Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1439 : Bắt cóc nữ MC xinh đẹp
Ngày đăng: 21:45 12/02/21
Đêm khuya, Hồ Tuyết Mai đang ngủ say trong lòng Đỗ Long, Đỗ Long đột nhiên mở mắt, vỗ vỗ vai Hồ Tuyết Mai nói với cô:
- Tuyết Mai, dậy đi, anh dẫn em đi chỗ này chơi được không?
Hồ Tuyết Mai không giống người bình tường khi bị đánh thức như vậy phải một hồi lâu mới tỉnh ngủ, cô vừa mở mắt ra ánh mắt đã trong veo. Cô hé miệng cười nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh muốn đưa em đi đâu chơi thế?
Đỗ Long cười nói:
- Đi rồi em sẽ biết, nhanh mặc quân trang của em vào đi.
Hồ Tuyết Mai nghi hoặc hỏi:
- Sao ban đêm thế này còn mặc quân trang ra ngoài? Không phải anh muốn đem em làm mồi nhử chứ?
Đỗ Long cười với cô một cái, cũng không trả lời cô. Hồ Tuyết Mai thấy Đỗ Long nhanh chóng mặc quần áo, cô cũng dậy vội mặc quần áo chỉnh tề. Dù sao cô cũng là quân nhân, bình thường tập hợp khẩn cấp cũng giúp cô hình thành phản ứng có điều kiện rồi.
Đỗ Long thấy cô mặc chỉnh tề rồi mới nói:
- Đi thôi, chúng ta sẽ đi đến một nơi khiến em cả đời cũng không quên được.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Cả đời khó quên á? Vậy cũng phải mở mang kiến thức một chút nhỉ…
Đỗ Long mở cửa nhà để xe, lái chiếc xe BMW của Lâm Nhã Hân ra. Lúc Hồ Tuyết Mai lên xe, nói:
- Mặc kệ bọn Phó Hồng Tuyết sao?
Đỗ Long nói:
- Bọn họ đang sung sướng lắm kia kìa, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ bắt nạt em vậy mà em vẫn quan tâm họ à?
Mặt Hồ Tuyết Mai hơi nóng lên, cô nói:
- Thật ra, em rất cảm kích bọn họ. Nếu không phải bọn họ ép buộc em, có thể em sẽ lựa chọn từ bỏ, mãi mãi sẽ không trở lại nữa…
Đỗ Long lái xe rời khỏi tiểu khu, cười nói:
- Em cảm kích anh còn hơn, nếu không phải anh để bọn họ đi theo em thì em sớm đã bị tên biến thái kia bắt mất rồi.
Hồ Tuyết Mai thâm tình nói:
- Cái gì em cũng cho anh rồi, anh còn muốn em thế nào nữa?
Đỗ Long giơ tay sờ soạng trên đùi Hồ Tuyết Mai hai cái, nói:
- Tuyết Mai, cảm ơn sự ưu đãi của em, anh sẽ mãi mãi trân trọng tình cảm không dễ dàng mới có này của chúng ta.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Em cũng thế…
Xe BMW nhanh chóng rời khỏi thành phố Ngọc Minh đi vào vùng núi tối đen. Hồ Tuyết Mai không hỏi Đỗ Long muốn đi đâu, bởi vì mặc kệ là đi đâu, cô cũng sẽ mãi theo anh…
Thành phố Ngọc Minh buổi đêm dần dần khôi phục sự yên lặng, nhiều người đã cũng đã tiến vào mộng đẹp. Nhưng dưới bề ngoài yên lặng đó lại cất giấu bao nhiêu chuyện đang xảy xa mà người thường không biết được.
Tổ cảnh sát hình sự Phản ứng nhanh chia thành hai tổ, mỗi người tự bảo vệ chỗ ở tạm thời của Hồ Tuyết Mai và chú ý nghi phạm trên chiếc xe đen việt dã đang đỗ trong hẻm nhỏ kia. Mọi người đều mong mình là ngừơi bắt được nghi phạm, nhưng nghi phạm thật sẽ xuất hiện sao? Mọi người cũng không nắm chắc.
Ngô Kim Huy quả thật đến đây, hắn lái một chiếc xe nhỏ đi qua dưới tầng nhà chỗ Hồ Tuyết Mai ở, hắn đi lướt qua chiếc xe việt dã bên cạnh nhưng không dừng xe, thậm chí cũng không quay đầu nhìn một chút một hàng xe đang dừng bên đường, giống như chỉ tình cờ đi ngang qua, không chớp mắt mà lái xe qua…
Ngô Kim Huy không biết hành vi của mình có bị cảnh sát chú ý không, nhưng thói quen cẩn thận mà hắn bồi dưỡng từ trước khiến hắn không lựa chọn ra tay với Hồ Tuyết Mai vào hôm nay. Hắn hôm nay chỉ là đến khảo sát địa hình, thuận tiện cũng đến xem một chút xem đây có phải là một cái bẫy không.
Tuy rằng hai chuyện không hề liên quan, nhưng thời điểm Hồ Tuyết Mai xuất hiện thật quá trùng hợp. Ngô Kim Huy không thể không nghi ngờ đây là một cái bẫy, nhưng mà xem ra tất cả đều bình thường…
Mặc kệ đây có phải bẫy không, mục tiêu của Ngô Kim Huy tối nay cũng không phải là Hồ Tuyết Mai, là ngày mai cơ mà… Hắn muốn đợi đến lúc cảnh sát thành phố Ngọc Minh và cả cái tổ Phản ứng nhanh chết tiệt kia trận cước đại loạn mới nghĩ cách bắt Hồ Tuyết Mai đi. Thật sự không bắt được thì tiếp tục chờ cũng không sao, Ngô Kim Huy trước nay luôn rất kiên nhẫn.
Thực tế là Ngô Kim Huy đã bị tổ hợp quyền của Đỗ Long đánh cho nhịn không được rồi, nếu không chỉ cần hắn tiếp tục yên lặng mười ngày nửa tháng, nói không chừng tổ Phản ứng nhanh cũng sẽ rút lui. Ít nhất Đỗ Long bọn họ cũng sẽ bị biến thành mặt xám mày tro, bất đắc dĩ trở về làm đúng công việc của mình. Đến lúc đó Ngô Kim Huy liền có thể tiếp tục sưu tập đám mĩ nữ của hắn rồi.
Mục tiêu đêm nay của Ngô Kim Huy là ai? Trừ chính hắn ra có lẽ chỉ có Đỗ Long mới có thể biết được.
Trong một phòng làm việc bình thường ở tòa nhà tổng bộ truyền hình vệ tinh Thiên Nam, Hàn Ỷ Huyên đang ngồi một bên xem video mới quay được, một bên sửa chữa bản thảo. Bận đến tận khuya cô mới hài lòng mà rời khỏi phòng làm việc.
Ngáp dài một cái, Hàn Ỷ Huyên đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Bãi đỗ xe còn nhiều xe vẫn chưa rời đi, nhưng bãi đỗ xe tối tăm không có một bóng người, trống rỗng im ắng, thật là khiến người ta có một loại cảm giác rất khủng bố.
Hàn ỷ Huyên thường về nhà rất muộn, trường hợp như thế này cô đã rất quen rồi. Dù sao ở cửa ra vào của bãi đỗ xe cũng có bảo vệ, nhiều năm như vậy cũng chưa nghe thấy có người bị đánh cướp trong bãi đỗ xe. Vì thế Hàn Ỷ Huyên rất bình tĩnh đi đến xe của mình, mở cửa sau của xe ném túi xách vào trước.
Sau đó Hàn Ỷ Huyên mở cửa trước. Vừa mới bước vào còn chưa kịp ngồi vững đột nhiên một người mặc áo gió liền mũ, miệng đeo khẩu trang từ phía sau cột trụ lao ra, một con dao để trên cổ Hàn Ỷ Huyên, một tay bịt kín miệng nhỏ nhắn của cô.
Xuyên thấu qua khẩu trang thật dày, Ngô Kim Huy hung hăng uy hiếp, nói:
- Không được kêu, nếu không tôi giết cô!
Hàn Ỷ Huyên hoảng sợ, cô sợ hãi gật đầu. Chiếc dao lạnh như băng kề trên cổ mình, Hàn Ỷ Huyên không biết tại sao lại tưởng tượng ra cảnh cổ mình bị cắt, máu tươi chảy ồ ạt. Cô cả người đều bị dọa cho mềm nhũn, vội vã gật gật đầu. Đã phỏng vẫn qua rất nhiều người bị bắt cóc nhưng chính mình trải qua mới hiểu được, giờ khắc này thật là hồn phách cũng phải bị dọa bay đi mất.
Ngô Kim Huy cảm giác được cơ thể cô đang run rẩy, hắn buông tay ra, nhanh chóng mở cửa sau ra ngồi vào trong. Hàn Ỷ Huyên vốn có cơ hội chạy trốn nhưng toàn thân đều bị dọa mềm nhũn rồi, chạy cũng không thể chạy xa được, hơn nữa trong đầu cô căn bản cũng không nổi lên ý định chạy trốn, có thể thấy cô đã kinh hãi không ít.
- Đóng cửa, lái xe!
Ngô Kim Huy quát:
- Ngoan ngoãn một chút sẽ không có chuyện gì, nếu không ả nữ binh đã chết kia sẽ là tấm gương của cô.
Đầu Hàn Ỷ Huyên oanh một tiếng, trong đầu một trận đầu váng mắt hoa, cô trong lòng kêu to: “Xong rồi xong rồi! Mình gặp không phải kẻ cướp bình thường mà là tên hung thủ liên hoàn ngay cả Đỗ Long cũng không bắt được kia! Lần này thì xong rồi...”
Ngô Kim Huy dùng mặt dao vỗ vào mặt Hàn Ỷ Huyên hai cái, quát:
- Bị dọa ngốc rồi à? Bảo cô lái xe cơ mà! Nghe lời thì không có việc gì, những người khác vẫn còn sống tốt kia kìa. Ả nữ binh kia dám to gan có ý đồ phản kháng, tôi đành phải giết thôi, cô không phải cũng muốn học theo cô ta chứ?
Hàn Ỷ Huyên giật mình, rốt cục cũng có phản ứng. Cô run lập cập đóng cửa xe lại, cắm chìa khóa vào, khởi động ba lần xe mới nổ.
Ngô Kim Huy khóa cửa xe, thu lại dao, hắn nói với Hàn Ỷ Huyên:
- Ngoan ngoãn lái xe, nghe tôi điều khiển sẽ không việc gì. Được rồi, cô còn là nhà báo lớn, MC nổi tiếng, không đến nỗi chút can đảm này cũng không có đi? Có muốn đánh chút phấn không? Xem mặt cô bị dọa xanh rồi kìa, đừng có nghĩ lúc đi ra ra hiệu mắt với bảo vệ, tôi sẽ để ý cô đấy. Đi thôi, trước tiên đi theo đường về nhà cô, đến chỗ nào phải rẽ tôi sẽ nói cho cô...
- Tuyết Mai, dậy đi, anh dẫn em đi chỗ này chơi được không?
Hồ Tuyết Mai không giống người bình tường khi bị đánh thức như vậy phải một hồi lâu mới tỉnh ngủ, cô vừa mở mắt ra ánh mắt đã trong veo. Cô hé miệng cười nhìn Đỗ Long, nói:
- Anh muốn đưa em đi đâu chơi thế?
Đỗ Long cười nói:
- Đi rồi em sẽ biết, nhanh mặc quân trang của em vào đi.
Hồ Tuyết Mai nghi hoặc hỏi:
- Sao ban đêm thế này còn mặc quân trang ra ngoài? Không phải anh muốn đem em làm mồi nhử chứ?
Đỗ Long cười với cô một cái, cũng không trả lời cô. Hồ Tuyết Mai thấy Đỗ Long nhanh chóng mặc quần áo, cô cũng dậy vội mặc quần áo chỉnh tề. Dù sao cô cũng là quân nhân, bình thường tập hợp khẩn cấp cũng giúp cô hình thành phản ứng có điều kiện rồi.
Đỗ Long thấy cô mặc chỉnh tề rồi mới nói:
- Đi thôi, chúng ta sẽ đi đến một nơi khiến em cả đời cũng không quên được.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Cả đời khó quên á? Vậy cũng phải mở mang kiến thức một chút nhỉ…
Đỗ Long mở cửa nhà để xe, lái chiếc xe BMW của Lâm Nhã Hân ra. Lúc Hồ Tuyết Mai lên xe, nói:
- Mặc kệ bọn Phó Hồng Tuyết sao?
Đỗ Long nói:
- Bọn họ đang sung sướng lắm kia kìa, không cần để ý đến bọn họ, bọn họ bắt nạt em vậy mà em vẫn quan tâm họ à?
Mặt Hồ Tuyết Mai hơi nóng lên, cô nói:
- Thật ra, em rất cảm kích bọn họ. Nếu không phải bọn họ ép buộc em, có thể em sẽ lựa chọn từ bỏ, mãi mãi sẽ không trở lại nữa…
Đỗ Long lái xe rời khỏi tiểu khu, cười nói:
- Em cảm kích anh còn hơn, nếu không phải anh để bọn họ đi theo em thì em sớm đã bị tên biến thái kia bắt mất rồi.
Hồ Tuyết Mai thâm tình nói:
- Cái gì em cũng cho anh rồi, anh còn muốn em thế nào nữa?
Đỗ Long giơ tay sờ soạng trên đùi Hồ Tuyết Mai hai cái, nói:
- Tuyết Mai, cảm ơn sự ưu đãi của em, anh sẽ mãi mãi trân trọng tình cảm không dễ dàng mới có này của chúng ta.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Em cũng thế…
Xe BMW nhanh chóng rời khỏi thành phố Ngọc Minh đi vào vùng núi tối đen. Hồ Tuyết Mai không hỏi Đỗ Long muốn đi đâu, bởi vì mặc kệ là đi đâu, cô cũng sẽ mãi theo anh…
Thành phố Ngọc Minh buổi đêm dần dần khôi phục sự yên lặng, nhiều người đã cũng đã tiến vào mộng đẹp. Nhưng dưới bề ngoài yên lặng đó lại cất giấu bao nhiêu chuyện đang xảy xa mà người thường không biết được.
Tổ cảnh sát hình sự Phản ứng nhanh chia thành hai tổ, mỗi người tự bảo vệ chỗ ở tạm thời của Hồ Tuyết Mai và chú ý nghi phạm trên chiếc xe đen việt dã đang đỗ trong hẻm nhỏ kia. Mọi người đều mong mình là ngừơi bắt được nghi phạm, nhưng nghi phạm thật sẽ xuất hiện sao? Mọi người cũng không nắm chắc.
Ngô Kim Huy quả thật đến đây, hắn lái một chiếc xe nhỏ đi qua dưới tầng nhà chỗ Hồ Tuyết Mai ở, hắn đi lướt qua chiếc xe việt dã bên cạnh nhưng không dừng xe, thậm chí cũng không quay đầu nhìn một chút một hàng xe đang dừng bên đường, giống như chỉ tình cờ đi ngang qua, không chớp mắt mà lái xe qua…
Ngô Kim Huy không biết hành vi của mình có bị cảnh sát chú ý không, nhưng thói quen cẩn thận mà hắn bồi dưỡng từ trước khiến hắn không lựa chọn ra tay với Hồ Tuyết Mai vào hôm nay. Hắn hôm nay chỉ là đến khảo sát địa hình, thuận tiện cũng đến xem một chút xem đây có phải là một cái bẫy không.
Tuy rằng hai chuyện không hề liên quan, nhưng thời điểm Hồ Tuyết Mai xuất hiện thật quá trùng hợp. Ngô Kim Huy không thể không nghi ngờ đây là một cái bẫy, nhưng mà xem ra tất cả đều bình thường…
Mặc kệ đây có phải bẫy không, mục tiêu của Ngô Kim Huy tối nay cũng không phải là Hồ Tuyết Mai, là ngày mai cơ mà… Hắn muốn đợi đến lúc cảnh sát thành phố Ngọc Minh và cả cái tổ Phản ứng nhanh chết tiệt kia trận cước đại loạn mới nghĩ cách bắt Hồ Tuyết Mai đi. Thật sự không bắt được thì tiếp tục chờ cũng không sao, Ngô Kim Huy trước nay luôn rất kiên nhẫn.
Thực tế là Ngô Kim Huy đã bị tổ hợp quyền của Đỗ Long đánh cho nhịn không được rồi, nếu không chỉ cần hắn tiếp tục yên lặng mười ngày nửa tháng, nói không chừng tổ Phản ứng nhanh cũng sẽ rút lui. Ít nhất Đỗ Long bọn họ cũng sẽ bị biến thành mặt xám mày tro, bất đắc dĩ trở về làm đúng công việc của mình. Đến lúc đó Ngô Kim Huy liền có thể tiếp tục sưu tập đám mĩ nữ của hắn rồi.
Mục tiêu đêm nay của Ngô Kim Huy là ai? Trừ chính hắn ra có lẽ chỉ có Đỗ Long mới có thể biết được.
Trong một phòng làm việc bình thường ở tòa nhà tổng bộ truyền hình vệ tinh Thiên Nam, Hàn Ỷ Huyên đang ngồi một bên xem video mới quay được, một bên sửa chữa bản thảo. Bận đến tận khuya cô mới hài lòng mà rời khỏi phòng làm việc.
Ngáp dài một cái, Hàn Ỷ Huyên đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Bãi đỗ xe còn nhiều xe vẫn chưa rời đi, nhưng bãi đỗ xe tối tăm không có một bóng người, trống rỗng im ắng, thật là khiến người ta có một loại cảm giác rất khủng bố.
Hàn ỷ Huyên thường về nhà rất muộn, trường hợp như thế này cô đã rất quen rồi. Dù sao ở cửa ra vào của bãi đỗ xe cũng có bảo vệ, nhiều năm như vậy cũng chưa nghe thấy có người bị đánh cướp trong bãi đỗ xe. Vì thế Hàn Ỷ Huyên rất bình tĩnh đi đến xe của mình, mở cửa sau của xe ném túi xách vào trước.
Sau đó Hàn Ỷ Huyên mở cửa trước. Vừa mới bước vào còn chưa kịp ngồi vững đột nhiên một người mặc áo gió liền mũ, miệng đeo khẩu trang từ phía sau cột trụ lao ra, một con dao để trên cổ Hàn Ỷ Huyên, một tay bịt kín miệng nhỏ nhắn của cô.
Xuyên thấu qua khẩu trang thật dày, Ngô Kim Huy hung hăng uy hiếp, nói:
- Không được kêu, nếu không tôi giết cô!
Hàn Ỷ Huyên hoảng sợ, cô sợ hãi gật đầu. Chiếc dao lạnh như băng kề trên cổ mình, Hàn Ỷ Huyên không biết tại sao lại tưởng tượng ra cảnh cổ mình bị cắt, máu tươi chảy ồ ạt. Cô cả người đều bị dọa cho mềm nhũn, vội vã gật gật đầu. Đã phỏng vẫn qua rất nhiều người bị bắt cóc nhưng chính mình trải qua mới hiểu được, giờ khắc này thật là hồn phách cũng phải bị dọa bay đi mất.
Ngô Kim Huy cảm giác được cơ thể cô đang run rẩy, hắn buông tay ra, nhanh chóng mở cửa sau ra ngồi vào trong. Hàn Ỷ Huyên vốn có cơ hội chạy trốn nhưng toàn thân đều bị dọa mềm nhũn rồi, chạy cũng không thể chạy xa được, hơn nữa trong đầu cô căn bản cũng không nổi lên ý định chạy trốn, có thể thấy cô đã kinh hãi không ít.
- Đóng cửa, lái xe!
Ngô Kim Huy quát:
- Ngoan ngoãn một chút sẽ không có chuyện gì, nếu không ả nữ binh đã chết kia sẽ là tấm gương của cô.
Đầu Hàn Ỷ Huyên oanh một tiếng, trong đầu một trận đầu váng mắt hoa, cô trong lòng kêu to: “Xong rồi xong rồi! Mình gặp không phải kẻ cướp bình thường mà là tên hung thủ liên hoàn ngay cả Đỗ Long cũng không bắt được kia! Lần này thì xong rồi...”
Ngô Kim Huy dùng mặt dao vỗ vào mặt Hàn Ỷ Huyên hai cái, quát:
- Bị dọa ngốc rồi à? Bảo cô lái xe cơ mà! Nghe lời thì không có việc gì, những người khác vẫn còn sống tốt kia kìa. Ả nữ binh kia dám to gan có ý đồ phản kháng, tôi đành phải giết thôi, cô không phải cũng muốn học theo cô ta chứ?
Hàn Ỷ Huyên giật mình, rốt cục cũng có phản ứng. Cô run lập cập đóng cửa xe lại, cắm chìa khóa vào, khởi động ba lần xe mới nổ.
Ngô Kim Huy khóa cửa xe, thu lại dao, hắn nói với Hàn Ỷ Huyên:
- Ngoan ngoãn lái xe, nghe tôi điều khiển sẽ không việc gì. Được rồi, cô còn là nhà báo lớn, MC nổi tiếng, không đến nỗi chút can đảm này cũng không có đi? Có muốn đánh chút phấn không? Xem mặt cô bị dọa xanh rồi kìa, đừng có nghĩ lúc đi ra ra hiệu mắt với bảo vệ, tôi sẽ để ý cô đấy. Đi thôi, trước tiên đi theo đường về nhà cô, đến chỗ nào phải rẽ tôi sẽ nói cho cô...