Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1422 : Từng bước tiến sát
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Nhạc Băng Phong rất nhanh trả lời:
- Tối hôm đó, toàn thành phố có mười lăm chiếc xe bị trộm, hai chiếc xe báo cảnh sát báo bị cướp. Trong đó, trong số xe báo bị trộm có bẩy chiếc là xe Nhật. Xe Nhật đúng là vừa dễ trộm, vừa dễ bán.
Đỗ Long nói:
- Nhiều người sính Nhật thật, nói những thứ này vô dụng, vậy thông tin bảy chiếc xe Nhật còn có thông tin của người chủ xe, em xem có gì khả nghi không? Phù hợp với nghi phạm chúng ta suy đoán?
Nhạch Băng Phong nói:
- Chỉ có bảy chiếc xe, em gửi thông tin cho anh nhé. Em chỉ là một kỹ thuật viên, phán đoán của em có thể sai, vừa rồi không phải vừa mới gửi cho mọi người một manh mối sai hay sao?
Đỗ Long cười nói:
- Ai nói vậy? Là ai anh đảm bảo cho hắn mấy cái bạt tai. Băng Phong, đừng tự coi nhẹ mình, mấy năm nay em giúp anh phá bao nhiêu vụ án rồi? Không có em giúp anh, anh phá án có thể thuận lợi vậy không? Được rồi, đừng để ý bọn nhỏ nhen. Trực tiếp nói cho anh biết, bảy chiếc xe này có cái này khả nghi không?
Nhạc Băng Phong tâm tình tui vẻ, trực tiếp trả lời:
- Không có, xe đều là bị trộm ở địa phương khác. Căn cứ bản ghi chép điều tra, không có ai báo án giả, thông tin của chủ xe cũng không giống với nghi phạm. Nói cách khác tên khốn bị đánh kia cũng không báo án, chiếc xe kia có thể không phải của hắn, hoặc đã giả nhãn hiệu gì đó…
Đỗ Long nói:
- Nếu hắn không báo án là không thể nào tìm xe về. Băng Phong, em có thể tra trên mạng, xem cảnh sát giao thông có kéo xe đi đâu không?
Nhạc Băng Phong tra xét một chút, nói:
- Tra được rồi, có một chiếc xe sau khi đậu ở ven đường một tuần, cảnh sát giao thông đã kéo tới một bãi đậu xe ở khu giao thông Nam Cương. Để một tháng ở đó, không có ai đến nhận xe nộp tiền phạt, đã đem chiếc xe kia đi đấu giá công khai.
Đỗ Long nói:
- Khi nào bị bán đấu giá? Thông tin của người chủ xe mới có thể tra ra được không?
Nhạc Băng Phong nói:
- Tra được, nhưng cái xe đó đã bán đấu giá cách đây ba tháng trước, lâu như vậy, trên xe có thể không còn chứng cớ gì rồi.
Đỗ Long nói:
- Tóm lại đây là một manh mối, theo đó điều tra nhất định không sai. Nếu người chủ xe chưa vứt đồ trên xe đi, nói không chừng lại có thể tìm được DNA đấy.
Nhạc Băng Phong nói:
- Được rồi, thông tin của người chủ xe đã gửi cho anh rồi.
Sau Đỗ Long lấy được tư liệu, liền nói:
- Đi, chúng ta đi tìm thằng cha đó, nhớ mang theo đầy đủ công cụ.
Nửa tiếng sau, Đỗ Long cũng tìm được chiếc xe kia, cùng gặp được chủ xe. Nhưng lời nói của chủ xe khiến mọi người có chút thất vọng. Chủ xe nói:
- Cũng không biết là đỗ ở bãi xe bao lâu rồi, cũng không biết sao, sau khi tôi mua xe về có cảm giác, cảm thấy trên xe có mùi lạ, liền đem đi rửa thật sạch, đến cả điều hòa cũng rửa sạch.
Đỗ Long hỏi:
- Có mùi kỳ lại? Mùi lạ gì? Anh có thể miêu tả một chút không? Còn nữa, anh có thể mở xe không, chúng tôi xem xét một chút.
Chủ xe nhớ lại nói:
- Cái mùi kia có chút giống măng chua, lại có chút giống thuốc Đông y. À, còn có chút giống…Cái mùi đó, cảm thấy là lạ, thật sự không chịu nổi. Anh cảnh sát, xe này trước kia làm sao vậy?
Bạch Nhạc Tiên thấy lúc người chủ xe nói chuyện liếc qua liếc lại, cô nhướn mày, hỏi:
- Cái này, cái kia gì chứ? Nói rõ hơn một chút.
Chủ xe bất đắc dĩ nói:
- Là mùi Kim Diệp, anh cảnh sát… tôi vốn không muốn nói…
Bạch Nhạc Tiên mặt đỏ như quả táo, cô hừ một tiếng, lườm Đỗ Long đang nhìn sang cười xấu xa. Dậm chân đi đến chỗ chiếc xe, trong lòng tức giận quát lớn:
- Mở khóa!
Không tìm được thông tin gì từ chủ xe, Đỗ Long cũng lên xe tìm chứng cớ. Công cụ của bọn họ rất đơn giản, máy hút bụi thêm chất dính trong suốt. Máy hút bụi dùng để hút các chứng cớ nhỏ như tóc, da đầu.. ở khắp các góc cạnh. Chất dính trong suốt lại dùng trong chỗ ngồi, các vị trí khác. Một khi đã đi qua, tóc, da…đều dính lên.
- Mọi thứ trên xe tôi đều đã đổi rồi, lúc rửa xe, lần nào tôi cũng dùng máy hút bụi…
Lời nói của chủ xe khiến cho mọi người có chút nản lòng.
Đỗ Long chớp mắt, hỏi:
- Có cái gì vốn có trên xe bị ông vứt đi không? Như giá ba góc, bình cứu hỏa, hay là những thứ khác như dây thừng, hòm thuốc gì đó… Đều vứt đi rồi?
Chủ xe nói:
- Ồ, nhãn hiệu cái giá ba góc, cảnh sát giao thông muốn tôi mua mới, tôi liền vứt cái cũ đi. Bình chữa cháy cũng mua mới rồi, những tôi vẫn còn giữ cái cũ. Có một cái vẫn dùng tốt, trên xe vốn có một chiếc hòm lớn, bên trong có mấy thứ kỳ kỳ quái quái, cái thì tôi vứt đi rồi, cái thì… bị tôi vứt chung cùng với cái hòm đó trong nhà kho.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Sao anh không nói sớm? Mau đưa chúng tôi đi xem cái hòm đó. Tiểu Đình, lấy vân tay ở trên chiếc bình cứu hỏa, hai người đi theo tôi đi xem cái hòm kia.
Chủ xe dẫn bọn họ tới nhà kho. Nhà kho nhỏ hẹp chưa đến năm mét vuông, có thể thấy ngay một cái hòm dài bằng nhựa, dài khoảng năm mươi centimet, rộng ba mươi centimet, cao khoảng ba mươi centimet.
- Chính là nó.
Chủ xe nói:
- Đồ đạc bên trong là do sau đó tôi bỏ vào, có cái là trước đó đã có rồi.
Bọn Đỗ Long lập tức chụp ảnh cái hòm kia, sau đó mở hòm ra, cẩn thận lấy ra từng đồ vật trong hòm, lấy vân tay từng đồ vật đó, tìm kiếm vật dẫn dna…
Những đồ của chủ xe mới để qua một bên, sau khi chụp ảnh những thứ lúc đầu có sẵn trong xe, cho chứng cớ vào trong túi, dây thừng, băng dán, chất dính, khăn mặt các loại. Thoạt nhìn thì dường như không có gì, nhưng người biết đến tình huống đó lại biết rất rõ ràng những vật này dùng để làm gì.
Chủ xe thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Mấy thứ này tôi thấy có thể dùng được, liền giữ lại. Còn lại nhiều thứ khác bị tôi vứt đi rồi, trong đó có gậy mát xa, còn có bóng nhét miệng… Chủ xe ban đầu thật đúng là kẻ biến thái.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Đây chẳng qua là đồ vật sở thích mà thôi, xem dùng thế nào rồi, đáng tiếc những thứ đó đều bị anh vứt đi rồi. Bằng không, xác suất lấy được DNA của nghi phạm đã cao hơn rất nhiều rồi.
Chủ xe nói:
- Làm sao tôi biết được. Anh cảnh sát, chủ cũ của chiếc xe này phạm tội gì sao? Chiếc xe này chưa đâm chết người đấy chứ?
Đỗ Long nói:
- Chưa đâm chết ai, chỉ là có thể bị người ta dùng để vận thuốc phiện mà thôi.
Chủ xe thở phào, nói:
- Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi… Nếu không thì thật là xúi quẩy.
Những thứ vị chủ xe này biết rất ít, Đỗ Long có ý tốt lừa gạt hắn một chút. Sau khi thu thập chứng cớ, bọn người Đỗ Long rời đi, chủ xe vốn còn muốn hỏi lấy đi nhiều đồ như vậy, lại không bồi thường, kết quả Phó Hồng Tuyết cười xinh đẹp, nói:
- Những thứ này đều là chứng cớ, chúng tôi chỉ tạm thời lấy đi. Sau khi vụ án kết thúc, anh có thể xin lĩnh hồi. Chỉ cần không phải là chứng cớ mấu chốt, đều có thể lấy về, nhưng thủ tục hơi phiền toái. Vì một ít đồ này, không đáng mất công mất sức như vậy đâu…
Tên kia hai mắt sáng lên chỉ biết gật gật đầu. Sức hấp dẫn của Phó Hồng Tuyết đúng là càng ngày càng mạnh rồi.
Những đồ vật này đều được đem đến khoa kỹ thuật kiểm nghiệm rồi, nhưng vân tay và dna lấy ra với so sánh kết quả không nhanh như vậy. Sau khi để đồ vật lại, đám Đỗ Long theo manh mối khác tiếp tục điều tra. Bọn họ có thể đợi, nhưng tám cô gái mất tích kia thì không thể.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong nói:
- Băng Phong, em điều tra một chút, xem tối ngày hai mươi tám tháng hai đó, bệnh viện hay phòng khám nào đó có tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt nào không. Người này sắp bị điện giật chín rồi, hơn nữa còn phải đến nha sĩ. Không gẫy cằm thì cũng gẫy răng…
- Tối hôm đó, toàn thành phố có mười lăm chiếc xe bị trộm, hai chiếc xe báo cảnh sát báo bị cướp. Trong đó, trong số xe báo bị trộm có bẩy chiếc là xe Nhật. Xe Nhật đúng là vừa dễ trộm, vừa dễ bán.
Đỗ Long nói:
- Nhiều người sính Nhật thật, nói những thứ này vô dụng, vậy thông tin bảy chiếc xe Nhật còn có thông tin của người chủ xe, em xem có gì khả nghi không? Phù hợp với nghi phạm chúng ta suy đoán?
Nhạch Băng Phong nói:
- Chỉ có bảy chiếc xe, em gửi thông tin cho anh nhé. Em chỉ là một kỹ thuật viên, phán đoán của em có thể sai, vừa rồi không phải vừa mới gửi cho mọi người một manh mối sai hay sao?
Đỗ Long cười nói:
- Ai nói vậy? Là ai anh đảm bảo cho hắn mấy cái bạt tai. Băng Phong, đừng tự coi nhẹ mình, mấy năm nay em giúp anh phá bao nhiêu vụ án rồi? Không có em giúp anh, anh phá án có thể thuận lợi vậy không? Được rồi, đừng để ý bọn nhỏ nhen. Trực tiếp nói cho anh biết, bảy chiếc xe này có cái này khả nghi không?
Nhạc Băng Phong tâm tình tui vẻ, trực tiếp trả lời:
- Không có, xe đều là bị trộm ở địa phương khác. Căn cứ bản ghi chép điều tra, không có ai báo án giả, thông tin của chủ xe cũng không giống với nghi phạm. Nói cách khác tên khốn bị đánh kia cũng không báo án, chiếc xe kia có thể không phải của hắn, hoặc đã giả nhãn hiệu gì đó…
Đỗ Long nói:
- Nếu hắn không báo án là không thể nào tìm xe về. Băng Phong, em có thể tra trên mạng, xem cảnh sát giao thông có kéo xe đi đâu không?
Nhạc Băng Phong tra xét một chút, nói:
- Tra được rồi, có một chiếc xe sau khi đậu ở ven đường một tuần, cảnh sát giao thông đã kéo tới một bãi đậu xe ở khu giao thông Nam Cương. Để một tháng ở đó, không có ai đến nhận xe nộp tiền phạt, đã đem chiếc xe kia đi đấu giá công khai.
Đỗ Long nói:
- Khi nào bị bán đấu giá? Thông tin của người chủ xe mới có thể tra ra được không?
Nhạc Băng Phong nói:
- Tra được, nhưng cái xe đó đã bán đấu giá cách đây ba tháng trước, lâu như vậy, trên xe có thể không còn chứng cớ gì rồi.
Đỗ Long nói:
- Tóm lại đây là một manh mối, theo đó điều tra nhất định không sai. Nếu người chủ xe chưa vứt đồ trên xe đi, nói không chừng lại có thể tìm được DNA đấy.
Nhạc Băng Phong nói:
- Được rồi, thông tin của người chủ xe đã gửi cho anh rồi.
Sau Đỗ Long lấy được tư liệu, liền nói:
- Đi, chúng ta đi tìm thằng cha đó, nhớ mang theo đầy đủ công cụ.
Nửa tiếng sau, Đỗ Long cũng tìm được chiếc xe kia, cùng gặp được chủ xe. Nhưng lời nói của chủ xe khiến mọi người có chút thất vọng. Chủ xe nói:
- Cũng không biết là đỗ ở bãi xe bao lâu rồi, cũng không biết sao, sau khi tôi mua xe về có cảm giác, cảm thấy trên xe có mùi lạ, liền đem đi rửa thật sạch, đến cả điều hòa cũng rửa sạch.
Đỗ Long hỏi:
- Có mùi kỳ lại? Mùi lạ gì? Anh có thể miêu tả một chút không? Còn nữa, anh có thể mở xe không, chúng tôi xem xét một chút.
Chủ xe nhớ lại nói:
- Cái mùi kia có chút giống măng chua, lại có chút giống thuốc Đông y. À, còn có chút giống…Cái mùi đó, cảm thấy là lạ, thật sự không chịu nổi. Anh cảnh sát, xe này trước kia làm sao vậy?
Bạch Nhạc Tiên thấy lúc người chủ xe nói chuyện liếc qua liếc lại, cô nhướn mày, hỏi:
- Cái này, cái kia gì chứ? Nói rõ hơn một chút.
Chủ xe bất đắc dĩ nói:
- Là mùi Kim Diệp, anh cảnh sát… tôi vốn không muốn nói…
Bạch Nhạc Tiên mặt đỏ như quả táo, cô hừ một tiếng, lườm Đỗ Long đang nhìn sang cười xấu xa. Dậm chân đi đến chỗ chiếc xe, trong lòng tức giận quát lớn:
- Mở khóa!
Không tìm được thông tin gì từ chủ xe, Đỗ Long cũng lên xe tìm chứng cớ. Công cụ của bọn họ rất đơn giản, máy hút bụi thêm chất dính trong suốt. Máy hút bụi dùng để hút các chứng cớ nhỏ như tóc, da đầu.. ở khắp các góc cạnh. Chất dính trong suốt lại dùng trong chỗ ngồi, các vị trí khác. Một khi đã đi qua, tóc, da…đều dính lên.
- Mọi thứ trên xe tôi đều đã đổi rồi, lúc rửa xe, lần nào tôi cũng dùng máy hút bụi…
Lời nói của chủ xe khiến cho mọi người có chút nản lòng.
Đỗ Long chớp mắt, hỏi:
- Có cái gì vốn có trên xe bị ông vứt đi không? Như giá ba góc, bình cứu hỏa, hay là những thứ khác như dây thừng, hòm thuốc gì đó… Đều vứt đi rồi?
Chủ xe nói:
- Ồ, nhãn hiệu cái giá ba góc, cảnh sát giao thông muốn tôi mua mới, tôi liền vứt cái cũ đi. Bình chữa cháy cũng mua mới rồi, những tôi vẫn còn giữ cái cũ. Có một cái vẫn dùng tốt, trên xe vốn có một chiếc hòm lớn, bên trong có mấy thứ kỳ kỳ quái quái, cái thì tôi vứt đi rồi, cái thì… bị tôi vứt chung cùng với cái hòm đó trong nhà kho.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Sao anh không nói sớm? Mau đưa chúng tôi đi xem cái hòm đó. Tiểu Đình, lấy vân tay ở trên chiếc bình cứu hỏa, hai người đi theo tôi đi xem cái hòm kia.
Chủ xe dẫn bọn họ tới nhà kho. Nhà kho nhỏ hẹp chưa đến năm mét vuông, có thể thấy ngay một cái hòm dài bằng nhựa, dài khoảng năm mươi centimet, rộng ba mươi centimet, cao khoảng ba mươi centimet.
- Chính là nó.
Chủ xe nói:
- Đồ đạc bên trong là do sau đó tôi bỏ vào, có cái là trước đó đã có rồi.
Bọn Đỗ Long lập tức chụp ảnh cái hòm kia, sau đó mở hòm ra, cẩn thận lấy ra từng đồ vật trong hòm, lấy vân tay từng đồ vật đó, tìm kiếm vật dẫn dna…
Những đồ của chủ xe mới để qua một bên, sau khi chụp ảnh những thứ lúc đầu có sẵn trong xe, cho chứng cớ vào trong túi, dây thừng, băng dán, chất dính, khăn mặt các loại. Thoạt nhìn thì dường như không có gì, nhưng người biết đến tình huống đó lại biết rất rõ ràng những vật này dùng để làm gì.
Chủ xe thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Mấy thứ này tôi thấy có thể dùng được, liền giữ lại. Còn lại nhiều thứ khác bị tôi vứt đi rồi, trong đó có gậy mát xa, còn có bóng nhét miệng… Chủ xe ban đầu thật đúng là kẻ biến thái.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Đây chẳng qua là đồ vật sở thích mà thôi, xem dùng thế nào rồi, đáng tiếc những thứ đó đều bị anh vứt đi rồi. Bằng không, xác suất lấy được DNA của nghi phạm đã cao hơn rất nhiều rồi.
Chủ xe nói:
- Làm sao tôi biết được. Anh cảnh sát, chủ cũ của chiếc xe này phạm tội gì sao? Chiếc xe này chưa đâm chết người đấy chứ?
Đỗ Long nói:
- Chưa đâm chết ai, chỉ là có thể bị người ta dùng để vận thuốc phiện mà thôi.
Chủ xe thở phào, nói:
- Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi… Nếu không thì thật là xúi quẩy.
Những thứ vị chủ xe này biết rất ít, Đỗ Long có ý tốt lừa gạt hắn một chút. Sau khi thu thập chứng cớ, bọn người Đỗ Long rời đi, chủ xe vốn còn muốn hỏi lấy đi nhiều đồ như vậy, lại không bồi thường, kết quả Phó Hồng Tuyết cười xinh đẹp, nói:
- Những thứ này đều là chứng cớ, chúng tôi chỉ tạm thời lấy đi. Sau khi vụ án kết thúc, anh có thể xin lĩnh hồi. Chỉ cần không phải là chứng cớ mấu chốt, đều có thể lấy về, nhưng thủ tục hơi phiền toái. Vì một ít đồ này, không đáng mất công mất sức như vậy đâu…
Tên kia hai mắt sáng lên chỉ biết gật gật đầu. Sức hấp dẫn của Phó Hồng Tuyết đúng là càng ngày càng mạnh rồi.
Những đồ vật này đều được đem đến khoa kỹ thuật kiểm nghiệm rồi, nhưng vân tay và dna lấy ra với so sánh kết quả không nhanh như vậy. Sau khi để đồ vật lại, đám Đỗ Long theo manh mối khác tiếp tục điều tra. Bọn họ có thể đợi, nhưng tám cô gái mất tích kia thì không thể.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong nói:
- Băng Phong, em điều tra một chút, xem tối ngày hai mươi tám tháng hai đó, bệnh viện hay phòng khám nào đó có tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt nào không. Người này sắp bị điện giật chín rồi, hơn nữa còn phải đến nha sĩ. Không gẫy cằm thì cũng gẫy răng…