Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1436 : Nơi an toàn nhất
Ngày đăng: 21:45 12/02/21
Khi Hồ Tuyết Mai phong thái yểu điệu, tự tin bước bào bệnh viện, cô dường như cảm giác được mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng...
“ Đều do cái tên khốn kiếp đó” Hồ Tuyết Mai thầm nhủ trong lòng. Kì thực cô gái xinh đẹp như cô đây dù đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý của mọi người, huống chi hôm qua đài truyền hình còn gõ trống khua chiêng thông báo sự tích cô dũng cảm cứu người, thế nên Hồ Tuyết Mai dù bị người khác chú ý thế nào cũng là bình thường.
Vốn dĩ Hồ Tuyết Mai cũng không quá để ý ánh mắt của người khác, nhưng tình hình hôm nay rất lạ, Hồ Tuyết Mai lo lắng bí mật của mình bị người khác phát hiện, bởi vậy, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tất cả đều do Đỗ Long tạo ra… Nhớ đến cảnh mình ở cùng Đỗ Long trước khi rời khỏi chỗ tụ họp, Hồ Tuyết Mai liền không tự chủ được tim đập rộn ràng lên. Khi Đỗ Long cầm cái định vị GPS kia đi đến chỗ cô, Hồ Tuyết Mai giơ tay tiếp lấy nhìn nhìn một chút. Đó là một thiết bị nhựa hình bầu dục, bên ngoài nhìn giống như một hòn đá cuội, nhìn qua lớp nhựa bên ngoài có thể nhìn thấy bản mạch điện bên trong, còn có thể nhìn thấy một chiếc đèn LED nhỏ, chốc chốc lại lóe sáng.
- Chỉ cần đặt cái này trong túi áo là anh lúc nào cũng có thể biết em ở đâu hay sao?
Hồ Tuyết Mai hỏi, lúc ấy trong lòng cô vẫn còn vui vẻ, nếu sau này mang theo vật như này thì người yêu có thể biết mình ở đâu bất cứ khi nào rồi.
Đỗ Long mờ ám cười, tiến lên ôm cô, thấp giọng nói bên tai cô
- Thế không được, nhỡ bị nghi phạm phát hiện thì làm sao bây giờ? Thứ này phải được giấu ở nơi hắn tạm thời không tìm ra được.
Hồ Tuyết Mai sững sờ, trong lòng nghĩ được vài nơi đều nhanh chóng bác bỏ, Hồ Tuyết Mai nghi hoặc hỏi:
- Vậy phải để ở đâu?
Tay Đỗ Long xoa nhẹ hai cái trước ngực Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai trong lòng cả kinh, tưởng Đỗ Long muốn đem thứ kia để trong ngực mình, nhưng tay hắn ta lại tiếp tục hướng xuống dưới, xẹt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, tiếp tục hướng xuống…
Khi tay Đỗ Long cách lớp quần màu xanh đè xuống nơi đó, mặt Hồ Tuyết Mai bắt đầu đỏ lên. Cô van nài nhìn Đỗ Long, lắc đầu lia lịa, Đỗ Long lại không tiếng động đưa tay cởi thắt lưng của cô.
Hồ Tuyết Mai trong đầu trống rỗng, cô úp mở nói:
- Sẽ… sẽ ra nước đấy… còn sẽ… cái nhựa này cứng quá, sẽ làm đau…của em…
Đỗ Long cười híp mắt lấy ra một cái túi thiếc bọc giấy đưa cho Hồ Tuyết Mai, nói:
- Dùng cái này là được rồi, mau cất vào đi, đừng làm mất thời gian.
Nhìn thấy vật kia, Hồ Tuyết Mai tủi thân muốn khóc, không ngờ lần đầu tiên dùng… lại dưới tình huống như vậy…
Đỗ Long không nói lời nào cởi thắt lưng của Hồ Tuyết Mai, kéo quần xuống. Hồ Tuyết Mai kinh hô một tiếng, theo bản năng khép chặt hai chân, quần không có rơi xuống đất, đã bị kẹp ở đầu gối rồi, bắp đùi tuyết trắng thon dài lộ ra
Đỗ Long lại kéo quần nhỏ màu trắng của Hồ Tuyết Mai kéo xuống một nửa, lộ ra một bên hông phấn hồng. Tay Đỗ Long không thành thật nắm hai nắm, lúc này mới ôm eo Hồ Tuyết Mai đặt cô ngồi trên một chiếc ghế.
Hồ Tuyết Mai vẫn không chủ động xé bao bì của vật kia, Đỗ Long ngồi xổm xuống phía bên phải Hồ Tuyết Mai, hôn lên mặt của cô, sau đó tay của hắn du ngoạn trên thân thể Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai vốn định cầu xin tha thứ, nhưng cứ mỗi khi định mở miệng lại bị Đỗ Long mãnh liệt đánh úp, Hồ Tuyết Mai đến một câu đầy đủ cũng không cách nào nói xong.
Đợi thân lúc thể Hồ Tuyết Mai có phản ứng rồi chỉ thấy Đỗ Long cười xấu xa mở cái gói kia ra, bỏ chiếc định vị nhét vào trong bao, sau đó thắt nút ở lỗ hổng kia. Vì trong bao vẫn còn chút không khí nên trông hơi phồng lên, Đỗ Long bỡn cợt đem món đồ đã thành phẩm quơ quơ trước mặt Hồ Tuyết Mai.
Hồ Tuyết Mai bộ dáng dáng thương nhìn hắn lắc lắc đầu, nhưng Đỗ Long vẫn không do dự chút nào đem vật kia nhét vào người Hồ Tuyết Mai… Khi ánh mắt Hồ Tuyết Mai từ xót thương biến thành ai oán, Đỗ Long ở bên tai cô hạ giọng nói nhỏ:
- Có muốn bỏ thêm một điều khiển trứng rung tình yêu (vật dung trong quan hệ nam nữ, các bạn tra thì biết nha) vào nữa không? Tối nay anh sẽ bảo Phó Hồng Tuyết liên hệ với em, vật nhỏ này xem như vượt mức qui định trước, diễn rồi...
Cứ như vậy, sau khi nhất thời bị trêu ghẹo một trận, Hồ Tuyết Mai giấu vật kia đi tới bệnh viện, dọc theo đường đi cô dần dần trấn tĩnh, nghĩ đến một vấn đề: ”Làm sao bị nghi phạm phát hiện nhỉ, nếu hắn tập kích mình, sẽ bị mình đánh ngã luôn, mà dù mình có thất thủ thì bọn Hồng Quân ở gần đấy có thể lập tức ra tay. Cái tên khốn kiếp kia chính là đang cố ý chơi mình mà...”
Nghĩ ra rồi thì đã có sao? Hồ Tuyết Mai trong lòng thẹn thùng, giận dữ xen với vui mừng lẫn lộn. Nếu khôg có hứng thú với cô, hắn sẽ nghĩ cách trêu chọc cô sao? Hiểu được điểm này thì sự việc lại dễ giải quyết rồi.
Hồ Tuyết Mai dựa theo chỉ thị của Đỗ Long, xách một túi hoa quả tùy tiện lên trên lầu vòng một vòng, đem hoa quả đặt trên tủ đầu giường của một bệnh nhân đang ngủ, sau đó quay người rời đi. Hơn mười phút sau Hồ Tuyết Mai đi xuống lầu về phía bãi đỗ xe. Cô lái xe đến đây, vật kia mặc dù có chút bất tiện làm cô lo lắng đề phòng, luôn lo lắng bị người khác nhìn ra. Cũng may nó tương đối an phận không giống trứng rung tình yêu gây sức ép cho người, quen rồi cũng sẽ không có cảm giác nữa
Dọc đường đi ánh mắt Hồ Tuyết Mai nhìn thẳng về phía trước, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn những người xung quanh, tiếc là lúc trở lại xe vẫn không có bất kì phát hiện nào. Sau khi lên xe di động của Hồ Tuyết Mai kêu lên, là Đỗ Long gọi đến, hắn nói:
- Phát hiện hắn rồi, nhưng để tránh đánh cỏ động rắn, em vẫn hành động theo kế hoạch đi. Tối nay không có gì bất ngờ xảy ra anh sẽ bảo Phó Hồng Tuyết liên hệ với anh.
Hồ Tuyết Mai kinh ngạc nói:
- Nếu phát hiện hắn, vì sao không lập tức bắt lấy hắn?
Đỗ Long nói:
- Phá án cần bắt quả tang đại tỷ ạ. Hắn hiện giờ chỉ gài một chiếc định vị dưới gầm xe của em thôi, nếu bọn anh bắt hắn nhưng lại không tìm được người bị bắt cóc trong nhà hắn thì làm sao? Em cứ yên tâm về đi,vụ án này anh nắm chắc rồi!
Hồ Tuyết Mai nói:
- Được rồi, vậy em đi đây, hi vọng anh phá được án càng sớm càng tốt… buổi tối em chờ anh.
Nói xong, Hồ Tuyết Mai liền ngượng ngùng cúp điện thoại, nổ xe rời đi. Đỗ Long cảm nhận được trong lời nói của cô nồng đậm tình ý, hắn khẽ mỉm cười, lại chú ý đến vụ án. Lúc nãy có người đi đến cạnh xe của Hồ Tuyết Mai dán định vị GPS ở gầm xe, tuy nhiên người kia rõ ràng không phải nghi phạm vì đó là một đứa bé đại khái năm, sáu tuổi, hẳn là nghi phạm dùng cái gì đấy dụ dỗ đứa trẻ làm vậy. Tên kia đến trẻ con cũng lợi dụng, đúng là không từ thủ đoạn mà!
Đỗ Long thực ra cũng không phải ở bệnh viện bên đó, hắn nhận được thông báo của người phụ trách theo dõi mới liên hệ với Hồ Tuyết Mai. Hắn buông điện thoại xuống, xoay người đi đến chỗ Lưu Đức Phức đang cầm camera đi đến. Hàn Ỷ Huyên tiến lên trước hỏi:
- Đỗ cục trưởng, hôm nay lại tiếp tục điều tra sao, có đầu mối mới gì ư?
Đỗ Long đen mặt đưa tay ngăn camera, nói:
- Vụ án còn đang trong lúc điều tra, đâu có thể mỗi ngày đều có đầu mối mới. Hôm nay chúng tôi không có thời gian nhận phỏng vấn, sau này có đầu mối tôi sẽ thông báo cho mọi người...
“ Đều do cái tên khốn kiếp đó” Hồ Tuyết Mai thầm nhủ trong lòng. Kì thực cô gái xinh đẹp như cô đây dù đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý của mọi người, huống chi hôm qua đài truyền hình còn gõ trống khua chiêng thông báo sự tích cô dũng cảm cứu người, thế nên Hồ Tuyết Mai dù bị người khác chú ý thế nào cũng là bình thường.
Vốn dĩ Hồ Tuyết Mai cũng không quá để ý ánh mắt của người khác, nhưng tình hình hôm nay rất lạ, Hồ Tuyết Mai lo lắng bí mật của mình bị người khác phát hiện, bởi vậy, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tất cả đều do Đỗ Long tạo ra… Nhớ đến cảnh mình ở cùng Đỗ Long trước khi rời khỏi chỗ tụ họp, Hồ Tuyết Mai liền không tự chủ được tim đập rộn ràng lên. Khi Đỗ Long cầm cái định vị GPS kia đi đến chỗ cô, Hồ Tuyết Mai giơ tay tiếp lấy nhìn nhìn một chút. Đó là một thiết bị nhựa hình bầu dục, bên ngoài nhìn giống như một hòn đá cuội, nhìn qua lớp nhựa bên ngoài có thể nhìn thấy bản mạch điện bên trong, còn có thể nhìn thấy một chiếc đèn LED nhỏ, chốc chốc lại lóe sáng.
- Chỉ cần đặt cái này trong túi áo là anh lúc nào cũng có thể biết em ở đâu hay sao?
Hồ Tuyết Mai hỏi, lúc ấy trong lòng cô vẫn còn vui vẻ, nếu sau này mang theo vật như này thì người yêu có thể biết mình ở đâu bất cứ khi nào rồi.
Đỗ Long mờ ám cười, tiến lên ôm cô, thấp giọng nói bên tai cô
- Thế không được, nhỡ bị nghi phạm phát hiện thì làm sao bây giờ? Thứ này phải được giấu ở nơi hắn tạm thời không tìm ra được.
Hồ Tuyết Mai sững sờ, trong lòng nghĩ được vài nơi đều nhanh chóng bác bỏ, Hồ Tuyết Mai nghi hoặc hỏi:
- Vậy phải để ở đâu?
Tay Đỗ Long xoa nhẹ hai cái trước ngực Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai trong lòng cả kinh, tưởng Đỗ Long muốn đem thứ kia để trong ngực mình, nhưng tay hắn ta lại tiếp tục hướng xuống dưới, xẹt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, tiếp tục hướng xuống…
Khi tay Đỗ Long cách lớp quần màu xanh đè xuống nơi đó, mặt Hồ Tuyết Mai bắt đầu đỏ lên. Cô van nài nhìn Đỗ Long, lắc đầu lia lịa, Đỗ Long lại không tiếng động đưa tay cởi thắt lưng của cô.
Hồ Tuyết Mai trong đầu trống rỗng, cô úp mở nói:
- Sẽ… sẽ ra nước đấy… còn sẽ… cái nhựa này cứng quá, sẽ làm đau…của em…
Đỗ Long cười híp mắt lấy ra một cái túi thiếc bọc giấy đưa cho Hồ Tuyết Mai, nói:
- Dùng cái này là được rồi, mau cất vào đi, đừng làm mất thời gian.
Nhìn thấy vật kia, Hồ Tuyết Mai tủi thân muốn khóc, không ngờ lần đầu tiên dùng… lại dưới tình huống như vậy…
Đỗ Long không nói lời nào cởi thắt lưng của Hồ Tuyết Mai, kéo quần xuống. Hồ Tuyết Mai kinh hô một tiếng, theo bản năng khép chặt hai chân, quần không có rơi xuống đất, đã bị kẹp ở đầu gối rồi, bắp đùi tuyết trắng thon dài lộ ra
Đỗ Long lại kéo quần nhỏ màu trắng của Hồ Tuyết Mai kéo xuống một nửa, lộ ra một bên hông phấn hồng. Tay Đỗ Long không thành thật nắm hai nắm, lúc này mới ôm eo Hồ Tuyết Mai đặt cô ngồi trên một chiếc ghế.
Hồ Tuyết Mai vẫn không chủ động xé bao bì của vật kia, Đỗ Long ngồi xổm xuống phía bên phải Hồ Tuyết Mai, hôn lên mặt của cô, sau đó tay của hắn du ngoạn trên thân thể Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai vốn định cầu xin tha thứ, nhưng cứ mỗi khi định mở miệng lại bị Đỗ Long mãnh liệt đánh úp, Hồ Tuyết Mai đến một câu đầy đủ cũng không cách nào nói xong.
Đợi thân lúc thể Hồ Tuyết Mai có phản ứng rồi chỉ thấy Đỗ Long cười xấu xa mở cái gói kia ra, bỏ chiếc định vị nhét vào trong bao, sau đó thắt nút ở lỗ hổng kia. Vì trong bao vẫn còn chút không khí nên trông hơi phồng lên, Đỗ Long bỡn cợt đem món đồ đã thành phẩm quơ quơ trước mặt Hồ Tuyết Mai.
Hồ Tuyết Mai bộ dáng dáng thương nhìn hắn lắc lắc đầu, nhưng Đỗ Long vẫn không do dự chút nào đem vật kia nhét vào người Hồ Tuyết Mai… Khi ánh mắt Hồ Tuyết Mai từ xót thương biến thành ai oán, Đỗ Long ở bên tai cô hạ giọng nói nhỏ:
- Có muốn bỏ thêm một điều khiển trứng rung tình yêu (vật dung trong quan hệ nam nữ, các bạn tra thì biết nha) vào nữa không? Tối nay anh sẽ bảo Phó Hồng Tuyết liên hệ với em, vật nhỏ này xem như vượt mức qui định trước, diễn rồi...
Cứ như vậy, sau khi nhất thời bị trêu ghẹo một trận, Hồ Tuyết Mai giấu vật kia đi tới bệnh viện, dọc theo đường đi cô dần dần trấn tĩnh, nghĩ đến một vấn đề: ”Làm sao bị nghi phạm phát hiện nhỉ, nếu hắn tập kích mình, sẽ bị mình đánh ngã luôn, mà dù mình có thất thủ thì bọn Hồng Quân ở gần đấy có thể lập tức ra tay. Cái tên khốn kiếp kia chính là đang cố ý chơi mình mà...”
Nghĩ ra rồi thì đã có sao? Hồ Tuyết Mai trong lòng thẹn thùng, giận dữ xen với vui mừng lẫn lộn. Nếu khôg có hứng thú với cô, hắn sẽ nghĩ cách trêu chọc cô sao? Hiểu được điểm này thì sự việc lại dễ giải quyết rồi.
Hồ Tuyết Mai dựa theo chỉ thị của Đỗ Long, xách một túi hoa quả tùy tiện lên trên lầu vòng một vòng, đem hoa quả đặt trên tủ đầu giường của một bệnh nhân đang ngủ, sau đó quay người rời đi. Hơn mười phút sau Hồ Tuyết Mai đi xuống lầu về phía bãi đỗ xe. Cô lái xe đến đây, vật kia mặc dù có chút bất tiện làm cô lo lắng đề phòng, luôn lo lắng bị người khác nhìn ra. Cũng may nó tương đối an phận không giống trứng rung tình yêu gây sức ép cho người, quen rồi cũng sẽ không có cảm giác nữa
Dọc đường đi ánh mắt Hồ Tuyết Mai nhìn thẳng về phía trước, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn những người xung quanh, tiếc là lúc trở lại xe vẫn không có bất kì phát hiện nào. Sau khi lên xe di động của Hồ Tuyết Mai kêu lên, là Đỗ Long gọi đến, hắn nói:
- Phát hiện hắn rồi, nhưng để tránh đánh cỏ động rắn, em vẫn hành động theo kế hoạch đi. Tối nay không có gì bất ngờ xảy ra anh sẽ bảo Phó Hồng Tuyết liên hệ với anh.
Hồ Tuyết Mai kinh ngạc nói:
- Nếu phát hiện hắn, vì sao không lập tức bắt lấy hắn?
Đỗ Long nói:
- Phá án cần bắt quả tang đại tỷ ạ. Hắn hiện giờ chỉ gài một chiếc định vị dưới gầm xe của em thôi, nếu bọn anh bắt hắn nhưng lại không tìm được người bị bắt cóc trong nhà hắn thì làm sao? Em cứ yên tâm về đi,vụ án này anh nắm chắc rồi!
Hồ Tuyết Mai nói:
- Được rồi, vậy em đi đây, hi vọng anh phá được án càng sớm càng tốt… buổi tối em chờ anh.
Nói xong, Hồ Tuyết Mai liền ngượng ngùng cúp điện thoại, nổ xe rời đi. Đỗ Long cảm nhận được trong lời nói của cô nồng đậm tình ý, hắn khẽ mỉm cười, lại chú ý đến vụ án. Lúc nãy có người đi đến cạnh xe của Hồ Tuyết Mai dán định vị GPS ở gầm xe, tuy nhiên người kia rõ ràng không phải nghi phạm vì đó là một đứa bé đại khái năm, sáu tuổi, hẳn là nghi phạm dùng cái gì đấy dụ dỗ đứa trẻ làm vậy. Tên kia đến trẻ con cũng lợi dụng, đúng là không từ thủ đoạn mà!
Đỗ Long thực ra cũng không phải ở bệnh viện bên đó, hắn nhận được thông báo của người phụ trách theo dõi mới liên hệ với Hồ Tuyết Mai. Hắn buông điện thoại xuống, xoay người đi đến chỗ Lưu Đức Phức đang cầm camera đi đến. Hàn Ỷ Huyên tiến lên trước hỏi:
- Đỗ cục trưởng, hôm nay lại tiếp tục điều tra sao, có đầu mối mới gì ư?
Đỗ Long đen mặt đưa tay ngăn camera, nói:
- Vụ án còn đang trong lúc điều tra, đâu có thể mỗi ngày đều có đầu mối mới. Hôm nay chúng tôi không có thời gian nhận phỏng vấn, sau này có đầu mối tôi sẽ thông báo cho mọi người...