Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1430 : Câu cá

Ngày đăng: 21:45 12/02/21

Mặc dù đã mở rộng tài liệu video xem đến một ngày trước khi Lý Hiểu Vi xảy ra chuyện, nhưng sau khi mọi người cẩn thận xem xong vẫn không phát hiện chiếc xe nào khả nghi, chắc chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý nghĩ có được đột phá từ việc theo dõi video.
Những đường khác cũng lần lượt truyền lại những tin không hay, qua nhiều công tác hỏi thăm điều mà tra vẫn không phát hiện chút manh mối mới nào. Cho dù lần đầu tiên gây án nghi phạm có chút sơ hở, nhưng đã quá lâu, cho dù có manh mối đi nữa thì bây giờ cũng đã không còn.
- Mọi người đừng nản lòng, tôi thường nói với mọi người một câu là không có manh mối thì ta tìm cách tạo ra manh mối. Cô gái tiện tay vứt mìn trên đất chúng ta còn có thể tìm ra huống chi là một kẻ bắt cóc ngươi sống sờ sờ? Chỉ là tạm thời không có manh mối thôi, tôi có thể đảm bảo là chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được manh mối. Mọi người đều vất vả một ngày rồi ăn cơm xong rồi đi nghỉ đi.
Thẩm Băng Thanh nói: - Vụ án còn chưa được phá chúng tôi lấy đâu ra tâm trạng mà nghỉ ngơi chứ? Tối nay tôi muốn xem thêm tư liệu xem có tìm được chút manh mối gì không.
Đỗ Long nói: - Làm việc trong thời gian nghỉ là lựa chọn của mọi người, nhưng đừng để quá sức, nghỉ ngơi hợp lý chút vẫn tốt hơn. Cứ vậy đi, giải tán.
Mọi người cầm đồ đạc đi ăn, Đỗ Long ngẩng đầu nhìn lên máy quay một cái nói: - Băng Phong, anh cùng Tiên Nhi đi nhận phỏng vấn, em có muốn đi cùng không?
Nhạc Băng Phong nói:
- Hai người đi đi, em không hứng thú với việc phỏng vấn, em pha xong mì rồi.
- Vậy bọn anh đi đây. Đỗ Long nói rồi cùng Bạch Nhạc Tiên rời khỏi phòng làm việc. Hàn Y Huyên đã đặt sẵn phòng khách sạn, không phải khách sạn Thế Giới cũng không phải câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên, mà là một khách sạn không tên không tuổi. Với tình hình hiện nay thì Đỗ Long cũng không muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
- Có người theo dõi không? Lúc đi vào khách sạn Bạch Nhạc Tiên hỏi.
- Chắc là không Đỗ Long nói, hiện giờ hắn không tự tin vào cảm giác của bản thân cho lắm, nếu không sẽ không bị Chủ tịch Quốc Hội nắm thóp.
Bạch Nhạc Tiên quay đầu nhìn một cái nói: - Theo dõi thì theo dõi, bố tôi đã biết rồi, để xem ai còn dám nói huyên thuyên!
Đỗ Long lại thở dài nói: - Tiên Nhi, hiện nay áp lực của bố em cũng rất lớn, nếu như vụ án này của chúng ta không nhanh chóng tạo ra đột phá thì bố em cũng rất vất vả. Mấy tờ báo lá cải đó cứ để bọn họ nói đi, nếu không lo bọn họ chọc giận nghi phạm thì anh cũng không thèm để ý đến bọn chúng.
Bạch Nhạc Tiên ồ một tiếng rồi nghĩ một chút, dắt lấy tay Đỗ Long theo bản năng nói: - A Long, vụ án này anh có tự tin không?
Đỗ Long nói: - Chỉ cần em và Băng Phong toàn lực ủng hộ anh thì chẳng có ngưỡng nào mà anh không bước qua được!
Bạch Nhạc Tiên nói: - Anh còn muốn bọn em ủng hộ anh thế nào nữa? Anh lăng nhăng như vậy bọn em đã nhẫn nhịn rồi, anh còn muốn bọn em thế nào nữa? Đi cua gái giúp anh hay đưa mỹ nữ đến trước mặt anh?
Tay Đỗ Long ôm chặt lấy eo cô cười nói: - Đúng là vậy đấy, nhưng thế thì thiệt thòi với bọn em quá, nên anh quyết định tự làm lấy là được rồi
Bạch Nhạc Tiên dùng lực véo vào eo Đỗ Long một cái, hắn cười nói: - Đùa thôi, có hai nương tử bọn em tả hữu giáp công, giám sát trước sau anh lấy đâu thời gian mà đi lăng nhăng nữa chứ. Ý anh muốn nói là có những lúc anh làm vài chuyện bọn em đừng để ý quá, anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của nó, hiểu không?
Bạch Nhạc Tiên nói: - Hiểu, anh đi tán gái cũng có nguyên nhân, em nhìn thấy cũng coi như không thấy.
Đỗ Long cười khan nói: - Cái này Em đừng cứ xuyên tạc ý anh như vậy chứ Như là Hàn Ỷ Huyên, đây vì quan hệ công việc anh mới tiếp xúc với cô ấy bọn em đừng suy nghĩ lung tung.
Bạch Nhạc Tiên nói: - Thật sao? Hi vọng là vậy
Theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai người đi vào phòng mà Hàn Ỷ Huyên đã đặt. Hàn Ỷ Huyên và Lưu Đức Phức đã đợi một lúc trong phòng. Thấy hai người đi vào, Hàn Ỷ Huyên liếc nhìn Đỗ Long trước, rồi nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên đứng lên cười nói: - Cục trưởng Đỗ, chỉ đạo viên Bạch, rất vui được gặp hai người, thật cảm ơn hai người bận trăm công nghìn việc vẫn nhận phỏng vấn của chúng tôi.
Đỗ Long nói: - Đừng khách khí mọi người đều là người quen cả Ngồi đi, vừa ăn vừa phỏng vấn hay ăn xong bày poss rồi mới tính?
Hàn Ỷ Huyên cười nói: - Cứ như cũ đi, ăn cơm trước, ăn no rồi mới tính.
Có Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long thật thà hơn nhiều. Trong lúc ăn cơm, Hàn Ỷ Huyên hỏi thăm Đỗ Long vài vấn đề về vụ án, coi như là một lần diễn thử hay một thói quen. Đợi đến khi mọi người đều đã ăn no, Hàn Ỷ Huyên mới bắt đầu phỏng vấn chính thức Đỗ Long.
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên nhận phỏng vấn riêng, tình hình vụ án đã bị những kẻ có dã tâm tiết lộ nhiều, bọn Đỗ Long cũng không còn gì để giấu diếm nói đúng tình hình thực tế. Tất nhiên là có vài tình tiết chỉ có vài người biết vẫn không thể tiết lộ.
- Hoan nghênh mọi người cung cấp manh mối, với sự giúp đỡ của mọi người tổ chuyên án nhất định sẽ toàn lực ứng phó để đem tội phạm ra công lý trong thời gian nhanh nhất Bạch Nhạc Tiên mặc váy liền của ảnh sát, trước ống kính tinh thần cô sáng chói, bộ dạng anh khí bừng bừng tuấn tú đó không biết đã mê mẩn biết bao đàn ông.
Ở một nơi nào đó có một người đàn ông đang ngồi xem tivi trong phòng khách. Xem đến đây, khóe môi gã hơi nhếch, trên mặt y xuất hiện một nụ cười lạnh thản nhiên. Bên cạnh người này còn có một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân cô trần truồng, đeo vòng trên cổ, chân tay bị xiềng xích, lúc này đang cuộn người nằm bên cạnh người đàn ông đó. Một tay của gã đó ôm lấy eo, còn một tay dùng lực bóp lên ngực cô.
Cô gái đó đau đến rưng rưng nước mắt nhưng chỉ cắn chặt răng khẽ hừ một tiếng, kẻ đó cười lạnh: - Đứa cảnh sát đó ngon đấy, Đáng tiếc Nhưng cô biên tập viên đấy cũng không tồi, Thiến nô, em nói có đúng không?
Cô bé đó chính là Từ Di Thiến, nữ học sinh lớp 12 bị mất tích. Cô đã bị gã đàn ông đó làm cho sợ hãi, nghe thấy lời của gã cô vội vàng đáp: - Vâng bọn họ đều rất xinh, chủ nhân người thích thì bắt bọn họ lại đi.
Gã đang ông kia thản nhiên nói: - Không đước, ít nhất là hiện giờ không được, chẳng nhẽ mày nhìn không ra đây là một cái bẫy sao? Mấy tên cảnh sát đó không phải những kẻ ngu, bọn chúng biết ta thích gì, nên mới cố ý đưa cô cảnh sát xinh đẹp kia ra để dụ ta. Chỉ đáng tiếc hiểu biết của chúng về ta quá ít Cái tên họ Đỗ đó có chút năng lực nhưng hắn dùng đến chiêu này lại cho ta thấy rõ lòng dạ của hắn, trong tay bọn họ vốn không có bất cứ manh mối gì. Ha hả. Chỉ cần ta nhẫn nhịn hai tháng, ta xem bọn họ làm việc thế nào! Đợi gió đi qua, ta lại bắt cô biên tập viên đó về. Ta sớm đã muốn hạ thủ với cô ta rồi, Huyên nô của ta Hãy đợi đi, sẽ có một ngày ta làm em phải quỳ trước mặt hầu hạ ta Ha ha