Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1421 : Một nam ba nữ

Ngày đăng: 21:44 12/02/21

Phân tích của Âu Dương Đình đơn giản rõ ràng. Nghe xong phân tích của cô, mọi người đều thầm đồng ý, cách nhìn về cô cũng thay đổi rất nhiều. Thì ra vị nữ cảnh sát mà cục trưởng Đỗ mang tới này không phải là bình hoa.
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, cô phân tích rất hợp lý, tôi cũng nghĩ như vậy. Cho nên hiện tại chúng ta có thể đặt vụ án của cô gái bán hàng và người phụ nữ sống một mình kia ngoài một vụ án khác… Hiện tại chúng ta quay trở lại xem cô gái mất tích bốn năm trước. Nếu xếp theo thời gian mất tích, lần lượt là học sinh mười bảy tuổi, cô giáo hai mươi lăm tuổi, cô y tá hai mươi ba tuổi và cán bộ hai mươi sáu tuổi. Đều là những nghề nghiệp dưới điều kiện tương đối an toàn. Nhưng thân phận của bọn họ cũng khiến người có sở thích đặc biệt thèm muốn.
Đỗ Long tiếp tục nói:
- Mọi người đều có thể thấy, thứ nhất những người mất tích này đều là học sinh nữ. So với những người khác, học sinh nữ rõ ràng là dễ dàng ra tay. Nhưng họ bị bắt cóc lúc đang trên đường, lúc ấy là lúc trên đường xe cô đông đúc nhất. Nghi phạm dám bắt cóc nạn nhân trong hoàn cảnh như vậy, chứng tỏ hắn rất to gan, cũng chứng tỏ lần đầu tiên gây án, hắn chọn mục tiêu ngẫu nhiên. Bởi vì là lần đầu tiên, rất có thể sẽ lưu lại khá nhiều manh mối. Chúng ta nên điều tra lại vụ án này lại một chút, có thể tìm ra chút gì đó.
Mọi người đều gật đầu tán thành. Lúc này cảnh sát hình sự mới đến sở tên Du Quân hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, giả sử vụ án mất tích bốn người với vụ mất tích năm người sau cùng là một vụ, thì có chút kỳ quái rồi. Nghi phạm đổi khẩu vị, vì sao đột nhiên lại có hứng thú với nữ binh như vậy? liên tiếp bắt năm nữ binh, hơn nữa bọn họ cũng không xinh đẹp lắm, còn không bằng nữ y tá và và cô gái bí mật kia nữa.
Đỗ Long nói:
- Quan sát của cậu thật tỉ mỉ. Theo sự phát triển quá trình gây án của nghi phạm, hắn gây án lần đầu xong liền đổi mục tiêu. Nhưng quy luật gây án của hắn trong khoảng thời gian từ tháng một đến tháng hai, lại đột nhiên phát sinh thay đổi. Trước đây, hắn đều gây án vào đầu tháng, giữa tháng một tới tháng hai, cách nửa tháng mới gây án, sau đó toàn bộ mục tiêu ra tay cũng biến thành nữ binh. Theo tôi thấy, nghi phạm rất có khả năng, trong thời gian này nghi phạm đã từng có ý đồ ra tay với một nữ binh, kết quả bị thiệt hại nặng. Đó có thể xem như là tâm lý báo thù. Băng Phong, chúng ta liên hệ với quân đội, nhờ họ điều tra từ sau trung tuần tháng một đến trung tuần tháng hai, có nữ binh nào từng đánh lui nghi phạm tấn công bất ngờ không.
Đỗ Long ngẩng đầu về phía camera nói hai câu sau cùng. Sau đó, tất cả mọi người mọi người nghe được từ trên đỉnh đầu một âm thanh vô cùng máy móc, không chút tình cảm nào:
- Đã nhận được. Tôi lập tức liên hệ với quân đội.
Trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác rất quái dị, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình càng thấy kinh ngạc. Trong lòng bọn họ đều nhớ tới buổi tối lễ mừng năm mới năm mới hôm đó, bọn họ đã cứu Hồ Tuyết Mai, hơn nữa còn đánh một tên lưu manh, chẳng lẽ… Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Hai người đều kinh ngạc nhìn về hướng Đỗ Long, Đỗ Long khẽ vuốt cảm, tiếp tục nói:
- Nếu như chúng ta phân tích không sai, trong tay nghi phạm hiện tại có ít nhất tám người. Một mình hắn không thể khống chế được nhiều người như vậy, hoặc là những người bị bắt cóc trước đã bị giết hại rồi, hoặc là có nghi phạm khác giúp đỡ. Tôi chỉ hy vọng là trường hợp sau…
Bắt cóc và nhốt tám người. Người bình thường không thể làm được, tâm trạng của mọi người đều có chút nghiêm trọng. Đỗ Long nói:
- Mặc dù mọi người ở đây là ở những nơi khác nhau tới đây, tuy nhiên mục đích thành lập tiểu đội phản ứng nhanh này là xử lý những vụ án cấp bách lửa cháy đến nơi như vậy, lúc báo danh, mọi người cũng đã suy nghĩ rất kĩ rồi, nên mọi người vất vả một chút đi. Tối nay tiếp tục điều tra, đến mười giờ rưỡi, mọi người mới có thể nghỉ, đương nhiên nếu mọi người có ý định thâu đêm thì tôi cũng không phản đối. Được rồi, bây giờ tôi sắp xếp công việc tối nay.
Đỗ Long sắp xếp xong công việc. Cơ bản đều là thăm hỏi người nhà người mất tích và những cảnh sát phá án lúc trước, hy vọng có thể từ bọn họ điều tra ra chút manh mối.
Đỗ Long lần này điều Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình tới tổ của hắn. Lại thêm một mỹ nữ chính trị viên, hắn liền muốn đem ba cảnh sát xinh đẹp này đi điều tra rồi, mọi người đều cảm thấy khác thường. Bạch Nhạc Tiên lập tức phản đối, Đỗ Long lại nói:
- Phản đối không có hiệu quả, chính trị viên không được xen vào việc sắp xếp công việc. Nếu em cảm thấy không thỏa đáng, anh có thể đổi em đi tổ khác. Em muốn đổi cho Thạch Siêu Vũ không?
Bạch Nhạc Tiên nhướn mày, nói:
- Thôi đi, đề phòng anh có hành vi bất chính, em sẽ coi chặt anh một chút vậy.
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Vậy chính trị viên vất vả rồi…Mọi người còn muốn nói gì không? Không có thì đi làm việc thôi!
Tâm tình mọi người khác nhau, nhưng đều cảm thấy tổ trưởng Đỗ cùng nữ chính trị viên xinh đẹp dường như có chút chuyện xưa không thể không nói, vì thế liền khẩn trương chuồn hết, không biến thành bóng đèn khiến hai vị lãnh đạo mất hứng.
Sau khi khiến cho tất cả mọi người đi hết, Đỗ Long nhìn Bạch Nhạc Tiên đang tức giận, nói:
- Tiên nhi, em đừng nóng giận. Anh sắp xếp là có nguyên nhân đấy. Tiểu Tuyết, tiểu Đình các em còn nhớ các em từng nói cho anh chuyện kia không? Trước lễ mừng năm mới, ở thành phố Ngọc Minh các em đã từng cứu một người, cô ta hình như là nữ binh thì phải?
Bộ dạng Phó Hồng Tuyết giả bộ đột nhiên nhớ ra, kinh hô một tiếng, nói:
- Đúng rồi, tôi làm sao quên được, cô ấy còn là bộ đội đặc chủng, lẽ nào…
Bạch Nhạc Tiên a một tiếng, Đỗ Long lại hỏi:
- Em còn nhớ là ngày bao nhiêu không?
Phó Hồng Tuyết nhớ lại, Âu Dương Đình nói:
- Là ngày hai mươi tám, hôm đó chúng tôi mới từ thành phố Song Môn về, uống xong rượu chúc mừng, em cùng chị Tuyết đi dạo phố. Lúc đi đến một ngõ hẻo lánh, nghe thấy có tiếng kêu cứu, chúng tôi liền vào trong ngõ…
Âu Dương Đình nhất thời như thật mà giả kể lại câu chuyện. Lúc này chú ý của Bạch Nhạc Tiên đều bị lời nói của cô ta thu hút. Đợi khi Âu Dương Đình kể lại chuyện đánh kẻ cướp, giải cứu vị nữ bộ đội đặc chủng xong, Bạch Nhạc Tiên lập tức truy vấn:
- Cô còn nhớ rõ hình dáng người đàn ông đó trông ra sao không?
Âu Dương Đình cười khổ nói:
- Sự việc đã xảy ra lâu rồi, hơn nữa trong ngõ lại rất tối… Dù tôi đã dùng đèn pin soi mặt hắn, nhưng lúc đó hắn bị chúng tôi đánh cho nhe răng nhếch miệng, cho nên…
Đỗ Long nói:
- Vậy các cô còn nhớ biển số xe của hắn không?
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết nhìn nhau, nói:
- Hình như là một chiếc xe của Nhật, không phải Nissan mà là Nhật Sản, tân trang từ cũ thành mới. Chúng tôi đuổi theo đến khu Nam Cương thì bị cắt đuôi. Lúc đó chắc camera đã ghi lại được, nhưng video sẽ không giữ lại lâu, hy vọng tên khốn đó đã báo cảnh sát.
Đỗ Long cau mày nói:
- Làm chuyện như vậy hắn dám báo cảnh sát sao? Này, Băng Phong, em nghe thấy chưa? Điều tra xem tối hôm đó có ai báo cảnh sát bị cướp hay trộm xe không?