Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1427 : Bà lão đáng nghi

Ngày đăng: 21:44 12/02/21

Từ Vũ Hào nhau mày suy nghĩ, Bạch Nhạc Tiên cũng nghe thấy câu hỏi của Đỗ Long cô đảo mắt một cái nói:
- Bất luận nghi phạm dùng bất cứ cách nào để bắt cóc Lý Hiểu Vi thì y đều phải nhanh chóng rời đi. Bắt cóc luôn đi với phương tiện giao thông nên nghi phạm chắc chắn đỗ xe ở gần cổng công viên. Để em đi điều tra xem cổng nào thích hợp để đỗ xe.
Đỗ Long nói:
- Không cần tra đâu chắc chắn là cửa tây, anh rất rõ nơi này. Lúc trước hồi còn đi học anh thường đến đây chơi, hơn nữa những nơi tương đối thích hợp để bắt cóc đều cách cửa tây không xa. Em liên lạc với Băng Phong bảo cô ấy chọn ra vài video theo dõi đường của cửa tây từ ba giờ đến bảy giờ sáng, lúc nữa mọi người có thời gian thì xem sau.
Bạch Nhạc Tiên có cảm giác lập công, vui vẻ qua một bên gọi điện thoại, Đỗ Long nói với Từ Vũ Hào:
- Chúng ta đi đến gần cửa tây xem đi.
Từ Vũ Hào gật đầu cùng Đỗ Long đi đến cửa tây, cậu ta cũng đã nghe đến danh tiếng của Đỗ Long, cũng rất muốn xem cảnh phá án cao minh của hắn. Nhưng tiếp xúc trực tiếp cũng chẳng thấy có gì, dựa vào đâu mà tiếng tăm hắn lớn như vậy? Chẳng nhé đúng thật là vận may sao?
Đến gần khu cửa tây nơi này có ngã ba, trước cửa tây là một sân cỏ, hai con đường men theo sân cỏ phân làm hai hướng bắc nam. Trên bãi cỏ có mấy phụ huynh đang chơi cùng con. Đỗ Long nhìn quanh tứ phía rồi bước đến một gia đình đang chơi trên sân cỏ.
Một cặp vợ chồng trẻ đang nói chuyện, bên cạnh là một cặp song sinh đang đuổi vòng quanh. Người đàn ông đó thấy Đỗ Long bước đến nhắc nhở vợ có chút căng thẳng, sau đó hai người nhìn Đỗ Long đến trước mặt.
Khi người đàn ông đó phát hiện Đỗ Long nhằm đến chỗ mình liền đứng lên có chút câu nệ nói:
- Cảnh sát, xin lỗi chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi sân cỏ…
Đỗ Long cười nói:
- Tôi không phải quản lý công viên, tôi chỉ tìm hai người hỏi một vài việc thôi. Sáng sớm hôm qua tầm giờ này hai người cũng đưa con đến đây chơi chứ?
Người đàn ông đó thở phào đáp:
- Đúng vậy, chúng tôi ở gần đây nên gần như sáng nào cũng đưa con ra đây vui chơi một chút, bình thường chúng tôi ít có thời gian chơi với con.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cũng rất tốt, một công đôi việc, nhưng có đảm bảo thời gian ngủ của các cháu không?
Người phụ nữ ôm lấy hai đưa con đang nhìn Đỗ Long hiếu kỳ vẻ mặt ôn nhu đáp:
- Ban đêm chúng tôi đều cho chúng đi ngủ lúc chín giờ, chắc là đủ.
Đỗ Long gật đầu lấy bức ảnh Lý Hiểu Vi ra nói:
- Sáng hôm qua hai người có nhìn thấy cô ta không?
Đây là bức hình đời thường của Lý Hiểu Vi trên wechat, gần giống với trang phục cô chạy lúc sáng sớm. Dù sao thì người mặc quân trang với thường phục hoàn toàn khác nhau, người thường không chắc sẽ nhận ra.
`
Cặp vợ chồng đó đón lấy bức ảnh nhìn một chút, người đàn ông nhanh chóng gật đầu nói:
- Ừ, hình như gặp qua, cô ấy chạy vòng quanh ở đây thì phải, có lúc ngày nào cũng thấy cô ấy, có lúc rất lâu không gặp.
Đỗ Long nói:
- Sáng sớm hôm qua cô ta bị mất tích ở đây, hai người có nhìn thấy tình hình gì đáng nghi không?
Hai vợ chồng nghi ngờ nghĩ một chút nói:
- Hình như… Không có gì khác thường.
Xem ra cũng không được manh mối gì từ họ rồi, Từ Vũ Hào nhìn Đỗ Long xem hắn còn có thể làm thế nào, thấy Đỗ Long nói với đôi vợ chồng đó:
- Tôi có thể nói chuyện với con hai người không?
Người đàn ông gật đầu ra hiệu cho vợ, người phụ nữ liền nói với hai đứa con chừng bốn năm tuổi trong lòng:
- Minh Minh, Hoa Hoa chú cảnh sát muốn nói chuyện với các con, bọn con đừng sợ phải dũng cảm như ngày thường mẹ dạy.
Đỗ Long ngồi xuống cười híp mắt nói:
- Các bạn nhỏ đừng sợ, chú là người tốt đấy!
Hai đưa trẻ thoát ra khỏi lòng mẹ chạy đến trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long mỗi tay ôm một đưa hai đưa trẻ cười hì hì nói:
- Cháu nhận ra chú, chú là đại anh hùng bắt được rất nhiều người xấu trong tivi! Bọn cháu rất thích chú…
Đỗ Long cười nói:
- Thật sao? Vậy chú hỏi các cháu mấy việc có được không? Các cháu có thể giúp chú bắt người xấu đấy!
Hai đưa bé vui mừng gật đầu, Đỗ Long cười nói:
- Sáng hôm qua hai cháu cũng chơi ở đây sao? Chơi bao lâu?
Hai đứa trẻ đáp:
- Trời còn chưa sáng bố mẹ đã dẫn bọn cháu ra rồi, chơi đến bảy giờ hơn đi ăn sáng là bố đi làm, mẹ đưa bọn cháu đến trường rồi cũng đi làm.
Đỗ Long cười nói:
- Các cháu thật ngoan, vậy chú lại hỏi hai vấn đề nữa, lúc các cháu đang chơi có nhìn thấy một chú dìu một cô bước ra không?
Hai đưa trẻ cố gắng nhớ lại, Đỗ Long nhân cơ hội cảm ứng suy nghĩ của một đưa trẻ, đồng thời cảm nhận được hai đứa lo được cái này mất cái kia, dù sao thì những gì nhìn thấy không khác nhau lắm, dù gì thì cũng là song sinh mà
Sau một hồi suy tư vẫn lắc đầu thể hiện không nhìn thấy, điều này cũng khó trách chúng. Trẻ con mà, thiên chức của chúng là chơi, ai mà chú ý xem ai đi qua bên đường chứ. Cảnh sát đại đội chống móc túi cũng đã đến gần hết.
Nhưng Đỗ Long lại có được một chút thu thập từ ký ức bọn chúng, trong ánh mắt liếc qua của đứa trẻ Đỗ Long đã nhìn thấy chút gì đó. Chỉ đáng tiếc là lúc đó vẫn khá tối mà tiêu điểm của ánh mắt đứa trẻ không phải bên đó, nên mặc dù có nhìn thấy hình ảnh có chút nghi ngờ nhưng lại không có cách nào để nhìn rõ.
Nhưng Đỗ Long vẫn cố gắng dẫn dắt hồi ức hai đứa trẻ nói:
- Mọi người buổi sáng đến đây là để rèn luyên thân thể cả người khỏe mạnh và người bệnh đều cần luyện tập, sáng hôm qua các cháu có nhìn thấy người bệnh luyện tập gần đây không?
Đưa trẻ mà Đỗ Long cảm ứng vẫn không nhớ nổi nhưng đứa trẻ kia nghĩ một lúc liền nói:
- Cháu nhớ ra rồi, sáng hôm qua có một chú đẩy một bà lão đi ra, chắc bà lão có bệnh nên ngủ tựa trên ghế.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Thật sao? Cháu nhớ lại một chút xem bà lão mà chú kia đẩy mặc áo gì? Chú đó trông như thế nào?
Đưa bé kia nhớ lại một chút cuối cùng lắc đầu nói:
- Cháu không nhớ nữa, chỉ nhớ bà lão đó ngủ trên ghế, đầu của bà rất trắng giống như bà của cháu vậy.
Trí nhớ của đưa bé không rõ ràng lắm, nhưng Đỗ Long lại cảm nhận được một hình ảnh rõ ràng. Lúc đó trời mới hơi tờ mờ sáng một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu sẫm đẩy một chiếc xe lăn đi từ phía bắc tới, bà lão ngồi trên xe đúng là tóc bạc trắng đang nhắm mắt tựa vào xe nghỉ ngơi.
Tất cả những cái này gần như đều rất bình thường, đứa con hiếu thảo đầy mẹ ra ngoài dạo hoặc hộ lý đẩy người già ra ngoài hít thở không khí trong lành. Song Đỗ Long lại mơ hồ cảm thấy có chút khác lạ, hắn cảm ứng rõ lại ký ức của đứa trẻ đó, cuối cùng cũng đã phát hiện mấu chốt của vấn đề.
Chiếc xe kia quá sạch, giống y như mới, lạ hơn nữa là trên xe không treo gì. Đưa người già hoặc người bệnh ra ngoài tản bộ có thể đến một bình nước cũng không mang sao?