Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1438 : Ngũ phượng tề tụ

Ngày đăng: 21:45 12/02/21

Thẩm Băng Thanh để ý thấy Đỗ Long sắp xếp công việc cho mọi người, chỉ không nói với mọi người hắn phải làm gì. Đã có kinh nghiệm từ trước rồi nên Thẩm Băng Thanh tuy rằng khẽ nhíu mày nhưng cũng không có biểu lộ ra.
Đợi mọi người đều đi chuẩn bị, Thẩm Băng Thanh mới đi tới trước mặt Đỗ Long, hỏi hắn:
- Anh đêm nay lại muốn làm gì? Có chuyện tốt đừng nghĩ vứt tôi sang một bên!
Đỗ Long liếc trộm Bạch Nhạc Tiên một cái, hạ giọng nói:
- Tôi đi tán gái, cậu cũng muốn đi theo sao?
Thẩm Băng Thanh nhướn mày, nói:
- Anh không phá án cho tốt đi lại còn muốn đi tán gái? Cẩn thận tôi đi báo với sếp.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Cậu sẽ không nói đâu, có chuyện gì phải nhớ bênh vực tôi chứ, tôi vất vả tán gái thật ra cũng vì phá án đấy…
Thẩm Băng Thanh lườm Đỗ Long một cái, nói:
- Anh đi tìm Hàn Ỷ Huyên đúng không? Anh rốt cuộc còn muốn gây tai họa cho bao nhiêu cô gái nữa mới chịu dừng tay đây?
Đỗ Long trừng mắt nhìn hắn nói:
- Từ lúc nào đến lượt cậu quản tôi vậy? Kết hôn rồi nên có cảm giác trách nhiệm rồi hả? Tôi còn chưa chơi chán đâu, còn nữa, tôi gây tai họa cho ai nào? Chúng tôi đều có cảm tình với nhau đấy chứ.
Thẩm Băng Thanh thất vọng nói:
- Được rồi, anh làm gì thì làm đi, tôi không xen vào nữa.
Đỗ Long vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Băng Thanh, tôi biết cậu tốt với tôi, nhưng chuyện này tôi đều có tính toán. Cho dù có vấn đề gì xảy ra tôi cũng có thể giải quyết được, cậu cũng đừng để ý đến.
Thẩm Băng Thanh gật đầu, nói;
- Được, vậy tôi đi đây.
Nhìn theo bóng lưng Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long than nhẹ một tiếng. Hắn nghĩ đến Đoàn Huệ Minh không tham gia phá án lần này, chẳng lẽ bản thân mình cũng rơi vào cảnh bị bạn bè xa lánh hay sao?
Bạch Nhạc Tiên đi tới, cười nghiêng ngả nói:
- Buổi tối định đi đâu chơi vậy? Đương nhiên, anh không cần nói cho em, vì em cũng không muốn biết...
Đỗ Long thở dài, nói:
- Mọi người tại sao không chịu tin anh một lần chứ? Đêm nay anh thật sự phải đi làm chuyện quan trọng mà...
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Tán gái đối với anh cũng là chuyện quan trọng nhỉ? Em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt!
Bạch Nhạc Tiên lắc eo nhỏ, dùng tư thế cực kì quyến rũ đi qua trước mặt Đỗ Long. Nếu không phải có việc quan trọng phải làm, Đỗ Long thật muốn lập tức trừng trị cô, cô lại dám trêu chọc hắn như vậy.
Thay thường phục xong Đỗ Long cũng rời khỏi văn phòng, hắn trở về nhà một chuyến lấy ít đồ, lúc xuống lầu vừa vặn có một chiếc xe dừng trước mặt hắn. Đỗ Long lên xe, Phó Hồng Tuyết cười với Đỗ Long nói:
- Chủ nhân, trung tá Hồ Tuyết Mai đã chờ lâu rồi.
Đỗ Long nói:
- Các cô không làm trò gì đấy chứ?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Cô ấy là bộ đội đặc chủng, bọn em dám làm gì cô ấy đây?
Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Bộ đội đặc chủng thì đã sao? Còn không phải bị các người giày vò đến chả buồn nổi giận nữa sao? Từ giờ trở đi không cho phép các người ức hiếp cô ấy, đã hiểu chưa?
Phó Hồng Tuyết hỏi dò:
- Chủ nhân, lúc ngài ức hiếp cô ấy chúng em có thể giúp đỡ không?
Đỗ Long sa sầm mặt nói:
- Không được, trừ phi…
Trừ phi cái gì Đỗ Long không nói, nhưng bọn Phó Hồng Tuyết dường như có thể hiểu được, đều mỉm cười bí ẩn.
Hồ Tuyết Mai sớm đã không còn ở chỗ cô dừng xe nữa, Phó Hồng Tuyết lái xe đến nhà Lâm Nhã Hân. Họ thuần thục mở cửa chính nhà để xe, đem xe đỗ vào cứ như chủ nhân nơi này vậy.
Đỗ Long không nhìn thấy Lâm Nhã Hân trong phòng khách, dường như ở đây cũng không có ai, nếu không Lâm Nhã Hân sớm đã chạy ra chào hỏi Đỗ Long rồi.
Không chỉ không thấy Lâm Nhã Hân, Hồ Tuyết Mai cũng không xuất hiện. Đỗ Long sớm đã dự liệu được tình huống này, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Phó Hồng Tuyết một cái, trực tiếp đi đến căn phòng dưới tầng hầm kia của Lâm Nhã Hân.
Trong tầng hầm không có chút dị thường. Đến khi Đỗ Long mở cửa ngầm trong tầng hầm ra, dưới ánh đèn sáng rọi, đập vào trước mắt là ba cô gái bị treo đứng hai tay lên. Chỉ thấy người họ bị quấn một tầng băng dính đen như mặc một bộ quần áo bó sát che đậy toàn thân, thấy mỗi cái miệng nhỏ nhắn ngậm miếng bịt miệng và hai lỗ mũi đút ống cung cấp ôxi là lộ ra, nếu không đã bị ngộp thở chết rồi.
Tại sao lại là ba người? Đỗ Long khẽ cau mày nhìn ba cô gái toàn thân đen như mực nhưng cũng vô cùng quyến rũ kia một chút, trong lòng đã có đáp án.
- Chủ nhân, cái này không thể trách chúng em, đây là chúng em làm trước khi ngài bảo không được ức hiếp cô ấy, cho nên… lần này không tính. Chủ nhân, ngài rất quen thuộc với bọn họ, chắc sẽ dễ dàng đoán ra thân phận của bọn họ nhỉ? Nếu không đoán ra sẽ khiến các cô ấy thương tâm đó.
Đỗ Long đi qua đó, dạo quanh ba cô gái kia một vòng. Ba cô gái kia thân thể khác nhau, cô bên trái kia dáng người cao gầy, đầy đặn cân xứng; cô ở giữa kia bộ ngực cao vút và cặp mông đẫy đà là bắt mắt nhất. So với cô ta, cái cô bên phải dáng người gầy hơn nhiều, nhưng cũng xem là xương thịt đầy đặn. Có lẽ do đứng lâu bằng mũi chân nên thân thể cô có chút run rẩy, càng làm cho người ta có cảm giác mềm yếu.
Đỗ Long vòng quanh ba người một vòng, đồng thời giơ tay nhéo vài cái trên người các cô, giống như đang chọn gia súc vậy…
Đừng thấy ba người béo gầy không giống nhau, thể hình cũng không tệ đâu. Da thịt trên người bọn họ cơ bắp rắn chắc, xem ra bình thường cũng thường xuyên vận động.
Nhưng... ba người họ không phải là người Đỗ Long muốn gặp đêm nay, Đỗ Long quay đầu nói với Phó Hồng Tuyết:
- Hai người bên cạnh thì nhận ra, người ở giữa này hẳn là chưa thấy qua, cô ta là ai?
Phó Hồng Tuyết cười nói:
- Cô ta à, cô ta là chị ba của em Kim Lệ Cầm. Trừ lão Lục bị xe đâm chết, sáu chị em em năm đó hiện tại đều đầy đủ rồi.
- Cô ấy là lão Tam?
Ánh mắt Đỗ Long đảo qua trước ngực Kim Lệ Cầm, hắn cười ha hả nói:
- Sao tôi lại cảm thấy cô ta là lão Đại nhỉ?
Âu Dương Đình hừ nhẹ một tiếng nói:
- Cô ta từ trước đến nay ngực to mà không có não, cho nên mới dễ dàng bị chúng ta bắt được.
Đỗ Long thu hồi ánh mắt, nhìn Phó Hồng Tuyết nghiêm nghị nói:
- Cô bắt bọn họ đến đây lúc nào? Các cô không sợ sau khi bọn họ trốn ra sẽ uy hiếp sự an toàn của bọn Hân Nô sao?
Phó Hồng Tuyết vội nói:
- Chủ nhân, xin ngài yên tâm, bọn họ đều bị em thay ngài thuần phục rồi, tuyệt đối không dám phản bội chủ nhân, làm hại bất cứ người nào bên cạnh chủ nhân đâu.
Đỗ Long nói:
- Thật sao, cô làm sao biết bọn họ thật sự phục tùng hay không? Nhỡ bọn chúng giả vờ thuần phục sau đó quay lại cắn ta một nhát thì làm thế nào? Sát thủ từ Đoàn Kết Xã ra dễ dàng bị thuần phục vậy sao?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Chủ nhân xin hãy bình tĩnh, em rất hiểu bọn họ, cũng rất hiểu sát thủ của Đoàn Kết Xã. Thật ra, không có mấy người bằng lòng trải qua cuộc sống sát thủ ăn bữa hôm no bữa mai, chỉ là chịu sự ép buộc của Đoàn Kết Xã mà không dám phản kháng thôi. Chủ nhân mà thể hiện thực lực lớn mạnh một lần nữa thì Đoàn Kết Xã trong tay ngài đã bại vẫn sẽ bại. Mọi người đều thấy rất rõ ràng, muốn thuyết phục bọn họ thật ra cũng không khó.
Đỗ Long nói:
- Thật sao? Tôi vẫn rất hoài nghi, tôi không muốn mạo hiểm đâu.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nếu chủ nhân lo lắng, có thể tự dạy dỗ bọn họ, nếu thu phục được bọn họ, vẫn có chút tác dụng đấy.
Đỗ Long nói:
- Được, tôi có thể thử xem, nhưng không phải đêm nay, người tôi muốn gặp ở đâu? Thời gian quí giá, tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người bọn họ.