Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1426 : Bị anh thôi miên rồi
Ngày đăng: 21:44 12/02/21
Tạm thời Đỗ Long đã qua ải khó khăn, nhưng còn xa mới đạt tới vạn sự cát tường, cho dù hắn nói thế nào thì hai cô gái cũng không tin mình không bị Đỗ Long thôi miên. Việc này giày vò Đỗ Long đã rất lâu, cũng khó mà trách được, ai bảo bọn họ quá yêu hắn đến vậy chứ. Đến ngay cả khi biết được nhiều chuyện xấu của hắn như vậy vẫn không nỡ rời xa? Theo tư duy bình thường thì điều này đúng là không thể, trừ khi là bọn họ bị Đỗ Long thôi miên…
- Đỗ Long! Có phải anh thôi miên bọn em không?
Ngay cả trong lúc ngủ mơ Nhạc Băng Phong vẫn hỏi.
- Thực sự là anh không có mà…
Đỗ Long cười khổ trả lời
- Chứng minh cho em thấy!
Nhạc Băng Phong nói, trong lúc mơ vẫn có thể nói chuyện làm Đỗ Long không khỏi cười khổ, bị thôi miên còn dễ chứng minh còn không bị thôi miên thì chứng minh thế nào, vấn đề này đúng là làm khó Đỗ Long.
Sáng sớm hôm sau Đỗ Long cùng bọn Từ Vũ Hào đến công viên Hoa Sen. Công viên này có diện tích khá nhỏ, nên không mất nhiều thời gian để Đỗ Long đi một vòng. Chính vì quá nhỏ nên không thể thu phí, đây là một công viên miễn phí.
Sáng sớm ở đây có rất nhiều người đủ mọi lứa tuổi tập thể dục, nhưng sau khi đi một vòng Đỗ Long phát hiện có rất nhiều chỗ khá vắng vẻ, vì công viên nhiều cây cối nên chỉ cần đi xa một chút thì sẽ không nhìn thấy bóng người nữa.
Sau khi Đỗ Long dạo một vòng phát hiện ra vài nơi dễ bị tấn công. Thấy bọn Từ Vũ Hào đang hỏi thăm những người xung quanh về tình hình, Đỗ Long không bước qua mà đến bên hồ hoa Sen, nhìn mặt hồ lăn tăn không khỏi thở dài một tiếng.
Bạch Nhạc Tiên đến bên Đỗ Long nói:
- Sao không đi tìm một cô gái đẹp thôi miên nữa, nói không chừng lại có thể tìm được vài manh mối bị lãng quên.
Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
- Tiên Nhi, thực ra là trong lòng em mong được anh thôi miên, đừng tự lừa gạt chính mình nữa. Đúng không, như vậy thì dĩ nhiên em có thể làm người phụ nữ của anh mà không cần quan tâm đến những chuyện khác.
Tâm tư của Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long nhìn thấu, nhưng cô không thừa nhận chuyện này để xem Đỗ Long nói thế nào. Tim cô đập nhanh, nhưng vẫn mạnh miệng nói một câu:
- Anh đừng có mơ, em đang nghĩ cách xác định xem liệu có phải mình bị thôi miên không, nếu như xác định đúng là bị anh thôi miên thì xem em có tha cho anh không?
Lúc đó phía sau không có ai, Đỗ Long ôm lấy vòng eo manh mai của Bạch Nhạc Tiên nói vào tai cô:
- Tiên Nhi, không cần phải chứng minh nữa đâu, vì người bị thôi miên thực sự là anh! Anh sớm đã bị em thôi miên rồi, em muốn anh sống hay chết chỉ cần một câu nếu không tin em bảo anh nhảy xuống hồ anh sẽ nhảy cho em xem.
Bạch Nhạc Tiên lườm rồi đẩy hắn một cái nói:
- Vậy anh nhảy đi!
Đỗ Long không nói hai lời liền cởi hết áo quần dài và tất, để lộ ra thân thể khỏe đẹp mà nhiều phụ nữ khó lòng thở nổi.
Ánh mắt Bạch Nhạc Tiên quét một lượt trên thân thể hắn, cơ ngực cường tráng, từng mảng cơ bụng, cả hai chân sung mãn làm tim cô không khỏi đập nhanh, thậm chí có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Bạch Nhạc Tiên nhìn mặt Đỗ Long ngượng ngùng nói:
- Anh đang làm gì vậy? Mau mặc đồ vào đi, người ta nhìn thấy đấy!
Đỗ Long cười nói:
- Chẳng phải em muốn anh nhảy xuống hồ sao? Vậy thì anh nhảy cho em xem!
Nói xong Đỗ Long xoay người chạy về mặt hồ, trong tiếng kêu kinh ngạc của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long nhảy xuống hồ vang lên một tiếng xôn xao hắn xé toạc mặt hồ rơi xuống rồi lập tức chìm nghỉm.
Nghe thấy tiếng mọi người đều xông đến, Từ Vũ Hào hỏi:
- Sao đấy? Ai nhảy xuống hồ vậy?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Là tổ trưởng Đỗ, anh ấy nhảy xuống rồi, chắc là phát hiện gì ở dưới nước.
Bạch Nhạc Tiên không thể nói Đỗ Long bị cô ép xuống, nên chỉ đành kiếm bừa một lý do hợp lý nhất, Từ Vũ Hào vừa nghe đã hiểu ra, hắn phất tay nói với mọi người:
- Mọi người đừng nhìn nữa, tổ trưởng xuống nước tìm manh mối thôi.
Lúc này mọi người mới tản ra chỉ có Bạch Nhạc Tiên tiếp tục đợi bên bờ, đúng là Đỗ Long nhảy xuống nước tìm chứng cứ, một lúc sau hắn ngoi lên trên mặt nước Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Tìm thấy gì rồi?
Đỗ Long cười nói:
- Anh tưởng em sẽ nhảy theo chứ, đúng là làm anh thất vọng quá… Vừa nãy anh có tìm một lúc dưới nước không tìm được thứ gì đáng nghi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Trời vẫn còn tối anh không mang theo đèn lặn tìm gì chứ, mau lên đi nước ở đây chẳng biết có sạch không nữa đừng có nuốt đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Nước ở đây tốt hơn sông Bàn Long nhiều, anh thử đến bên đó tìm xem sao.
Đỗ Long lại cắm xuống nước bơi về phía xa, Bạch Nhạc Tiên có chút lo lắng nhìn theo phía một đường gợn nước, đến ngoài bảy tám mét Đỗ Long mới ngoi lên khỏi mặt nước rồi lại ngụp xuống. Trong lòng Bạch Nhạc Tiên không khỏi than lên:
- Cái con người này, sao lại bơi tốt thế cơ chứ…
Từ Vũ Hào đã hỏi không ít người nhìn thấy Đỗ Long vẫn không lên bờ, cậu ta lại bước tới hỏi:
- Chỉ đạo viên, cục trưởng Đỗ vẫn chưa lên sao? Anh ấy có phát hiện gì không?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tôi cũng chẳng biết là anh ấy bơi đi đâu rồi, cái con người này đúng là vô tổ chức vô kỷ luật, đợi hắn lên tôi nhất định sẽ phê bình hắn!
Từ Vũ Hào nhau mày thầm nghĩ: “Cô phê bình anh ấy? Được không vậy?”
May mà trời vẫn khá tối Bạch Nhạc Tiên không nhìn ra thần sắc của Từ Vũ Hào, nếu không chắc cô sẽ nổi điên. Tên này cũng coi thường bản cô nương ta quá đấy!
Một lúc sau Đỗ Long mới bò lên, người cởi trần không có khăn lau không nước sạch dội, hắn liền như vậy mặc lại quần áo. Lúc hắn mặc quần áo, Bạch Nhạc Tiên trách hắn một trận, còn Đỗ Long có nghe không thì cũng khó nói.
Cuối tháng năm thời tiết không lạnh, Đỗ Long chỉ cần vận công một chút là có thể nhanh chóng làm bay hơi trên người. Mặc dù nước ở đây không bẩn, nhưng vẫn có mùi tanh của cỏ, Bạch Nhạc Tiên phê bình hắn cũng bị hun mà tránh xa. Trời gần như đã sáng Đỗ Long cười với Bạch Nhạc Tiên rồi đến gần Từ Vũ Hào hỏi:
- Thế nào, có manh mối không?
Từ Vũ Hào nói:
- Rất nhiều người nói đã từng gặp Lý Hiểu Vi nhưng không có ai nhớ rõ là đã từng gặp lúc nào, và lần cuối là khi nào. Đây là công viên miễn phí, trong ngoài đều không có máy quay, muốn biết rõ Lý Hiểu Vi đến lúc nào thì chỉ có thể dựa vào máy quay trên đường bên ngoài thôi…
Đỗ Long cắt ngang lời Từ Vũ Hào:
- Cũng có nghĩa là không có manh mối gì?
Từ Vũ Hào có chút bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Những người luyên tập buổi sớm ở đây phần đông là người già họ không tập trung chú ý, trí nhớ cũng không tốt, cho dù có nhìn thấy Lý Hiểu Vi và nghi phạm cũng quên mất. Công viên có tổng cộng ba cửa cũng không biết rốt cục nghi phạm bắtt cóc Lý Hiểu Vi từ cửa nào.
Đỗ Long nói:
- Ừ, đúng là có chút khó khăn nhưng chúng ta phải tiếp lấy khó khăn để bước tới, cho dù không có manh mối cũng phải tìm ra bằng được. Thế này đi, giao cho cậu một việc, nếu là cậu thì sáng hôm qua cậu sẽ dùng cách gì trói và đưa Lý Hiểu Vi rời khỏi đây? Cậu không có súng, nhiều nhất là cho cậu một cây châm gậy tê, những thứ khác cậu tự nghĩ lấy.
- Đỗ Long! Có phải anh thôi miên bọn em không?
Ngay cả trong lúc ngủ mơ Nhạc Băng Phong vẫn hỏi.
- Thực sự là anh không có mà…
Đỗ Long cười khổ trả lời
- Chứng minh cho em thấy!
Nhạc Băng Phong nói, trong lúc mơ vẫn có thể nói chuyện làm Đỗ Long không khỏi cười khổ, bị thôi miên còn dễ chứng minh còn không bị thôi miên thì chứng minh thế nào, vấn đề này đúng là làm khó Đỗ Long.
Sáng sớm hôm sau Đỗ Long cùng bọn Từ Vũ Hào đến công viên Hoa Sen. Công viên này có diện tích khá nhỏ, nên không mất nhiều thời gian để Đỗ Long đi một vòng. Chính vì quá nhỏ nên không thể thu phí, đây là một công viên miễn phí.
Sáng sớm ở đây có rất nhiều người đủ mọi lứa tuổi tập thể dục, nhưng sau khi đi một vòng Đỗ Long phát hiện có rất nhiều chỗ khá vắng vẻ, vì công viên nhiều cây cối nên chỉ cần đi xa một chút thì sẽ không nhìn thấy bóng người nữa.
Sau khi Đỗ Long dạo một vòng phát hiện ra vài nơi dễ bị tấn công. Thấy bọn Từ Vũ Hào đang hỏi thăm những người xung quanh về tình hình, Đỗ Long không bước qua mà đến bên hồ hoa Sen, nhìn mặt hồ lăn tăn không khỏi thở dài một tiếng.
Bạch Nhạc Tiên đến bên Đỗ Long nói:
- Sao không đi tìm một cô gái đẹp thôi miên nữa, nói không chừng lại có thể tìm được vài manh mối bị lãng quên.
Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
- Tiên Nhi, thực ra là trong lòng em mong được anh thôi miên, đừng tự lừa gạt chính mình nữa. Đúng không, như vậy thì dĩ nhiên em có thể làm người phụ nữ của anh mà không cần quan tâm đến những chuyện khác.
Tâm tư của Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long nhìn thấu, nhưng cô không thừa nhận chuyện này để xem Đỗ Long nói thế nào. Tim cô đập nhanh, nhưng vẫn mạnh miệng nói một câu:
- Anh đừng có mơ, em đang nghĩ cách xác định xem liệu có phải mình bị thôi miên không, nếu như xác định đúng là bị anh thôi miên thì xem em có tha cho anh không?
Lúc đó phía sau không có ai, Đỗ Long ôm lấy vòng eo manh mai của Bạch Nhạc Tiên nói vào tai cô:
- Tiên Nhi, không cần phải chứng minh nữa đâu, vì người bị thôi miên thực sự là anh! Anh sớm đã bị em thôi miên rồi, em muốn anh sống hay chết chỉ cần một câu nếu không tin em bảo anh nhảy xuống hồ anh sẽ nhảy cho em xem.
Bạch Nhạc Tiên lườm rồi đẩy hắn một cái nói:
- Vậy anh nhảy đi!
Đỗ Long không nói hai lời liền cởi hết áo quần dài và tất, để lộ ra thân thể khỏe đẹp mà nhiều phụ nữ khó lòng thở nổi.
Ánh mắt Bạch Nhạc Tiên quét một lượt trên thân thể hắn, cơ ngực cường tráng, từng mảng cơ bụng, cả hai chân sung mãn làm tim cô không khỏi đập nhanh, thậm chí có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Bạch Nhạc Tiên nhìn mặt Đỗ Long ngượng ngùng nói:
- Anh đang làm gì vậy? Mau mặc đồ vào đi, người ta nhìn thấy đấy!
Đỗ Long cười nói:
- Chẳng phải em muốn anh nhảy xuống hồ sao? Vậy thì anh nhảy cho em xem!
Nói xong Đỗ Long xoay người chạy về mặt hồ, trong tiếng kêu kinh ngạc của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long nhảy xuống hồ vang lên một tiếng xôn xao hắn xé toạc mặt hồ rơi xuống rồi lập tức chìm nghỉm.
Nghe thấy tiếng mọi người đều xông đến, Từ Vũ Hào hỏi:
- Sao đấy? Ai nhảy xuống hồ vậy?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Là tổ trưởng Đỗ, anh ấy nhảy xuống rồi, chắc là phát hiện gì ở dưới nước.
Bạch Nhạc Tiên không thể nói Đỗ Long bị cô ép xuống, nên chỉ đành kiếm bừa một lý do hợp lý nhất, Từ Vũ Hào vừa nghe đã hiểu ra, hắn phất tay nói với mọi người:
- Mọi người đừng nhìn nữa, tổ trưởng xuống nước tìm manh mối thôi.
Lúc này mọi người mới tản ra chỉ có Bạch Nhạc Tiên tiếp tục đợi bên bờ, đúng là Đỗ Long nhảy xuống nước tìm chứng cứ, một lúc sau hắn ngoi lên trên mặt nước Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Tìm thấy gì rồi?
Đỗ Long cười nói:
- Anh tưởng em sẽ nhảy theo chứ, đúng là làm anh thất vọng quá… Vừa nãy anh có tìm một lúc dưới nước không tìm được thứ gì đáng nghi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Trời vẫn còn tối anh không mang theo đèn lặn tìm gì chứ, mau lên đi nước ở đây chẳng biết có sạch không nữa đừng có nuốt đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Nước ở đây tốt hơn sông Bàn Long nhiều, anh thử đến bên đó tìm xem sao.
Đỗ Long lại cắm xuống nước bơi về phía xa, Bạch Nhạc Tiên có chút lo lắng nhìn theo phía một đường gợn nước, đến ngoài bảy tám mét Đỗ Long mới ngoi lên khỏi mặt nước rồi lại ngụp xuống. Trong lòng Bạch Nhạc Tiên không khỏi than lên:
- Cái con người này, sao lại bơi tốt thế cơ chứ…
Từ Vũ Hào đã hỏi không ít người nhìn thấy Đỗ Long vẫn không lên bờ, cậu ta lại bước tới hỏi:
- Chỉ đạo viên, cục trưởng Đỗ vẫn chưa lên sao? Anh ấy có phát hiện gì không?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Tôi cũng chẳng biết là anh ấy bơi đi đâu rồi, cái con người này đúng là vô tổ chức vô kỷ luật, đợi hắn lên tôi nhất định sẽ phê bình hắn!
Từ Vũ Hào nhau mày thầm nghĩ: “Cô phê bình anh ấy? Được không vậy?”
May mà trời vẫn khá tối Bạch Nhạc Tiên không nhìn ra thần sắc của Từ Vũ Hào, nếu không chắc cô sẽ nổi điên. Tên này cũng coi thường bản cô nương ta quá đấy!
Một lúc sau Đỗ Long mới bò lên, người cởi trần không có khăn lau không nước sạch dội, hắn liền như vậy mặc lại quần áo. Lúc hắn mặc quần áo, Bạch Nhạc Tiên trách hắn một trận, còn Đỗ Long có nghe không thì cũng khó nói.
Cuối tháng năm thời tiết không lạnh, Đỗ Long chỉ cần vận công một chút là có thể nhanh chóng làm bay hơi trên người. Mặc dù nước ở đây không bẩn, nhưng vẫn có mùi tanh của cỏ, Bạch Nhạc Tiên phê bình hắn cũng bị hun mà tránh xa. Trời gần như đã sáng Đỗ Long cười với Bạch Nhạc Tiên rồi đến gần Từ Vũ Hào hỏi:
- Thế nào, có manh mối không?
Từ Vũ Hào nói:
- Rất nhiều người nói đã từng gặp Lý Hiểu Vi nhưng không có ai nhớ rõ là đã từng gặp lúc nào, và lần cuối là khi nào. Đây là công viên miễn phí, trong ngoài đều không có máy quay, muốn biết rõ Lý Hiểu Vi đến lúc nào thì chỉ có thể dựa vào máy quay trên đường bên ngoài thôi…
Đỗ Long cắt ngang lời Từ Vũ Hào:
- Cũng có nghĩa là không có manh mối gì?
Từ Vũ Hào có chút bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Những người luyên tập buổi sớm ở đây phần đông là người già họ không tập trung chú ý, trí nhớ cũng không tốt, cho dù có nhìn thấy Lý Hiểu Vi và nghi phạm cũng quên mất. Công viên có tổng cộng ba cửa cũng không biết rốt cục nghi phạm bắtt cóc Lý Hiểu Vi từ cửa nào.
Đỗ Long nói:
- Ừ, đúng là có chút khó khăn nhưng chúng ta phải tiếp lấy khó khăn để bước tới, cho dù không có manh mối cũng phải tìm ra bằng được. Thế này đi, giao cho cậu một việc, nếu là cậu thì sáng hôm qua cậu sẽ dùng cách gì trói và đưa Lý Hiểu Vi rời khỏi đây? Cậu không có súng, nhiều nhất là cho cậu một cây châm gậy tê, những thứ khác cậu tự nghĩ lấy.