Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1424 : Bí mật không thể nói
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Lưu Ngọc Nga nói:
- Người của Đoàn Kết Xã cực kỳ nguy hiểm, tiểu thư tốt nhất vẫn là nên cách xa Đỗ Long một chút.
Nhạc Băng Phong nói:
- Chị không phải nói hắn là khắc tinh của Đoàn Kết Xã sao? Còn có gì phải sợ sao? Được rồi, em chỉ là hỏi chút vậy thôi, chị không cần nhân cơ hội này khuyên nhủ em. Được rồi, cứ như vậy đi, tạm biệt.
Nhạc Băng Phong vừa muốn cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc lại vội vàng nói:
- Đợi một chút, sát thủ của Đoàn Kết Xã có điểm gì đặc biệt? Làm sao mới có thể nhận ra họ?
Lưu Ngọc Nga nói:
- Tiểu thư, cái này không phải một hai câu mà có thể nói rõ ràng được. Nếu không Đoàn Kết Xã đã bị xóa sổ từ lâu rồi. Nói như vậy sát thủ Đoàn Kết Xã có ba cấp bậc. năng lực cấp thấp nhất cũng tương đối xuất sắc, thân thủ rất tốt, nhưng bên ngoài khá bình thường, lẫn vào trong đám người rất khó phân biệt được. Cấp sát thủ thứ hai, bất luận nam nữ đều khá xinh đẹp. Bọn họ bình thường trà trộn vào giai cấp trung lưu, dùng sắc đẹp câu dẫn mục tiêu, sau đó làm những việc đặt mục đích. Cấp sát thủ thứ ba chính là sát thủ cực phẩm. Bọn họ trà trộn trong tầng lớp xã hội thượng lưu, người bình thường không thể nào nhìn ra bọn họ lại có thân phận đó. Cho dùng chúng ta gặp được, cũng cần tiếp xúc một thời gian rất dài hoặc là trùng hợp mới phát hiện hiện ra họ là có vấn đề hay không.
Nhạc Băng Phong nói:
- Ồ, em hiểu rồi, vậy cứ như thế đi, cảm ơn chị Nguyệt Nga…
Nhạc Băng Phong cúp điện thoại, tuy rằng cô hiểu nội tình Đoàn Kết Xã, nhưng sự tình thật sự muốn biết lại không có được đáp án. Nhạc Băng Phong liếc nhìn Âu Dương Đình một cái, xem bộ dạng nũng nịu e sợ của cô ta, hai mắt bây giờ càng mù mịt hơn, giống sát thủ ở chỗ nào chứ.
Đối diện với ánh mắt truy vấn của Đỗ Long, Nhạc Băng Phong nói:
- Nếu anh muốn tôi tin tưởng anh, trừ phi anh có thể chứng minh cho tôi xem.
- Chứng minh?
Đỗ Long nhíu nhíu mày, nói:
- Cái này có chút khó… Được rồi, chỉ cần thân thủ cô ấy biểu hiện quá mức cảnh sát bình thường, cô sẽ tin chứ?
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, nói:
- Nhìn đi rồi hãy nói.
Lúc này Bạch Nhạc Tiên nghe thấy âm thanh thăm dò từ nhà tắm đi ra, hỏi:
- Băng Phong, cô nói chuyện gì với Đỗ Long nói chuyện gì vậy?
Nhạc Băng Phong nói tóm tắt:
- Đỗ Long nói Âu Dương Đình là sát thủ tới giết anh ta, bị anh ta thôi miên đã thu phục được. Tôi muốn cho anh ta chứng minh một chút.
Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nói:
- Sát thủ? Thôi miên? Tôi cũng muốn xem, mọi người chờ tôi chút.
Lúc Bạch Nhạc Tiên từ trong phòng tắm mặc đồ ngủ đi ra, Đỗ Long đang ra lệnh cho Âu Dương Đình:
- Chỉ cần nghe tôi nói bắt đầu, cô sẽ coi tôi như mục tiêu toan lực tấn công, đến khi tôi nói dừng thì cô mới dừng tay, nhớ chưa?
- Vâng, nô tì nhớ rồi!
Âu Dương Đình vẫn y nguyên như khúc gỗ mà trả lời.
Bạch Nhạc Tiên giơ tay quơ quơ trước mặt Âu Dương Đình, nói:
- Trên đời này thật sự có thuật thôi miên sao? Có phải là giả không?
Nhạc Băng Phong nói:
- Thuật thôi miên chắc chắn là có, nhưng tôi chưa từng thấy tận mắt, bây giờ có thể thấy rồi.
Đỗ Long nói với hai cô:
- Hai người lùi chút về phía sau đi, lát nữa không chừng sẽ có ám khí bay loạn xạ, cẩn thận kẻo bị thương.
Hai cô bán tín bán nghi lùi về sau hai bước. Đỗ Long nói với Âu Dương Đình:
- Bắt đầu!
Ánh mắt Âu Dương Đình trở lên mãnh liệt, linh hoạt, sắc bén. Cô ta bước về phía Đỗ Long, hai tay luồn qua bên hông, một con dao găm bên tay trái, tay kia lại cầm mấy cái phi đao, ném về phái Đỗ Long.
Đỗ Long lắc mình tránh phi đao. Lúc con dao nhỏ trúng vào tường, Đỗ Long và Âu Dương Đình đấu nhau trong khoảng cách tương đối gần. Bạch Nhạc Tiên khá hài lòng với thân thủ của mình, nhưng khi thấy Âu Dương Đình bỗng trở nên dũng mãnh như vậy, cô không khỏi thẩm líu lưỡi. Nếu đổi lại là cô, chỉ sợ không đỡ được mấy cái.
Chỉ thấy Âu Dương Đình vô cùng hung hãn đuổi theo Đỗ Long chém, không ngừng thực hiện những động tác yêu cầu cao. Chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nhìn không chớp mắt, tâm tình vô cùng nghiêm trọng. Nhiều lần dao găm xoẹt qua cách chỗ hiểm của Đỗ Long không xa, tim của Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên suýt nhảy ra ngoài.
- Dừng! Dừng tay!
Nhạc Băng Phong cuối cùng không kìm nổi kêu lên. Đỗ Long chộp lấy con dao găm trong tay Âu Dương Đình, trước khi cô ta tiếp tục nhào tới phía Đỗ Long, quát:
- Dừng!
Âu Dương Đình lập tức dừng lại, hai tay buông xuống. Sự linh hoạt, sắc bén trên mặt biến mất, lại trở lại mù mờ.
Dù chỉ là chẳng qua đánh nhau hơn một phút đồng hồ ngắn ngủi, những trong phòng đã bị hai người phá hỏng không còn gì nữa. Chăn gối đều bị cắt qua, trên màn hình TV còn cắm hai cây phi đao…
Thấy lực phá hoại này, trong lòng Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên mới hồi không khỏi thầm líu lưỡi? Đây là người sao? Trâu bò quá rồi?
- Bây giờ đã tin chưa?
Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên, xét một cách tương đối, Bạch Nhạc Tiên vẫn dễ đối phó hơn nhiều.
Nhạc Băng Phong bĩu môi, nói:
- Ai biết có phải các người đang diễn trò hay không?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vậy em còn muốn anh làm thế nào? Bắt cô ta từ ban công nhảy xuống?
Nhạc Băng Phong nói:
- Cái đấy thì không cần, tôi suy nghĩ một chút sẽ nói sau… Anh nói cô ta là sát thủ, vậy sao anh còn đem cô ta theo? Giao cho Cục An ninh Quốc gia không được sao?
Đỗ Long nói:
- Giữ lại bọn họ bên người để làm mồi nhử, là bởi vì bọn họ đã ngầm phản bội, hướng về phía anh rồi. Vì vậy anh cũng nắm được không ít tình hình của Đòa Kết Xã. Người của Đoàn Kết Xã chỉ cần xuất hiện bên cạnh anh, anh đều có thể chuẩn bị trước phòng ngừa chu đáo.
- Nói như vậy Phó Hồng Tuyết cũng là sát thủ bị anh thu phục?
Bạch Nhạc Tiên nhớ lại tình huống lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, cô cười lạnh nói:
- Em thấy anh dùng kế sách một mũi tên trúng hai con chim. Người nguy hiểm như vậy, anh cũng dám giữ lại, Đỗ Long, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Bọn họ thật ra rất đáng thương. Từ nhỏ đã bị bắt cóc, đưa tới chỗ hoang vắng không có người ở tiến hành huấn luyện tàn khốc. Rất nhiều người, không đợi đến khi lớn lên, đã bị hành hạ đến chết rồi, có thể sống sót được đã xem như may mắn lắm rồi. Trước đó, anh còn giúp Âu Dương Đình tìm được người thân của cô ta. Hiện giờ, cho dù không bị thôi miên, nhưng bọn họ đối với anh cũng rất trung thành tận tâm, nhiều tình huống giúp đỡ anh. Tiên Nhi, Băng Phong, các em đừng ghen tuông, trong lòng anh, các em mãi mãi đều là những người rất quan trọng.
- Ai ăn dấm chua của anh rồi?
Bạch Nhạc Tiên xoẹt một tiếng, nói:
- Da mặt anh dày thật đấy… Băng Phong, cô nói xem?
Nhạc Băng Phong lại hỏi:
- Bọn họ là cấp bậc sát thủ gì trong Đoàn Kết Xã?
Đỗ Long nói:
- Bọn họ là cấp thứ hai
Nhạc Băng Phong nói:
- Cấp thứ hai đã lợi hại như vậy, có thể đánh thắng những người cao cấp nhất được không?
Đỗ Long nói:
- Thực ra, cấp bậc cũng không đại diện cho thực lực của bọn họ. Nếu xét về đánh nhau, ám sát, bọn họ chưa chắc đã hơn được cấp thấp nhất. Nhưng ưu thế của bọn họ là khá xinh đẹp, tương đối dễ tiếp cận với người khác.
Bạch Nhạc Tiên cười lạnh nói:
- Đúng vậy, còn nhớ trước đây bọn họ chính là bám lấy anh, anh cũng vui vẻ tiếp nhận rồi.
Sao lại thấy giống như Bạch Nhạc Tiên không chịu bỏ qua. Đỗ Long nhìn cô, nói:
- Tiên nhi, bọn họ dù đẹp cũng không thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, Nhạc Băng Phong tiếp tục truy vấn nói:
- Nói như vậy sát thủ cao cấp nhất Đoàn Kết Xã thực lực tổng hợp càng mạnh, nói cách khác còn xinh đẹp hơn nữa đúng không? Anh đã tiếp xúc với sát thủ cao cấp nhất chưa?
- Người của Đoàn Kết Xã cực kỳ nguy hiểm, tiểu thư tốt nhất vẫn là nên cách xa Đỗ Long một chút.
Nhạc Băng Phong nói:
- Chị không phải nói hắn là khắc tinh của Đoàn Kết Xã sao? Còn có gì phải sợ sao? Được rồi, em chỉ là hỏi chút vậy thôi, chị không cần nhân cơ hội này khuyên nhủ em. Được rồi, cứ như vậy đi, tạm biệt.
Nhạc Băng Phong vừa muốn cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc lại vội vàng nói:
- Đợi một chút, sát thủ của Đoàn Kết Xã có điểm gì đặc biệt? Làm sao mới có thể nhận ra họ?
Lưu Ngọc Nga nói:
- Tiểu thư, cái này không phải một hai câu mà có thể nói rõ ràng được. Nếu không Đoàn Kết Xã đã bị xóa sổ từ lâu rồi. Nói như vậy sát thủ Đoàn Kết Xã có ba cấp bậc. năng lực cấp thấp nhất cũng tương đối xuất sắc, thân thủ rất tốt, nhưng bên ngoài khá bình thường, lẫn vào trong đám người rất khó phân biệt được. Cấp sát thủ thứ hai, bất luận nam nữ đều khá xinh đẹp. Bọn họ bình thường trà trộn vào giai cấp trung lưu, dùng sắc đẹp câu dẫn mục tiêu, sau đó làm những việc đặt mục đích. Cấp sát thủ thứ ba chính là sát thủ cực phẩm. Bọn họ trà trộn trong tầng lớp xã hội thượng lưu, người bình thường không thể nào nhìn ra bọn họ lại có thân phận đó. Cho dùng chúng ta gặp được, cũng cần tiếp xúc một thời gian rất dài hoặc là trùng hợp mới phát hiện hiện ra họ là có vấn đề hay không.
Nhạc Băng Phong nói:
- Ồ, em hiểu rồi, vậy cứ như thế đi, cảm ơn chị Nguyệt Nga…
Nhạc Băng Phong cúp điện thoại, tuy rằng cô hiểu nội tình Đoàn Kết Xã, nhưng sự tình thật sự muốn biết lại không có được đáp án. Nhạc Băng Phong liếc nhìn Âu Dương Đình một cái, xem bộ dạng nũng nịu e sợ của cô ta, hai mắt bây giờ càng mù mịt hơn, giống sát thủ ở chỗ nào chứ.
Đối diện với ánh mắt truy vấn của Đỗ Long, Nhạc Băng Phong nói:
- Nếu anh muốn tôi tin tưởng anh, trừ phi anh có thể chứng minh cho tôi xem.
- Chứng minh?
Đỗ Long nhíu nhíu mày, nói:
- Cái này có chút khó… Được rồi, chỉ cần thân thủ cô ấy biểu hiện quá mức cảnh sát bình thường, cô sẽ tin chứ?
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, nói:
- Nhìn đi rồi hãy nói.
Lúc này Bạch Nhạc Tiên nghe thấy âm thanh thăm dò từ nhà tắm đi ra, hỏi:
- Băng Phong, cô nói chuyện gì với Đỗ Long nói chuyện gì vậy?
Nhạc Băng Phong nói tóm tắt:
- Đỗ Long nói Âu Dương Đình là sát thủ tới giết anh ta, bị anh ta thôi miên đã thu phục được. Tôi muốn cho anh ta chứng minh một chút.
Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nói:
- Sát thủ? Thôi miên? Tôi cũng muốn xem, mọi người chờ tôi chút.
Lúc Bạch Nhạc Tiên từ trong phòng tắm mặc đồ ngủ đi ra, Đỗ Long đang ra lệnh cho Âu Dương Đình:
- Chỉ cần nghe tôi nói bắt đầu, cô sẽ coi tôi như mục tiêu toan lực tấn công, đến khi tôi nói dừng thì cô mới dừng tay, nhớ chưa?
- Vâng, nô tì nhớ rồi!
Âu Dương Đình vẫn y nguyên như khúc gỗ mà trả lời.
Bạch Nhạc Tiên giơ tay quơ quơ trước mặt Âu Dương Đình, nói:
- Trên đời này thật sự có thuật thôi miên sao? Có phải là giả không?
Nhạc Băng Phong nói:
- Thuật thôi miên chắc chắn là có, nhưng tôi chưa từng thấy tận mắt, bây giờ có thể thấy rồi.
Đỗ Long nói với hai cô:
- Hai người lùi chút về phía sau đi, lát nữa không chừng sẽ có ám khí bay loạn xạ, cẩn thận kẻo bị thương.
Hai cô bán tín bán nghi lùi về sau hai bước. Đỗ Long nói với Âu Dương Đình:
- Bắt đầu!
Ánh mắt Âu Dương Đình trở lên mãnh liệt, linh hoạt, sắc bén. Cô ta bước về phía Đỗ Long, hai tay luồn qua bên hông, một con dao găm bên tay trái, tay kia lại cầm mấy cái phi đao, ném về phái Đỗ Long.
Đỗ Long lắc mình tránh phi đao. Lúc con dao nhỏ trúng vào tường, Đỗ Long và Âu Dương Đình đấu nhau trong khoảng cách tương đối gần. Bạch Nhạc Tiên khá hài lòng với thân thủ của mình, nhưng khi thấy Âu Dương Đình bỗng trở nên dũng mãnh như vậy, cô không khỏi thẩm líu lưỡi. Nếu đổi lại là cô, chỉ sợ không đỡ được mấy cái.
Chỉ thấy Âu Dương Đình vô cùng hung hãn đuổi theo Đỗ Long chém, không ngừng thực hiện những động tác yêu cầu cao. Chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nhìn không chớp mắt, tâm tình vô cùng nghiêm trọng. Nhiều lần dao găm xoẹt qua cách chỗ hiểm của Đỗ Long không xa, tim của Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên suýt nhảy ra ngoài.
- Dừng! Dừng tay!
Nhạc Băng Phong cuối cùng không kìm nổi kêu lên. Đỗ Long chộp lấy con dao găm trong tay Âu Dương Đình, trước khi cô ta tiếp tục nhào tới phía Đỗ Long, quát:
- Dừng!
Âu Dương Đình lập tức dừng lại, hai tay buông xuống. Sự linh hoạt, sắc bén trên mặt biến mất, lại trở lại mù mờ.
Dù chỉ là chẳng qua đánh nhau hơn một phút đồng hồ ngắn ngủi, những trong phòng đã bị hai người phá hỏng không còn gì nữa. Chăn gối đều bị cắt qua, trên màn hình TV còn cắm hai cây phi đao…
Thấy lực phá hoại này, trong lòng Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên mới hồi không khỏi thầm líu lưỡi? Đây là người sao? Trâu bò quá rồi?
- Bây giờ đã tin chưa?
Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên, xét một cách tương đối, Bạch Nhạc Tiên vẫn dễ đối phó hơn nhiều.
Nhạc Băng Phong bĩu môi, nói:
- Ai biết có phải các người đang diễn trò hay không?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vậy em còn muốn anh làm thế nào? Bắt cô ta từ ban công nhảy xuống?
Nhạc Băng Phong nói:
- Cái đấy thì không cần, tôi suy nghĩ một chút sẽ nói sau… Anh nói cô ta là sát thủ, vậy sao anh còn đem cô ta theo? Giao cho Cục An ninh Quốc gia không được sao?
Đỗ Long nói:
- Giữ lại bọn họ bên người để làm mồi nhử, là bởi vì bọn họ đã ngầm phản bội, hướng về phía anh rồi. Vì vậy anh cũng nắm được không ít tình hình của Đòa Kết Xã. Người của Đoàn Kết Xã chỉ cần xuất hiện bên cạnh anh, anh đều có thể chuẩn bị trước phòng ngừa chu đáo.
- Nói như vậy Phó Hồng Tuyết cũng là sát thủ bị anh thu phục?
Bạch Nhạc Tiên nhớ lại tình huống lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, cô cười lạnh nói:
- Em thấy anh dùng kế sách một mũi tên trúng hai con chim. Người nguy hiểm như vậy, anh cũng dám giữ lại, Đỗ Long, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Bọn họ thật ra rất đáng thương. Từ nhỏ đã bị bắt cóc, đưa tới chỗ hoang vắng không có người ở tiến hành huấn luyện tàn khốc. Rất nhiều người, không đợi đến khi lớn lên, đã bị hành hạ đến chết rồi, có thể sống sót được đã xem như may mắn lắm rồi. Trước đó, anh còn giúp Âu Dương Đình tìm được người thân của cô ta. Hiện giờ, cho dù không bị thôi miên, nhưng bọn họ đối với anh cũng rất trung thành tận tâm, nhiều tình huống giúp đỡ anh. Tiên Nhi, Băng Phong, các em đừng ghen tuông, trong lòng anh, các em mãi mãi đều là những người rất quan trọng.
- Ai ăn dấm chua của anh rồi?
Bạch Nhạc Tiên xoẹt một tiếng, nói:
- Da mặt anh dày thật đấy… Băng Phong, cô nói xem?
Nhạc Băng Phong lại hỏi:
- Bọn họ là cấp bậc sát thủ gì trong Đoàn Kết Xã?
Đỗ Long nói:
- Bọn họ là cấp thứ hai
Nhạc Băng Phong nói:
- Cấp thứ hai đã lợi hại như vậy, có thể đánh thắng những người cao cấp nhất được không?
Đỗ Long nói:
- Thực ra, cấp bậc cũng không đại diện cho thực lực của bọn họ. Nếu xét về đánh nhau, ám sát, bọn họ chưa chắc đã hơn được cấp thấp nhất. Nhưng ưu thế của bọn họ là khá xinh đẹp, tương đối dễ tiếp cận với người khác.
Bạch Nhạc Tiên cười lạnh nói:
- Đúng vậy, còn nhớ trước đây bọn họ chính là bám lấy anh, anh cũng vui vẻ tiếp nhận rồi.
Sao lại thấy giống như Bạch Nhạc Tiên không chịu bỏ qua. Đỗ Long nhìn cô, nói:
- Tiên nhi, bọn họ dù đẹp cũng không thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, Nhạc Băng Phong tiếp tục truy vấn nói:
- Nói như vậy sát thủ cao cấp nhất Đoàn Kết Xã thực lực tổng hợp càng mạnh, nói cách khác còn xinh đẹp hơn nữa đúng không? Anh đã tiếp xúc với sát thủ cao cấp nhất chưa?