Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1435 : Cờ trống chấn hưng
Ngày đăng: 21:45 12/02/21
Sáng sớm, Đỗ Long ở trên ban công hít thở không khí mới mẻ đồng thời làm thổ nạp, Bạch Nhạc Tiên từ phía sau lưng đi ra, Đỗ Long nhắm mắt lại mỉm cười nói:
- Em dậy rồi à?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Ừ, có chút khó ngủ, thấy anh dậy nên em cũng dậy luôn.
Đỗ Long đứng lên, xoay người nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Ngủ không được là vì suy nghĩ chuyện vụ án sao?
Bạch Nhạc Tiên ừ nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng không biết vì sao, vụ án lần này luôn có chút không an tâm.
Đỗ Long cười nói:
- Em lo lắng anh phải không, vụ án trước kia chẳng mấy đã phá được, lần này sao lại kéo dài lâu như vậy? Đúng không?
Bạch Nhạc Tiên làm sao có thể không nghĩ chứ? Nếu vụ án càng kéo dài, người chịu ảnh hưởng cũng không chỉ một mình Đỗ Long, ba cô cũng đã đánh cuộc cả danh dự của mình vào đây, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Đỗ Long vỗ mạnh lên mông cô, cười nói:
- Không ngờ em không có tin tưởng anh như vậy, thật sự là làm cho anh quá thất vọng rồi!
Bạch Nhạc Tiên bị đánh lén thành công, cô ôm mông kinh hô một tiếng, nói:
- Đồ xấu xa... Người ta là lo lắng cho anh mà…
Đỗ Long nói:
- Có cái gì đáng lo lắng chứ? Phá án với anh mà nói còn đơn giản hơn cả ăn đậu phụ, nhìn đi, trong vòng hai ngày cam đoan sẽ thu phục, tuyệt đối sẽ không kéo dài tới tuần sau!
Bạch Nhạc Tiên vui mừng nhìn hắn, nói:
- Thật vậy chăng? Ngươi dám lập quân lệnh trạng sao?
Đỗ Long cười nói:
- Có cái gì không dám? Nếu vụ án trong vòng hai ngày không phá được, em sẽ lập tức từ chức kết hôn với anh, đời này không bao giờ được đụng chạm đến người con gái khác nữa, sao hả?
Trong mắt Bạch Nhạc Tiên lóe lên một niềm vui bất ngờ, nhưng cô nghĩ lại liền hiểu ra, có chút tức giận nhéo Đỗ Long một cái, nói:
- Gặp qua nhiều người da mặt dày rồi, nhưng chưa thấy qua ai dầy như da mặt anh, ý này của anh là sau này vẫn muôn qua lại với người khác đúng không? Tại sao em lại thích một người đàn ông đa tình như anh chứ…
Đỗ Long cầm tay Bạch Nhạc Tiên để lên ngực của mình, nói:
- Bởi vì em biết anh thật lòng yêm em…
Cả người Bạch Nhạc Tiên nép chặt vào lòng Đỗ Long, cô nức nở nói:
- Thật hy vọng anh không phá được vụ án, nhưng... em biết rằng như vậy sẽ có đả kích rất ớn với anh, đối với Băng Phong cũng rất tàn nhẫn, em làm không được...
Đỗ Long cười nói:
- Nếu làm không được cũng đừng có suy nghĩ, tất cả mọi người cùng vui vui vẻ vẻ không tốt sao?
Bạch Nhạc Tiên nghe nói như thế không khỏi vừa nổi cơn tức, bàn tay nhỏ bé của cô đập loạn trên lưng. Đỗ Long cắn răng chịu đựng, một lát sau Bạch Nhạc Tiên mới từ từ nói:
- Anh nghĩ sao đẹp thế... em lo lắng Băng Phong chịu không nổi, sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đấy.
Đỗ Long than nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Thực ra anh lo lắng em hơn... Băng Phong miệng không nói, kỳ thật trong lòng cũng không phải không quá để ý. Tối hôm qua sở dĩ cô ấy không có tới, là vì muốn cho em thêm chút thời gian, ai bảo em chạy đi cả nửa năm cũng chưa trở về chứ?
Bạch Nhạc Tiên nhẹ nhàng nói:
- Vậy sao? Chỉ mong vậy... Thứ nhà anh, thật sự là quá may mắn, bọn em đối với anh tốt như vậy, anh ngàn vạn lần không được phụ bọn em đâu đấy…
- Sẽ không đâu, anh chỉ sẽ càng ngày càng yêu thương hai người... Bây giờ còn sớm, chúng ta đừng lãng phí khoảng thời gian tốt này...
Đỗ Long xoay người ôm lấy Bạch Nhạc Tiên trở về phòng, Bạch Nhạc Tiên ở trong vòng tay hắn thâm tình nhìn Đỗ Long, miệng rên rỉ nói:
- Tên đại đế hoang dâm nhà anh…
Đỗ Long thả Bạch Nhạc Tiên trên giường, nghiêm nghị nói:
- Vậy em hãy hoan nghênh cậu em đi... Nào, há cái miệng nhỏ của em ra nào, nhiệt liệt hoan nghênh một chút cậu em của anh đi…
...
Trải qua một ngày hôm qua tìm tòi, tất cả mọi người càng thêm mệt mỏi, hơn nữa không có gì tin tưởng với việc phá án, bởi vậy khi mở cuộc họp sớm rất nhiều người đều có vẻ rất không có tinh thần.
Ngoại lệ duy nhất hẳn là Thẩm Băng Thanh rồi, cậu ta cũng không hề nhụt chí vì chuyện vụ án không có tiến triển. Thời điểm họp cậu ta là người đầu tiên tổng kết một chút tình huống điều tra ngày hôm qua, tỏ vẻ hôm nay sẽ tiếp tục điều tra, ra sức tìm được manh mối của nghi phạm.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Mọi người vất vả rồi, tuy nhiên vất vả sẽ có hồi báo. Vụ án này cũng đã gần cáo phá rồi, cho nên mọi người không cần nản lòng, kiên trì hai ngày nữa, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc cho chúng ta!
Mọi người không biết niềm tin của Đỗ Long từ đâu mà đến, nhưng nghe Đỗ Long vừa nói như vậy, mọi người vẫn chấn động tinh thần.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Tin tức đó ngày hôm qua đã có hiệu lực rồi hả?
Đỗ Long nói:
- Không cần phải nói, hiệu quả kia nhất định là tốt. Hôm nay nghi phạm nhất định sẽ đi tới bệnh viện thăm dò, tuy nhiên chúng ta không thể đánh cỏ động rắn, nếu trò hay đã trình diễn, phải diễn cho trọn vẹn, mọi người hãy chờ xem cuộc vui đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Nếu nghi phạm thật sự tới bệnh viện, như vậy hắn rất có thể sẽ gây bất lợi đối với Hồ Trung Giáo, chúng ta có nên phái người tới bệnh viện bí mật bảo vệ Hồ Trung Giáo không?
Đỗ Long nói:
- Tuy rằng Hồ Trung Giáo cảm thấy mình là tự có lực lượng bảo vệ, tuy nhiên chúng ta khẳng định vẫn phải nghĩ cách bảo vệ anh ta, bằng không như thế nào cũng không thể nào nói nổi. Về phần bảo vệ như thế nào, lát nữa tôi sẽ sắp xếp. Nhiệm vụ của mọi người là tiếp tục thúc đẩy tiến hành công tác điều tra, khi cần thiết tất cả trong tổ chúng ta đều phải tham gia. Mọi người đừng tưởng rằng đây là đang làm việc vô dụng, trên thực tế chúng ta tổ chức điều tra ở phạm vi lớn và mạnh tay như vậy sẽ tạo cho nghi phạm áp lực rất lớn, đồng thời có thể khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, cho là chúng ta đã không còn những biện pháp khác, do đó làm ra hành động sai lầm. Cho nên, mọi người đừng tưởng rằng mình là quân cờ vô dụng trong tiểu tổ này, trên thực tế mỗi người đang ngồi đây đều rất trọng yếu, có thể phá án hay không cần mọi người cùng cố gắng, không được dễ dàng từ bỏ đâu.
Dưới sự cổ vũ của Đỗ Long, trong phòng hội nghị lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lần trước là khi hoan nghênh Chính trị viên xinh đẹp, mọi người tinh thần đều phấn chấn hẳn lên. Mặc dù chỉ là tạm thời, tuy nhiên chỉ cần kiên trì qua hai ngày này, Đỗ Long tin tưởng mấy thằng nhóc có chút bất mãn và không phục mình này sẽ hoàn toàn thành fan hâm hộ trung thành của mình, chứ không chỉ là thủ hạ không thôi.
Đỗ Long tiếp tục an bài nhiệm vụ, đồng thời giảng thuật biện pháp bảo vệ Hồ Tuyết Mai của mình. Rất đơn giản, Đỗ Long đến kho hàng trang bị của Cục An ninh Quốc gia lấy một vài trang bị, bao gồm một thiết bị định vị gps mini, chỉ cần thiết bị định vị làm việc bình thường mà nghi phạm không phát hiện, bất kể Hồ Tuyết Mai đi tới chỗ nào, đều có thể định vị chuẩn xác, có thể bảo vệ tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, hơn nữa không cần theo dõi gần sát, hết sức an toàn.
Mọi người không chút thắc mắc với sự sắp xếp của Đỗ Long, sau khi tan họp sau đều tự đi làm việc của mình. Bạch Nhạc Tiên hôm nay cũng có nhiệm vụ, cô và Nhạc Băng Phong đến đài truyền hình sản xuất chương trình, Đỗ Long phải triệt để dùng mỹ nhân kế. Tuy rằng mỹ nhân kế chỉ là thủ thuật che mắt, nhưng cũng phải đùa mà thành thật mới được.
Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình bí mật đi tới điểm hội hợp, gặp được mấy người Hạ Hồng Quân và Hồ Tuyết Mai.
Đỗ Long phát hiện Đoàn Huệ Minh biến mất, hắn nhìn Hạ Hồng Quân hỏi. Hạ Hồng Quân lắc đầu, dường như không muốn giải thích, chỉ vỗ vỗ vai Đỗ Long, nói với hắn:
- Cậu cho Tiểu Mai làm chuẩn bị đi, tôi ở bên ngoài chờ mọi người.
Đỗ Long để Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình ở bên ngoài, một mình cùng Hồ Tuyết Mai vào phòng.
Hồ Tuyết Mai thấy Đỗ Long đóng cửa lại, cô ngượng ngùng nói:
- Muốn làm chuẩn bị gì thế, sao phải làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy? Tất cả mọi người đang cười nhạo em đấy.
Đỗ Long lấy thiết bị định vị gps ra, sau đó mang trên mặt nụ cười xấu xa đi đến phía Hồ Tuyết Mai...
- Em dậy rồi à?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Ừ, có chút khó ngủ, thấy anh dậy nên em cũng dậy luôn.
Đỗ Long đứng lên, xoay người nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Ngủ không được là vì suy nghĩ chuyện vụ án sao?
Bạch Nhạc Tiên ừ nhẹ một tiếng, nói:
- Cũng không biết vì sao, vụ án lần này luôn có chút không an tâm.
Đỗ Long cười nói:
- Em lo lắng anh phải không, vụ án trước kia chẳng mấy đã phá được, lần này sao lại kéo dài lâu như vậy? Đúng không?
Bạch Nhạc Tiên làm sao có thể không nghĩ chứ? Nếu vụ án càng kéo dài, người chịu ảnh hưởng cũng không chỉ một mình Đỗ Long, ba cô cũng đã đánh cuộc cả danh dự của mình vào đây, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Đỗ Long vỗ mạnh lên mông cô, cười nói:
- Không ngờ em không có tin tưởng anh như vậy, thật sự là làm cho anh quá thất vọng rồi!
Bạch Nhạc Tiên bị đánh lén thành công, cô ôm mông kinh hô một tiếng, nói:
- Đồ xấu xa... Người ta là lo lắng cho anh mà…
Đỗ Long nói:
- Có cái gì đáng lo lắng chứ? Phá án với anh mà nói còn đơn giản hơn cả ăn đậu phụ, nhìn đi, trong vòng hai ngày cam đoan sẽ thu phục, tuyệt đối sẽ không kéo dài tới tuần sau!
Bạch Nhạc Tiên vui mừng nhìn hắn, nói:
- Thật vậy chăng? Ngươi dám lập quân lệnh trạng sao?
Đỗ Long cười nói:
- Có cái gì không dám? Nếu vụ án trong vòng hai ngày không phá được, em sẽ lập tức từ chức kết hôn với anh, đời này không bao giờ được đụng chạm đến người con gái khác nữa, sao hả?
Trong mắt Bạch Nhạc Tiên lóe lên một niềm vui bất ngờ, nhưng cô nghĩ lại liền hiểu ra, có chút tức giận nhéo Đỗ Long một cái, nói:
- Gặp qua nhiều người da mặt dày rồi, nhưng chưa thấy qua ai dầy như da mặt anh, ý này của anh là sau này vẫn muôn qua lại với người khác đúng không? Tại sao em lại thích một người đàn ông đa tình như anh chứ…
Đỗ Long cầm tay Bạch Nhạc Tiên để lên ngực của mình, nói:
- Bởi vì em biết anh thật lòng yêm em…
Cả người Bạch Nhạc Tiên nép chặt vào lòng Đỗ Long, cô nức nở nói:
- Thật hy vọng anh không phá được vụ án, nhưng... em biết rằng như vậy sẽ có đả kích rất ớn với anh, đối với Băng Phong cũng rất tàn nhẫn, em làm không được...
Đỗ Long cười nói:
- Nếu làm không được cũng đừng có suy nghĩ, tất cả mọi người cùng vui vui vẻ vẻ không tốt sao?
Bạch Nhạc Tiên nghe nói như thế không khỏi vừa nổi cơn tức, bàn tay nhỏ bé của cô đập loạn trên lưng. Đỗ Long cắn răng chịu đựng, một lát sau Bạch Nhạc Tiên mới từ từ nói:
- Anh nghĩ sao đẹp thế... em lo lắng Băng Phong chịu không nổi, sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi đấy.
Đỗ Long than nhẹ một tiếng, hắn nói:
- Thực ra anh lo lắng em hơn... Băng Phong miệng không nói, kỳ thật trong lòng cũng không phải không quá để ý. Tối hôm qua sở dĩ cô ấy không có tới, là vì muốn cho em thêm chút thời gian, ai bảo em chạy đi cả nửa năm cũng chưa trở về chứ?
Bạch Nhạc Tiên nhẹ nhàng nói:
- Vậy sao? Chỉ mong vậy... Thứ nhà anh, thật sự là quá may mắn, bọn em đối với anh tốt như vậy, anh ngàn vạn lần không được phụ bọn em đâu đấy…
- Sẽ không đâu, anh chỉ sẽ càng ngày càng yêu thương hai người... Bây giờ còn sớm, chúng ta đừng lãng phí khoảng thời gian tốt này...
Đỗ Long xoay người ôm lấy Bạch Nhạc Tiên trở về phòng, Bạch Nhạc Tiên ở trong vòng tay hắn thâm tình nhìn Đỗ Long, miệng rên rỉ nói:
- Tên đại đế hoang dâm nhà anh…
Đỗ Long thả Bạch Nhạc Tiên trên giường, nghiêm nghị nói:
- Vậy em hãy hoan nghênh cậu em đi... Nào, há cái miệng nhỏ của em ra nào, nhiệt liệt hoan nghênh một chút cậu em của anh đi…
...
Trải qua một ngày hôm qua tìm tòi, tất cả mọi người càng thêm mệt mỏi, hơn nữa không có gì tin tưởng với việc phá án, bởi vậy khi mở cuộc họp sớm rất nhiều người đều có vẻ rất không có tinh thần.
Ngoại lệ duy nhất hẳn là Thẩm Băng Thanh rồi, cậu ta cũng không hề nhụt chí vì chuyện vụ án không có tiến triển. Thời điểm họp cậu ta là người đầu tiên tổng kết một chút tình huống điều tra ngày hôm qua, tỏ vẻ hôm nay sẽ tiếp tục điều tra, ra sức tìm được manh mối của nghi phạm.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Mọi người vất vả rồi, tuy nhiên vất vả sẽ có hồi báo. Vụ án này cũng đã gần cáo phá rồi, cho nên mọi người không cần nản lòng, kiên trì hai ngày nữa, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc cho chúng ta!
Mọi người không biết niềm tin của Đỗ Long từ đâu mà đến, nhưng nghe Đỗ Long vừa nói như vậy, mọi người vẫn chấn động tinh thần.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Tin tức đó ngày hôm qua đã có hiệu lực rồi hả?
Đỗ Long nói:
- Không cần phải nói, hiệu quả kia nhất định là tốt. Hôm nay nghi phạm nhất định sẽ đi tới bệnh viện thăm dò, tuy nhiên chúng ta không thể đánh cỏ động rắn, nếu trò hay đã trình diễn, phải diễn cho trọn vẹn, mọi người hãy chờ xem cuộc vui đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Nếu nghi phạm thật sự tới bệnh viện, như vậy hắn rất có thể sẽ gây bất lợi đối với Hồ Trung Giáo, chúng ta có nên phái người tới bệnh viện bí mật bảo vệ Hồ Trung Giáo không?
Đỗ Long nói:
- Tuy rằng Hồ Trung Giáo cảm thấy mình là tự có lực lượng bảo vệ, tuy nhiên chúng ta khẳng định vẫn phải nghĩ cách bảo vệ anh ta, bằng không như thế nào cũng không thể nào nói nổi. Về phần bảo vệ như thế nào, lát nữa tôi sẽ sắp xếp. Nhiệm vụ của mọi người là tiếp tục thúc đẩy tiến hành công tác điều tra, khi cần thiết tất cả trong tổ chúng ta đều phải tham gia. Mọi người đừng tưởng rằng đây là đang làm việc vô dụng, trên thực tế chúng ta tổ chức điều tra ở phạm vi lớn và mạnh tay như vậy sẽ tạo cho nghi phạm áp lực rất lớn, đồng thời có thể khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, cho là chúng ta đã không còn những biện pháp khác, do đó làm ra hành động sai lầm. Cho nên, mọi người đừng tưởng rằng mình là quân cờ vô dụng trong tiểu tổ này, trên thực tế mỗi người đang ngồi đây đều rất trọng yếu, có thể phá án hay không cần mọi người cùng cố gắng, không được dễ dàng từ bỏ đâu.
Dưới sự cổ vũ của Đỗ Long, trong phòng hội nghị lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lần trước là khi hoan nghênh Chính trị viên xinh đẹp, mọi người tinh thần đều phấn chấn hẳn lên. Mặc dù chỉ là tạm thời, tuy nhiên chỉ cần kiên trì qua hai ngày này, Đỗ Long tin tưởng mấy thằng nhóc có chút bất mãn và không phục mình này sẽ hoàn toàn thành fan hâm hộ trung thành của mình, chứ không chỉ là thủ hạ không thôi.
Đỗ Long tiếp tục an bài nhiệm vụ, đồng thời giảng thuật biện pháp bảo vệ Hồ Tuyết Mai của mình. Rất đơn giản, Đỗ Long đến kho hàng trang bị của Cục An ninh Quốc gia lấy một vài trang bị, bao gồm một thiết bị định vị gps mini, chỉ cần thiết bị định vị làm việc bình thường mà nghi phạm không phát hiện, bất kể Hồ Tuyết Mai đi tới chỗ nào, đều có thể định vị chuẩn xác, có thể bảo vệ tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, hơn nữa không cần theo dõi gần sát, hết sức an toàn.
Mọi người không chút thắc mắc với sự sắp xếp của Đỗ Long, sau khi tan họp sau đều tự đi làm việc của mình. Bạch Nhạc Tiên hôm nay cũng có nhiệm vụ, cô và Nhạc Băng Phong đến đài truyền hình sản xuất chương trình, Đỗ Long phải triệt để dùng mỹ nhân kế. Tuy rằng mỹ nhân kế chỉ là thủ thuật che mắt, nhưng cũng phải đùa mà thành thật mới được.
Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình bí mật đi tới điểm hội hợp, gặp được mấy người Hạ Hồng Quân và Hồ Tuyết Mai.
Đỗ Long phát hiện Đoàn Huệ Minh biến mất, hắn nhìn Hạ Hồng Quân hỏi. Hạ Hồng Quân lắc đầu, dường như không muốn giải thích, chỉ vỗ vỗ vai Đỗ Long, nói với hắn:
- Cậu cho Tiểu Mai làm chuẩn bị đi, tôi ở bên ngoài chờ mọi người.
Đỗ Long để Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình ở bên ngoài, một mình cùng Hồ Tuyết Mai vào phòng.
Hồ Tuyết Mai thấy Đỗ Long đóng cửa lại, cô ngượng ngùng nói:
- Muốn làm chuẩn bị gì thế, sao phải làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy? Tất cả mọi người đang cười nhạo em đấy.
Đỗ Long lấy thiết bị định vị gps ra, sau đó mang trên mặt nụ cười xấu xa đi đến phía Hồ Tuyết Mai...