Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1440 : Mang theo mĩ nữ phá hang ổ

Ngày đăng: 21:45 12/02/21

Hàn Ỷ Huyên lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, cô không dám làm bừa. Lái xe trên con đường quen thuộc, Hàn Ỷ Huyên mới dần dần bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu nhìn Ngô Kim Huy như đang vô cùng nhàn nhã ngồi phía sau, lòng nghĩ kẻ cướp này cũng thật cẩn thận, như vậy rồi còn không chịu bỏ khăn che mặt xuống, mình dù có chạy trốn được cũng không cách nào báo cho cảnh sát diện mạo của hắn.
- Nhìn cái gì, lái xe của cô đi, xảy ra tai nạn người chết trước chính là cô đấy!
Hàn Ỷ Huyên thử thăm dò nói: - Anh thật là người đã bắt cóc chín cô gái kia sao?
Ngô Kim Huy cười lạnh nói: - Tính cả cô nữa là mười, bây giờ không tin cũng không vội, đợi lát nữa là cô có thể gặp bọn họ rồi.
Hàn Ỷ Huyên thấy hắn đồng ý nói chuyện, hơn nữa dường như cũng không hung ác liền tiếp tục nói: - Tôi có thể hỏi một chút không? Sao anh phải bắt cóc nhiều cô gái vậy?
Ngô Kim Huy cười lạnh nói: - Cái này còn phải hỏi sao? Tôi thích sưu tập những cô gái đẹp, đặc biệt là những cô gái mặc đồng phụcTrước đây tôi đều không xem ti vi, không ngờ đài truyền hình vệ tinh Thiên Nam lại có một cô MC đẹp thế này. Nếu không cô sớm đã nằm trong bộ sưu tập của tôi rồi Cái này thật đúng là phải cảm ơn vị cảnh sát họ Đỗ kia rồi
Hàn Ỷ Huyên có nhiều người hâm mộ, không ít người viết thư cho cô dùng những lời lẽ không hay, cô xem nhiều rồi nên cũng chỉ cười trừ, nhưng bị người ta xem là đồ để sưu tầm thì đây là lần đầu tiên. Trong lòng Hàn Ỷ Huyên không khỏi dâng lên cảm giác thẹn thùng, cô cắn răng, không dám chọc giận tên cướp, trong lòng lại sớm đã mắng cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng.
- Cô đang mắng tôi, tôi nhìn ra đấy, sau này tốt nhất đừng như vậy nữa, nếu không cô sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy. Ngô Kim Huy nói với Hàn Ỷ Huyên: - Rẽ phải ở ngã tư phía trước.
Hàn Ỷ Huyên tâm nhảy dựng, phải rời khỏi chỗ mình quen thuộc rồi ư? Hàn Ỷ Huyên cố lấy dũng khí tiếp tục nói: - Sao anh lại chọn tôi, hai nữ cảnh sát kia chẳng phải xuất sắc hơn tôi sao?
Ngô Kim Huy thản nhiên nói: - Đó là một cái bẫy, cô nghĩ tôi sẽ ngu ngốc chui vào sao? Hơn nữa, hai bé gái kia có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là hai con đàn bà hư hỏng mà thôi. Bộ sưu tập quí báu của tôi phải là hàng còn nguyên. Vị Đỗ cảnh quan kia nhất định nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra đâu nhỉ, haha...
Hàn Ỷ Huyên trong lòng hối hận, tấm thân trong sạch chính mình vẫn lấy làm tự hào này không ngờ lại đem đến cho bản thân tai họa như vậy, thật là không có thiên lí. Hàn Ỷ Huyên miễn cưỡng bày ra chút tươi cười, nói: - Anh hiểu lầm rồi, tôi từ năm, sáu năm trước lúc học đại học đã cái kia cùng bạn trai rồi
Ánh mắt Ngô Kim Huy lộ ra vẻ hài hước, hắn nói: - Vì mạng sống cô đến loại lời này cũng chịu nói, xem ra quá trình dạy dỗ cô chắc sẽ dễ dàng hơn so với dạy mấy cô đội viên lục chiến kia nhiều Con gái đã phá thân hay chưa tôi liếc mắt một cái là nhìn ra, mặt cô ta, thân thể cô ta, cả dáng đi của cô ta chỉ cần quan sát tỉ mỉ ai cũng có thể nhìn ra, muốn gạt tôi không dễ thế đâu.
Hàn Ỷ Huyên thật sự rất muốn khóc, sớm biết có ngày ngày cô đã tìm một gã đàn ông phá thân quách cho rồi. Tìm Đỗ Long cũng được, tên đó dung mạo, năng lực cũng không tệ, chỉ tiếc có chút hoa tâm. Nhưng nếu không có ý định kết hôn với hắn, tùy tiện chơi đùa một chút còn tốt hơn bị tên hung thủ bắt cóc này bắt đi biến thành "Đồ sưu tập" của hắn.
Ngô Kim Huy nói: - Ngã tư phía trước rẽ trái, đi thẳng dọc theo đường nhỏ kia. Đừng mơ tưởng sẽ có người cứu cô, Đỗ Long bọn hắn còn đang vây quanh cái cô trung tá họ Hồ kia kìa.
- Anh ngay cả cái này cũng biết rồi á?
Hà Ỷ Huyên kinh hô một tiếng, sau đó ngước lên thấy ánh mắt đắc ý của Ngô Kim Long lập tức giật mình, cô hối hận nói: - Anh gài bẫy tôi!
Ngô Kim Huy cười lạnh nói: - Gài bẫy cô thì sao? Tôi vốn không có ý định động vào cô ta, tiện nhân đó, nửa năm trước cô ta vẫn còn là xử nữ, bây giờ lại bị người ta chơi nát rồi! Đồ đàn bà dâm đãng! Đê tiện!...
Ngô Kim Huy không tự chủ được mắng to, vung loạn dao trong tay, chém tán loạn vào hàng ghế da xịn đằng sau. Hàn Ỷ Huyên lúc này mới giật mình tỉnh ra, tên ngồi đằng sau này không phải người bình thường, hắn là tên điên, một tên điên thật sự
..
Đỗ Long lái xe vào một khu rừng, hắn giấu xe vào một chỗ bí mật ở ven đường, nói với Hồ Tuyết Mai: - Đến nơi rồi, xuống xe đi!
Hồ Tuyết Mai nhìn nơi trước không có cửa hiệu, sau chẳng có thôn làng này nói: - Đây là đâu, chỗ núi rừng hoang dã này có gì hay? Anh không phải muốn chơi trò chơi cảnh sát bắt trộm với em chứ?
Đỗ Long cười nói: - Nếu em có hứng sau này chúng mình có thể chơi, nhưng hôm nay không phải anh đưa em đến để chơi trò chơi đâu, bọn mình đến cứu người, tên bắt cóc liên hoàn đó nhốt con tin ở quanh đây thôi.
Hồ Tuyết Mai kinh ngạc nói: - Thật sao? Sao anh biết được? Không phải các anh không có đầu mối gì sao?
Đỗ Long cười nói: - Thật ra anh sớm đã phát hiện ra hắn, vì để ổn định nghi phạm mới mãi không nói ra, hôm nay đã đến lúc bắt hắn rồi.
Hồ Tuyết Mai nói: - Người của tổ Phản ứng nhanh sẽ đuổi tới đây đúng không? Vậy anh bắt nghi phạm của anh, còn đưa em đến làm gì?
Đỗ Long nói: - Đừng dài dòng nữa, tối nay chỉ có hai ta, nếu nghi phạm chạy được nhất định là do em phối hợp không tốt với anh đó.
Hồ Tuyết Mai nhún vai không hiểu, nói: - Thật không biết anh bày trò quỉ gì nữa, được rồi, tên kia một mình em có thể giải quyết. Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là hắn không có con tin và trong tay không có súng.
Đỗ Long nói: - Biết rồi, không phải em muốn báo thù sao? Anh có thể đặc biệt cho em cơ hội này.
Đỗ Long dẫn trước đi vào ngọn núi, Hồ Tuyết Mai đành phải đi theo. Khả năng vượt rừng của hai người đều rất tốt, Hồ Tuyết Mai tuy không thể nhìn trong bóng tối nhưng Đỗ Long đi trước soi đèn pin nên vẫn có thể theo được.
Sau khi chạy một đoạn, phía trước đột nhiên có tiếng chó sủa, hai người càng tiếp cận, tiếng chó sủa càng lớn, số chó kêu càng lúc càng nhiều. Giống như đầu thành có việc gấp, trăm đầu chó cũng kêu lên. Hồ Tuyết Mai nói: - Tên mắt cóc đem mấy cô gái kia nhốt vào trại nuôi chó à?
Đỗ Long cười nói: - Đúng, cho nên dù có người tới kiểm tra cũng không nghe được tiếng mấy cô gái kêu cứu.
Hai người đi đến cạnh một cái sân có tường vây vây quanh dưới chân núi, lúc này tiếng chó sủa đúng là đinh tai nhức óc. Cùng lúc đó, Hồ Tuyết Mai còn nghe thấy có vài con đang chạy lại chỗ họ, cách một lớp tường sủa điên cuồng về phía bọn họ.
- Có năm con chó săn không có xích, em có thể đối phó hai con, chắc anh có thể đối phó với ba con chứ? Hồ Tuyết Mai nói:
- Nghi phạm không ở bên trong sao? Không thì trừ phi uống say rồi, nếu không hắn sớm đã bị kêu tỉnh rồi.
Đỗ Long cười nói: - Chính vì hắn không ở đây nên anh mới đến đây cứu người, đợi hắn trở về lại đánh cho hắn trở tay không kịp. Năm con chó có tính là gì, xem anh đây!
Đỗ Long xoay người chạy tới chỗ tường vây, chân vừa đạp đất, cơ thể hắn bay lên không trung, tay bám vào phía trên tường, sau đó người nhẹ như chim lướt qua hàng rào điện trên đầu tường nhảy vào trong sân. Toàn bộ quá trình vô cùng lưu loát, không chút ướt át bẩn thỉu, tư thế còn rất đẹp. Mắt Hồ Tuyết Mai ánh lên một tia thưởng thức kì lạ.
Năm con chó đó đột nhiên không kêu nữa, Hồ Tuyết Mai biết đó chỉ là khúc dạo của cuộc tấn công, trong lòng cô lo lắng hẳn lên. Tuy biết rõ Đỗ Long có tự tin nhưng cô vẫn rất lo lắng, lo đến gần như không thể hô hấp...