chưa, nàng tiên bé nhỏ láu lỉnh của anh…
Trong lòng Bạch Nhạc Tiên kích động một hồi với lời nói vô cùng hống hách của Đỗ Long, ý thức giống như sương mù làm chập mạch, cô gật đầu theo bản năng. Sau đó nước mắt rơi như mưa, nằm trong lòng Đỗ Long khóc rống lên.
Đỗ Long ôm chặt cô, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô an ủi:
- Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ biến thành con mèo hoa nhỏ giờ…
Bạch Nhạc Tiên chẳng những không dừng lại, ngược lại càng khóc lớn thêm. Một hồi lâu sau mới ngừng khóc. Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh Long, em rất nhớ anh!
Nói xong, Bạch Nhạc Tiên nhắm hai mắt lại, môi mím chặt, dáng vẻ cầu xin một nụ hôn. Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Anh cũng nhớ em. Em là kẻ xấu xa, dám không nhận điện thoại của anh, trở về nhất định phải trừng phạt em…
Nói xong Đỗ Long liền cúi đầu hôn cô một cái. Sau khi Bạch Nhạc Tiên cởi bỏ khúc mắc lại trở nên nồng nhiệt. Cô quay đầu lại liếc nhìn, nói:
- Nếu bên này không có gì tìm kiếm, hơn nữa chúng ta vẫn có chút thời gian…
Đỗ Long mừng thầm, bộ dạng lại giả vờ ngạc nhiên, hỏi:
- Em muốn làm gì? Nơi này không thích hợp làm chuyện đó đâu, nếu bị người khác thấy được thì làm sao?
Bạch Nhạc Tiên muốn làm là làm, cô cởi dây lưng của Đỗ Long, mỉm cười nói:
- Anh giả vờ vừa thôi, vốn anh cầu còn không được nữa là, em còn không hiểu anh sao?
Hai người rất hiểu nhau, vì em đã tình tôi cũng nguyện, cũng chẳng cần phải nhăn nhó. Đỗ Long cởi áo khoác kê lót trên mặt đất, Bạch Nhạc Tiên giúp hắn cởi quần. Sau đó… đã chẳng có sau đó…
- Ba ba, có điện thoại của ba!
Di động của Đỗ Long đột nhiên vang lên. Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đều giật mình. Đỗ Long cầm di động lên nhìn, cười khổ, nói:
- Là Băng Phong, có thể cô ấy đã tìm được manh mối.
Bạch Nhạc Tiên ra hiệu Đỗ Long nghe điện thoại đi, nhưng cô lại không ngừng hành động. Cũng giống như trước, đôi mắt Bạch Nhạc Tiên mơ mơ màng màng nhìn bảo bối của Đỗ Long. Sau khi đôi tay mềm mại vuốt ve vài cái, liền cúi đầu, đưa vật đó của Đỗ Long vào nơi ấm áp…