Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1425 : Tránh nặng tìm nhẹ
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Đỗ Long chần chừ một chút, nói:
- Tiếp xúc qua rồi, nhưng thân phận của cô ta anh không thể nói cho các em biết được. Nếu tin đó tiết lộ ra ngoài, sẽ có sóng to gió lớn nổi lên.
Đỗ Long nói như vậy, đám Bạch Nhạc Tiên lại càng thêm tò mò. Bạch Nhạc Tiên lạnh nhạt nói:
- Không chịu nói đúng không? Không chịu nói chắc chắn là giả rồi.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Băng Phong, em đây không phải là bức anh sao… Thực ra nói các em cũng không tin… Được rồi, được rồi, nhưng các em nghe xong không được truyền đi đâu đâu đấy, bằng không, sẽ rất phiền toái…
- Anh không muốn nói thì đừng nói.
Nhạc Băng Phong nói:
- Ai mà thèm nghe chứ.
Đỗ Long đã nếm được sự lợi hại của mỹ nữ khắc băng, hắn cười khổ nói:
- Là Diệp Vũ Văn, không tin đúng không?
- Diệp Vũ Văn?
Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đều kinh ngạc kêu lên. Các cô nằm mơ cũng không ngờ tới. Diệp Vũ Văn như mặt trời giữa trời trên truyền hình lại là sát thủ cao cấp của Đoàn Kết Xã. Sau khi kinh ngạc, các cô lại không kìm nổi hoài nghi. Đỗ Long không phải là nói lung tung đây chứ?
- Không tin sao? Anh có thể gọi điện cho Diệp Vũ Văn ngay lập tức. Các em đừng lên tiếng, im lặng nghe là được rồi.
Đỗ Long liền lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại.
Tiếng chuông reo một phút sau đó tự động ngắt. Đỗ Long gửi một tin nhắn: “ Dám không nhận điện thoại của tôi, tự mình gánh lấy hậu quả đó.”
Không quá nửa phút sau khi tin nhắn kia gửi đi, điện thoại Đỗ Long chợt vang lên. Vẫn là dùng chế độ hands-free:
- Diệp tiểu thư, đại minh tinh, cô cuối cùng cũng đồng ý nhận điện thoại của tôi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng đang cố ý giảm thấp âm lượng của Diệp Vũ Văn:
- Cục trưởng Đỗ, tôi đang quay phim. Anh có chuyện gì không, có thể để ngày mai nói không?
Đỗ Long nói:
- Không được, cô là nô lệ của tôi. Tôi muốn gọi cô lúc nào thì gọi. Bộ phim điện ảnh tiên hiệp sao rồi? Chuẩn bị vé mời cho tôi chưa? Gửi cho tôi nhiều vài tấm vé, tôi muốn đem mấy người bạn đi ủng hộ cô.
Diệp Vũ Văn thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng lại kêu gào thảm thiết nói:
- Cục trưởng Đỗ, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, anh tha cho tôi đi… Anh muốn đặt bao hết cả rạp cũng được, chuyện trước kia đừng nhắc đến nữa ok?
Đỗ Long nói:
- Vậy sao có thể được. Trừ khi sau khi cô tính thân bại danh liệt, sau đó ngồi trong nhà tù nửa đời còn lại. Được rồi, lần sau lại gọi cho cô sau.
Đỗ Long cúp điện thoại, nhìn Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nhún vai nói:
- Bây giờ tin chưa?
Nhạc Băng Phong cười lạnh nói:
- Tin thì tin rồi, nhưng… Diệp Vũ Văn này… Cô ta cũng bị anh thôi miên? Cũng bị anh làm cái đó rồi à?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Không phải vậy, thôi miên không dễ dàng như các em nghĩ đâu. Lúc ấy Hoa thiếu gia còn ở bên cạnh, anh chỉ là vạch trần thân phận của cô ta, buộc cô ta làm tờ cam đoan mà thôi. Diệp Vũ Văn kỳ thực cũng thật đáng thương. Trước đây anh còn hâm mộ cô ta, không ngờ tới…
- Đúng vậy, chỉ cần là mỹ nữ, dù cô ta có làm xằng bậy gì, không có tính người, trong mắt anh đều đáng thương, có thể tha thứ. Đỗ Long, anh rốt cuộc còn gạt chúng tôi bao nhiêu chuyện nữa? Trong lòng anh rốt cuộc còn có chúng tôi hay không?
Nhạc Băng Phong nói xong không kìm nổi nước mắt trào ra.
Đỗ Long đau lòng mà muốn kéo cô vào lòng, Nhạc Băng Phong lại đẩy hắn ra. Nhạc Băng Phong lạnh lùng nói:
- Đừng đụng vào tôi, tối nay anh không nói cho rõ ràng, anh đừng mong chúng tôi tha thứ cho anh!
Nghe nói như thế, Đỗ Long lòng chùng xuống một nửa. Nếu là Nhạc Băng Phong quyết định không tha cho hắn, sớm nên xoay người đi rồi. Bây giờ, chỉ cần giải thích của Đỗ Long có thể làm cho cô vừa lòng, hoặc một lý do khiến cô chấp nhận sự thật, cửa này đêm nay khó mà thoát.
Đỗ Long nói:
- Cái này nói ra cũng rất dài, hay là chúng ta lên giường ngồi từ từ nói? Ba người chúng ta, cùng nắm tay nhau, anh muốn nói cho các em biết những bí mật ở sâu trong lòng.
Nhạc Băng Phong nói:
- Được, nhưng nếu như anh dám động tay động chân với tôi, hay lại muốn lừa tôi, tôi về Bắc Kinh ngay lập tức!
Đỗ Long trong lòng nặng nề gật gật đầu, nói với Âu Dương Đình ngây ngốc một bên nói:
- Cô trở về đi, đóng cửa xong liền hồi tỉnh. Cô sẽ không nhớ vừa xảy ra chuyện gì… Đi đi.
Âu Dương Đình nghe lệnh xoay người rời đi, cửa đóng lại phịch một tiếng. Đỗ Long đầu tiên vứt mấy cái gối rách nát trên giường vứt qua một bên, sau đó giơ tay gọi hai cô.
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên cũng lên giường. Khoanh chân ngồi ở trên giường, với Đỗ Long tạo thành một cái tam giác. Đỗ Long vươn hai tay, hai người chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là nắm lấy tay Đỗ Long. Đỗ Long thản nhiên, khẽ thở dài:
- Băng Phong, thực ra anh đã sớm biết ba em phái người âm thiềm điều tra anh. Nhưng không còn cách nào khác, vì giúp đỡ càng nhiều người, anh phải mượn một vài lực lượng đặc biệt, như đám Âu Dương Đình, đã giúp đỡ anh rất nhiều… Đối với bản thân bọn họ mà nói, đó không phải là loại cứu rỗi hay sao?
Đỗ Long một mặt tác động Nhạc Băng Phong tư tưởng, một mặt tránh nặng tìm nhẹ biện hộ cho chính mình. Hắn nhanh chóng tác động được chỗ khúc mắc nhất trong lòng Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong không những là quá để ý những cô gái ở bên cạnh hắn, mà là cô thực sự lưu tâm. Là do Đỗ Long luôn gạt cô!
Trong lòng Đỗ Long vùng vẫy một lúc. Hắn quyết định thẳng thắn nhiều bí mật hơn nữa với Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên. Nhưng vẫn có vài bí mật không thể nói, như chuyện của hắn và Đường Lệ Phượng, hay chuyện dị năng của hắn. Mấy thứ này thật sự khiến người ta kinh hãi, càng ít người biết càng tốt, nhưng không phải là cố ý lừa bọn họ.
Đỗ Long nói ra ra rất nhiều chuyện, gồm cả những chuyện đám Nhạc Băng Phong biết lẫn không biết. Tuy Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên nghe được câu được câu không, nhưng trong lòng đã dần tha thứ cho Đỗ Long. Ai khiến các cô dê vào miệng cọp, đã không còn cơ hội trốn thoát nữa rồi?
- Các em tha thứ cho anh đi…
Đỗ Long đáng thương nhìn hai cô.
- Tên khốn nạn, không ngờ anh dấu chúng tôi nhiều chuyện như vậy…
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên giận dữ đánh Đỗ Long. Tên khốn này, lại còn dám xin các cô tha thứ? Thật là quá đáng rồi!
Đỗ Long hai tay ôm đầu, mặc hai cô ra sức đánh. Cũng may da thịt hắn dày, hai cô có đánh cũng không khác gì gãi ngữa. Để cho bọn họ đánh xong, Đỗ Long bắt đầu phản kích. Hắn vồ ngã cả hai cô xuống giường, lột quần áo của các cô. Nhạc Băng Phong nắm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hòi:
- Đỗ Long, anh có thôi miên chúng tôi không đấy? Không được gạt tôi!
Đỗ Long kiên định lắc đầu nói:
- Không có, tuyệt đối không có. Các em đều là người anh yêu thương nhất, anh sao có thể dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để đối phó với các em? Thuật thôi miên chủ có thể dùng trên người kẻ địch của anh! Tin anh đi!
- Chúng ta chính là quá tin tưởng anh rồi, mới bị anh lừa thảm như vậy. Băng Phong, cô nói chúng ta trừng phạt hắn như thế nào?
Bạch Nhạc Tiên lơ đễnh nói.
- Lập tức rời khỏi hắn là biện pháp tốt nhất!
Nhạc Băng Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhưng, cô làm được không?
Đúng vậy, chẳng những cô không làm được. Bạch Nhạc Tiên cũng không làm được. Vậy chỉ có thể bị Đỗ Long ức hiếp…
- Tiếp xúc qua rồi, nhưng thân phận của cô ta anh không thể nói cho các em biết được. Nếu tin đó tiết lộ ra ngoài, sẽ có sóng to gió lớn nổi lên.
Đỗ Long nói như vậy, đám Bạch Nhạc Tiên lại càng thêm tò mò. Bạch Nhạc Tiên lạnh nhạt nói:
- Không chịu nói đúng không? Không chịu nói chắc chắn là giả rồi.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Băng Phong, em đây không phải là bức anh sao… Thực ra nói các em cũng không tin… Được rồi, được rồi, nhưng các em nghe xong không được truyền đi đâu đâu đấy, bằng không, sẽ rất phiền toái…
- Anh không muốn nói thì đừng nói.
Nhạc Băng Phong nói:
- Ai mà thèm nghe chứ.
Đỗ Long đã nếm được sự lợi hại của mỹ nữ khắc băng, hắn cười khổ nói:
- Là Diệp Vũ Văn, không tin đúng không?
- Diệp Vũ Văn?
Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đều kinh ngạc kêu lên. Các cô nằm mơ cũng không ngờ tới. Diệp Vũ Văn như mặt trời giữa trời trên truyền hình lại là sát thủ cao cấp của Đoàn Kết Xã. Sau khi kinh ngạc, các cô lại không kìm nổi hoài nghi. Đỗ Long không phải là nói lung tung đây chứ?
- Không tin sao? Anh có thể gọi điện cho Diệp Vũ Văn ngay lập tức. Các em đừng lên tiếng, im lặng nghe là được rồi.
Đỗ Long liền lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại.
Tiếng chuông reo một phút sau đó tự động ngắt. Đỗ Long gửi một tin nhắn: “ Dám không nhận điện thoại của tôi, tự mình gánh lấy hậu quả đó.”
Không quá nửa phút sau khi tin nhắn kia gửi đi, điện thoại Đỗ Long chợt vang lên. Vẫn là dùng chế độ hands-free:
- Diệp tiểu thư, đại minh tinh, cô cuối cùng cũng đồng ý nhận điện thoại của tôi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng đang cố ý giảm thấp âm lượng của Diệp Vũ Văn:
- Cục trưởng Đỗ, tôi đang quay phim. Anh có chuyện gì không, có thể để ngày mai nói không?
Đỗ Long nói:
- Không được, cô là nô lệ của tôi. Tôi muốn gọi cô lúc nào thì gọi. Bộ phim điện ảnh tiên hiệp sao rồi? Chuẩn bị vé mời cho tôi chưa? Gửi cho tôi nhiều vài tấm vé, tôi muốn đem mấy người bạn đi ủng hộ cô.
Diệp Vũ Văn thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, miệng lại kêu gào thảm thiết nói:
- Cục trưởng Đỗ, tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, anh tha cho tôi đi… Anh muốn đặt bao hết cả rạp cũng được, chuyện trước kia đừng nhắc đến nữa ok?
Đỗ Long nói:
- Vậy sao có thể được. Trừ khi sau khi cô tính thân bại danh liệt, sau đó ngồi trong nhà tù nửa đời còn lại. Được rồi, lần sau lại gọi cho cô sau.
Đỗ Long cúp điện thoại, nhìn Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nhún vai nói:
- Bây giờ tin chưa?
Nhạc Băng Phong cười lạnh nói:
- Tin thì tin rồi, nhưng… Diệp Vũ Văn này… Cô ta cũng bị anh thôi miên? Cũng bị anh làm cái đó rồi à?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Không phải vậy, thôi miên không dễ dàng như các em nghĩ đâu. Lúc ấy Hoa thiếu gia còn ở bên cạnh, anh chỉ là vạch trần thân phận của cô ta, buộc cô ta làm tờ cam đoan mà thôi. Diệp Vũ Văn kỳ thực cũng thật đáng thương. Trước đây anh còn hâm mộ cô ta, không ngờ tới…
- Đúng vậy, chỉ cần là mỹ nữ, dù cô ta có làm xằng bậy gì, không có tính người, trong mắt anh đều đáng thương, có thể tha thứ. Đỗ Long, anh rốt cuộc còn gạt chúng tôi bao nhiêu chuyện nữa? Trong lòng anh rốt cuộc còn có chúng tôi hay không?
Nhạc Băng Phong nói xong không kìm nổi nước mắt trào ra.
Đỗ Long đau lòng mà muốn kéo cô vào lòng, Nhạc Băng Phong lại đẩy hắn ra. Nhạc Băng Phong lạnh lùng nói:
- Đừng đụng vào tôi, tối nay anh không nói cho rõ ràng, anh đừng mong chúng tôi tha thứ cho anh!
Nghe nói như thế, Đỗ Long lòng chùng xuống một nửa. Nếu là Nhạc Băng Phong quyết định không tha cho hắn, sớm nên xoay người đi rồi. Bây giờ, chỉ cần giải thích của Đỗ Long có thể làm cho cô vừa lòng, hoặc một lý do khiến cô chấp nhận sự thật, cửa này đêm nay khó mà thoát.
Đỗ Long nói:
- Cái này nói ra cũng rất dài, hay là chúng ta lên giường ngồi từ từ nói? Ba người chúng ta, cùng nắm tay nhau, anh muốn nói cho các em biết những bí mật ở sâu trong lòng.
Nhạc Băng Phong nói:
- Được, nhưng nếu như anh dám động tay động chân với tôi, hay lại muốn lừa tôi, tôi về Bắc Kinh ngay lập tức!
Đỗ Long trong lòng nặng nề gật gật đầu, nói với Âu Dương Đình ngây ngốc một bên nói:
- Cô trở về đi, đóng cửa xong liền hồi tỉnh. Cô sẽ không nhớ vừa xảy ra chuyện gì… Đi đi.
Âu Dương Đình nghe lệnh xoay người rời đi, cửa đóng lại phịch một tiếng. Đỗ Long đầu tiên vứt mấy cái gối rách nát trên giường vứt qua một bên, sau đó giơ tay gọi hai cô.
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên cũng lên giường. Khoanh chân ngồi ở trên giường, với Đỗ Long tạo thành một cái tam giác. Đỗ Long vươn hai tay, hai người chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là nắm lấy tay Đỗ Long. Đỗ Long thản nhiên, khẽ thở dài:
- Băng Phong, thực ra anh đã sớm biết ba em phái người âm thiềm điều tra anh. Nhưng không còn cách nào khác, vì giúp đỡ càng nhiều người, anh phải mượn một vài lực lượng đặc biệt, như đám Âu Dương Đình, đã giúp đỡ anh rất nhiều… Đối với bản thân bọn họ mà nói, đó không phải là loại cứu rỗi hay sao?
Đỗ Long một mặt tác động Nhạc Băng Phong tư tưởng, một mặt tránh nặng tìm nhẹ biện hộ cho chính mình. Hắn nhanh chóng tác động được chỗ khúc mắc nhất trong lòng Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong không những là quá để ý những cô gái ở bên cạnh hắn, mà là cô thực sự lưu tâm. Là do Đỗ Long luôn gạt cô!
Trong lòng Đỗ Long vùng vẫy một lúc. Hắn quyết định thẳng thắn nhiều bí mật hơn nữa với Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên. Nhưng vẫn có vài bí mật không thể nói, như chuyện của hắn và Đường Lệ Phượng, hay chuyện dị năng của hắn. Mấy thứ này thật sự khiến người ta kinh hãi, càng ít người biết càng tốt, nhưng không phải là cố ý lừa bọn họ.
Đỗ Long nói ra ra rất nhiều chuyện, gồm cả những chuyện đám Nhạc Băng Phong biết lẫn không biết. Tuy Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên nghe được câu được câu không, nhưng trong lòng đã dần tha thứ cho Đỗ Long. Ai khiến các cô dê vào miệng cọp, đã không còn cơ hội trốn thoát nữa rồi?
- Các em tha thứ cho anh đi…
Đỗ Long đáng thương nhìn hai cô.
- Tên khốn nạn, không ngờ anh dấu chúng tôi nhiều chuyện như vậy…
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên giận dữ đánh Đỗ Long. Tên khốn này, lại còn dám xin các cô tha thứ? Thật là quá đáng rồi!
Đỗ Long hai tay ôm đầu, mặc hai cô ra sức đánh. Cũng may da thịt hắn dày, hai cô có đánh cũng không khác gì gãi ngữa. Để cho bọn họ đánh xong, Đỗ Long bắt đầu phản kích. Hắn vồ ngã cả hai cô xuống giường, lột quần áo của các cô. Nhạc Băng Phong nắm lấy tay hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hòi:
- Đỗ Long, anh có thôi miên chúng tôi không đấy? Không được gạt tôi!
Đỗ Long kiên định lắc đầu nói:
- Không có, tuyệt đối không có. Các em đều là người anh yêu thương nhất, anh sao có thể dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để đối phó với các em? Thuật thôi miên chủ có thể dùng trên người kẻ địch của anh! Tin anh đi!
- Chúng ta chính là quá tin tưởng anh rồi, mới bị anh lừa thảm như vậy. Băng Phong, cô nói chúng ta trừng phạt hắn như thế nào?
Bạch Nhạc Tiên lơ đễnh nói.
- Lập tức rời khỏi hắn là biện pháp tốt nhất!
Nhạc Băng Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhưng, cô làm được không?
Đúng vậy, chẳng những cô không làm được. Bạch Nhạc Tiên cũng không làm được. Vậy chỉ có thể bị Đỗ Long ức hiếp…