Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1431 : Thà làm bồ nhí không làm vợ lẽ

Ngày đăng: 21:45 12/02/21

Đỗ Long cũng đang xem tin tức, đã ba ngày rồi, án mạng vẫn không có một chút tiến triển nào. Bạch Tùng Tiết một ngày gọi điện thoại đến hai lần để hỏi điều tra vụ án. Có thể thấy được áp lực với hắn cũng không nhỏ. Phát súng đầu tiên của tổ phản ứng nhanh bị kẹt rồi.
- Như vậy có tác dụng gì không? Thẩm Băng Thanh hoài nghi nói: - Nghi phạm sẽ không ngốc đến mức có ý đồ bắt cóc Chính trị viên của tổ phản ứng nhanh đó chứ?
Đỗ Long tràn đầy tự tin nói: - Có tác dụng, hãy chờ xem, sẽ có tác dụng đấy
Bọn Hạ Hồng Quân đều chạy về thành phố Ngọc Minh, bao gồm cả Hồ Tuyết Mai cũng đã quay về. Được sự cho phép của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong, Đỗ Long bí mật gặp Hồ Tuyết Mai một lần.
Bọn Đoàn Huệ Minh đều ở bên ngoài yểm trợ cho Hồ Tuyết Mai. Lúc Đỗ Long đang muốn đi vào gặp Hồ Tuyết Mai, Đoàn Huệ Minh chặn trước mặt hắn, lấy tay đẩy bả vai Đỗ Long thấp giọng hỏi: - Ở đây có chuyện gì? Anh lại muốn làm cái quỷ gì? Tiểu Mai đều nói tất cả rồi, hôm đó say rồi, cái gì cũng đều không nhớ rõ, nhắc tới chuyện đêm đó cô ấy sẽ phát hoảng, anh tốt nhất đừng trêu chọc cô ấy.
Đỗ Long nói: - Tôi biết, nhưng tôi có cách giúp cô ấy nhớ ra, anh yên tâm, tôi sẽ không bắt ép cô ấy.
Lúc này Hạ Hồng Quân đã đi đến nói: - Lão Đoàn, để hắn vào đi, đừng để ý.
Đoàn Huệ Minh buông tay ra, đi ra ngồi xuống một chỗ tối. Hắn yêu Hồ Tuyết Mai thật sự đấy. Đáng tiếc Hồ Tuyết Mai chỉ coi hắn nhiều nhất thì là tình cảm chiến hữu hoặc là tình huynh muội. Tình yêu là một cái nợ. Trước kia Đoàn Huệ Minh rất vừa mắt với Đỗ Long, nhưng sau việc Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai, Đoàn Huệ Minh cũng không vừa mắt. Hơn nữa Đỗ Long đứng núi này trông núi nọ. Đoàn Huệ Minh liếc nhìn hắn càng ngày càng không vừa mắt.
Đỗ Long không có tâm trạng dông dài với y, đẩy cửa đi vào. Sau đó thì gặp được Hồ Tuyết Mai, Hồ Tuyết Mai có chút buồn chán đang đứng tựa vào cửa sổ không biết nghĩ cái gì. Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Hồ Tuyết Mai quay đầu nhìn lại, thấy đi vào là Đỗ Long, khuôn mặt cô vui hẳn lên, cô xoay người đi nhanh về phía Đỗ Long. Đỗ Long đóng cửa lại cũng đi về phía cô. Trong nháy mắt hai người ôm chặt lấy nhau, Đỗ Long ôm chặt cô, trao cho nhau nụ hôn, ma sát cơ thể vào nhau
Sau khi âu yếm một hồi Hồ Tuyết Mai nghiêng đầu né tránh cái hôn nồng nhiệt của Đỗ Long. Giữ chặt tay hắn làm chuyện xấu, thở hổn hển nói: - Em sắp không thở nổi rồi. Bọn đội trưởng đều chờ ở bên ngoài, đừng làm ồn.
Đỗ Long cười nói: - Ai làm ồn? Còn không phải em tới cưỡng hiếp anh sao?
Hồ Tuyết Mai ngượng ngùng nói: - Còn chưa trách tội anh? Được rồi, anh xác định tên bắt cóc chín cô gái và giết một cô chính là kẻ đã tấn công em trước lễ mừng năm mới năm trước sao?
Đỗ Long vuốt cằm nói: - Hẳn là không sai, chính là gã, em còn nhớ rõ hình dạng của gã không?
Hồ Tuyết Mai lắc đầu nói: - Lúc ấy trời tối đen, em lại uống rượu say, chỗ nghỉ ngơi lại càng tối đến nỗi tay đưa lên còn không thấy được năm ngón, nói gì đến nhìn thấy rõ được bộ dạng của gã?
Đỗ Long nói: - Lúc ấy gã phải có đèn pin mới có thể nhìn được đồ vật, em suy nghĩ lại đi?
Hồ Tuyết Mai quay đầu cẩn thận nhớ lại, đêm đó trời thật sự rất tối, đầu váng hoa mắt cô tìm đến một chỗ tối muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó tên kia đến.
Nhớ lại lúc mình bị đánh một phát ở cổ, một khuôn mặt mỉm cười dữ tợn hiện ra trong đầu Hồ Tuyết Mai, khuôn mặt đó mơ hồ, nhưng đối với Đỗ Long thì thế đã đầy đủ rồi.
Mặc dù đã trải qua một thời gian dài là bộ đội đặc chủng, nhưng nhớ lại cái đêm đó, Hồ Tuyết Mai vẫn thấy trong lòng có cảm giác hơi run rẩy. Nếu cô có nhìn thấy ảnh chụp của Cố Quốc Trân, chỉ sợ càng nghĩ càng thấy sợ. Nếu đêm đó cô bị tên khốn đó bắt đi, quả thật sau này thiết tưởng không chịu nổi.
Đỗ Long cảm thấy Hồ Tuyết Mai run rẩy, hắn an ủi: - Đừng sợ, mọi việc đã có anh rồi.
Hồ Tuyết Mai âm thầm xấu hổ, mình là một bộ đội đặc chủng mà, tự tay giết không biết bao nhiêu người, vài lần vào sinh ra tử, chưa từng biết sợ ai? Là một sát thủ liên hoàn có năng lực như thế nào chứ? Chẳng lẽ mình có người đàn ông để dựa dẫm lại trở nên mềm yếu rồi sao? Không được, tuyệt đối không được!
Hồ Tuyết Mai âm thầm khuyến khích mình cô nói: - Em mới không sợ chứ, nếu để em gặp được tên khốn kiếp đó, em sẽ đá gã một phát vào chỗ hiểm của gã, còn bẻ gãy tay chân gã, khiến gã vĩnh viễn không có cách nào hại người nữa.
Đỗ Long cười nói: -Vậy sao? Nếu anh thật sự cho em cơ hội như vậy, em thật sự đồng ý lại đối mặt với tên kia chứ?
Hồ Tuyết Mai nhíu mày hỏi: - Anh muốn làm gì? Cái gì gọi là lại đối mặt với tên kia?
Đỗ Long nói: - Em có biết vì sao mục tiêu bắt cóc vài lần sau của tên kia đều là nữ binh không? Đều là vì em
Đỗ Long giải thích cho Hồ Tuyết Mai một chút về vụ án, Hồ Tuyết Mai không nghĩ vụ án mạng này có quan hệ đến mình lớn như vậy. Cô kinh ngạc nghe xong kế hoạch của Đỗ Long nói: - Có thể như vậy thật chứ?
Đỗ Long nói: - Cam đoan không thành vấn đề, tuy nhiên muốn thực hiện kế hoạch còn phải chuẩn bị rất nhiều. Tên nghi phạm này rất xảo quyệt. Nhất định phải lên kế hoạch thật chặt chẽ mới được. Có thể em sẽ phải một mình đối mặt với gã trong một thời gian ngắn, không vấn đề gì chứ?
Hồ Tuyết Mai nói:
- Không thành vấn đề, trừ phi gã không xuất hiện, nếu không em cam đoan sẽ đánh cho tàn phế. Anh sẽ không bắt em ngồi tù chứ?
Đỗ Long nói: - Vậy cũng phải xác định đích thực là tên kia mới được. Nếu đánh nhầm người thì làm thế nào? Yên tâm, chỉ cần bắt được gã, anh sẽ cho em cơ hội báo thù.
Hồ Tuyết Mai gật gật đầu nói: - Tất cả em nghe theo anh
Nói xong mọi việc, Hồ Tuyết Mai liếm liếm môi, hạ giọng nói bên tai Đỗ Long: - Đỗ Long, chúng ta lâu lâu không cái kia Anh có nghĩ là
Đỗ Long nói:
- Muốn chứ, tuy nhiên bây giờ không phải lúc, ôi, rất nhiều việc bị hai con hổ cái trong nhà biết rồi
Hồ Tuyết Mai hét một tiếng kinh hãi nói: - Cái gì? Chuyện kia của chúng ta Các cô ấy cũng biết rồi hả?
Đỗ Long lắc đầu nói: - Không, các cô còn không biết sự tồn tại của em, tuy nhiên anh cũng không biết có thể giấu diếm được bao lâu. Có cơ hội anh sẽ sắp xếp cho em gặp mặt các cô ấy một chút
Hồ Tuyết Mai nói: - Em mới không cần đâu Đi gặp các cô ấy để làm gì? Bái kiến chị dâu sao? Em tình nguyện làm Tiểu Tam chứ không làm tiểu thiếp (làm bồ nhí chứ không làm vợ lẽ).
Đỗ Long cười khổ, coi lời nói của Hồ Tuyết Mai này.
Ngày hôm sau tin tức truyền ra, chính là ngày thứ tư sau khi tổ phản ứng nhanh của bọn Đỗ Long nhận được vụ án. Vụ án vẫn như cũ không có đầu mối gì. Chiếc xe mà nghi phạm dùng để vứt xác thật ra tìm được rồi, nhưng xe này là xe đã bị đổi biển số. Sau đó bị bỏ đi ở ven đường, ở trên xe tìm được một vài DNA, nhưng kho số liệu DNA trong nước chưa hoàn thiện. Tên kia chỉ cần chưa phạm tội, thì đương nhiên không có lưu. Cho dù có lấy được DNA của gã cũng vô dụng. Bởi vì không có cách nào khác so sánh.
Nghi ngờ từ bên ngoài đối với tổ phản ứng nhanh ngày càng nhiều. Áp lực lên bọn Đỗ Long càng lớn. Có vài người không hiểu, có những vụ án mạng trong con mắt của những người khác thì thật khó khăn nhưng vào tay Đỗ Long thì đều phá được. Vụ án này thoạt nhìn cũng không phức tạp lắm làm sao lại khó như vậy chứ?
Buổi sáng hôm nay, tổ phản ứng nhanh lại tụ tập ở trong phòng hội nghị. So với bốn ngày trước, tuy khi đó mọi người phải di chuyển quãng đường dài nhưng tinh thần mọi người đều hưng phấn hơn. Bây giờ mắt của mọi người đều đen như mắt gấu trúc, trong ánh mắt lại đầy tơ máu, tinh thần chiến đấu thấp, ngồi đó sắc mặt đều rất khó coi.
Nhìn bộ dạng này của mọi người, Đỗ Long mỉm cười, cười rất vui vẻ, hắn nói: - Thế nào? Mọi người như vậy đã giận rồi à? Tôi nói cho các cậu biết, vụ án này bây giờ mới bắt đầu đấy.