Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1441 : Tầng hầm tội ác
Ngày đăng: 21:45 12/02/21
Trong phút chốc Đỗ Long rơi xuống đất, năm con chó săn bò lổm ngổm ở xung quanh gần như cùng một lúc xông tới phía hắn. Đỗ Long nào có quan tâm mấy con chó săn này, hắn xuất mấy quyền liên tục cực kỳ nhanh, chia ra đánh lên mũi mấy con chó săn đó. Những con chó săn đứng thẳng dậy bị hắn đánh cho té ngã trên đất, sau đó kêu lên thảm thiết, cụp đuôi chạy qua một bên.
Những con chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh sẽ không dễ dàng bỏ đi, mặc dù chúng tạm thời bị thất bại, nhưng cũng không bỏ trốn, chẳng qua là trốn xa xa chờ thời cơ tiếp tục tấn công mà thôi. Từ cổ họng của chúng phát ra tiếng gầm gừ, đó là âm thanh vô cùng đe dọa. Nếu người bình thường gần con chó kêu âm thanh như vậy thì phải cẩn thận.
Đỗ Long cũng không phải người bình thường. Hắn ngồi xuống, trong họng cũng phát ra tiếng gầm gừ, mắt trái lộ ra ánh sáng màu đỏ. Những con chó săn đó bị Đỗ Long trừng mắt trái đỏ rừng rực, lập tức im bặt, trong nháy mắt cụp đuôi bỏ chạy.
Hồ Tuyết Mai ở bên ngoài đợi, chỉ nghe được lúc những con chó săn kia phát ra âm thanh thảm thiết, sau đó cũng không nghe được động tĩnh gì, cô liền yên tâm. Một lát sau, Hồ Tuyết Mai không kiên nhẫn đợi được nữa, nhưng nghe thấy tiếng bì bõm phía bên ngoài cửa chính khoảng hai ba mươi mét vang lên. Đỗ Long đi ra, nói: - Anh tìm được chìa khóa rồi, mau vào đi.
Hồ Tuyết Mai có chút ngạc nhiên, theo sát Đỗ Long tiến vào sân, chỉ thấy trong sân tối thui, những con chó kia có lẽ đã kêu mệt rồi, tiếng sủa đã nhỏ đi rất nhiều.
Đỗ Long khóa cửa sân lại, khôi phục tất cả mọi thứ trở về nguyên trạng, sau đó hắn dẫn Hồ Tuyết Mai đi về phía phòng chính giữa sân.
Đây là một nhà dân rất đặc biệt, mấy gian phòng hợp thành một cái sân, ở giữa xuất hiện một cái giếng trời trồng nhiều hoa cỏ.
Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai đi qua sân, đi vào nhà chính trong sân trước. Đỗ Long nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thì đã mở. Đỗ Long mò được cái công tắc kiểu cũ, nhẹ nhàng bật lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng trắng lờ mờ.
Hồ Tuyết Mai hỏi nghi ngờ: - Anh hình như rất rõ phòng này.
Đỗ Long nói: - Trước đây đã từng thấy qua phòng tương tự như thế này Nhanh vào đi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được nơi y giấu người, sau đó thì phải tắt đèn, tránh bị nghi phạm phát hiện mà tránh xa.
Hồ Tuyết Mai ừ một tiếng, cùng Đỗ Long lục soát trong phòng. Không lâu sau Đỗ Long reo hô: - Tìm được rồi! Tiếp đó kéo cái vòng sắt tìm được ở góc phòng, một lối xuống tối om lập tức hiện ra.
Lúc này tiếng chó sủa xung quanh đã cơ bản ngừng rồi, trong phòng quả thực yên tĩnh, mơ hồ có không ít tiếng rên rỉ kỳ lạ từ phía dưới truyền lên.
Hồ Tuyết Mai đi đến trước cửa hầm, sau khi nghe được âm thanh kia có chút sững sờ, vẻ mặt lập tức hiểu ra đó là âm thanh gì. Tuyết Mai nhớ đến chuyện nhóm Phó Hồng Tuyết làm với bản thân mình, vẻ mặt không kìm nổi như bị phỏng, trong phòng ánh sáng lờ mờ, chút biến đổi nho nhỏ cũng không rõ ràng.
Đỗ Long tắt đèn, dùng đèn pin chiếu sáng bậc thang của lối đi xuống, khẽ nói với Hồ Tuyết Mai: - Đi xuống đi, chúng ta trốn phía dưới, đợi lúc tên kia xuống kiểm tra đồ y cất giữ, sẽ trực tiếp bắt y lại.
Hồ Tuyết Mai ừ một tiếng, nhận lấy đèn pin, đi xuống bậc thang trước, Đỗ Long theo sát sau, cầm miếng che che kín lại, tất cả mọi thứ trở về nguyên trạng ban đầu.
Càng đi xuống phía dưới, tiếng khóc lóc rên rỉ kia lại càng phát ra rõ ràng. Tim của Hồ Tuyết Mai đập càng lúc càng nhanh. Vì hoàn cảnh nơi này so với căn hầm phía dưới căn biệt thự Lâm Nhã Hân ở thành phố Lỗ Tây thật sự quá giống. Nhưng chỗ giấu sâu hơn, không gian dường như cũng lớn hơn.
Lúc nhóm Đỗ Long đi đến trước cái cửa sắt phía dưới, bên trong phát ra tiếng xích sắt kéo lê. Tiếng một thiếu nữ nói cung kính phía bên trong cửa:
- Thiến nô cung nghênh chủ nhân trở về...
Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Long gật đầu với cô, sau đó đi lên phía trước, dùng chìa khóa không biết lấy từ chỗ nào để mở cửa sắt ra.
Dưới tầng hầm tối om, Đỗ Long đưa tay mở cái chốt bên cạnh cửa, thắp sáng đèn, cảnh tượng trong tầng hầm lập tức đập vào mắt. Chỉ thấy một cô gái trẻ người đầy thương tích, tay chân bị xích sắt còng, đang quỳ gối bên cạnh cửa. Vì mắt chưa thể thích ứng với ánh sáng, mặc dù cô gái ngẩng đầu, nhưng đôi mắt thì híp lại, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Bộ dạng đó giống như một con chó con nghênh đón chủ nhân trở về.
Nhìn đến những vết thương trên người cô gái, lòng Hồ Tuyết Mai run rẩy, sự xấu hổ vui vẻ trong nháy mắt không cánh mà bay. Cô ý thức được đây không phải là trò chơi mà cô cùng nhóm Phó Hồng Tuyết chơi. Trò chơi của tên khốn khiếp đó là thật.
Khi thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong tầng hầm, Hồ Tuyết Mai phát hoảng. Chỉ thấy tầng hầm rộng khoảng 10 m, trong đó một phía có bảy lồng sắt xếp thành một hàng. Song sắt của lồng sắt có đầy đủ khóa lớn bằng ngón trỏ được khóa chặt. Trong đó có sáu lòng sắt đều đang giam riêng các cô gái khỏa thân không hề động đậy.
Bên kia góc tường còn có một cô gái bị trói chặt hai tay trên không trung, hai chân tách ra ngồi trên một xà ngang, hai chân bị khóa bằng xiềng xích, bị khóa liền với xích sắt phía trên, phần lớn sức nặng cơ thể đều rơi xuống cái xà ngang nhỏ, chuyện này mang đến cho cô gái đó nhiều đau đớn.
Cô gái đó cực kỳ kiên cường, cô cắn chặt môi, ngầng đầu nhìn sang phía bên này. Mặc dù ánh mắt cô híp lại chỉ hở khe nhỏ, nhưng Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai dường như cũng thấy được trong đôi mắt cô ngọn lửa giận giữ.
Hồ Tuyết Mai dường như thấy bóng dáng mình trên người cô gái kia, lòng cô run rẩy. Không chút do dự, cô tiến về phía cô gái đó, Đỗ Long không ngăn cản, chỉ nói với cô: - Cho em cái chìa khóa này!
Hồ Tuyết Mai quay đầu lại tóm lấy cái chìa khóa Đỗ Long ném tới, đi đến mở khóa chân tay cho cô gái kia trước, giúp cô ta ngồi sang một bên dựa vào cái xà ngang đó. Cô gái đó thở phào nhẹ nhõm, nói ú ớ gì đó về phía Hồ Tuyết Mai.
Hồ Tuyết Mai nói với cô ta: - Đừng sợ, chúng tôi tới đây cứu cô
Sau khi lấy vậy bị nhét trong miệng ra, cô gái kia thở hổn hển, thị lực cũng dần dần khôi phục. Cô ngạc nhiên nhìn Hồ Tuyết Mai, nói: - Cảm ơn, cô là chiến sĩ đội nào? Sao cô biết chúng tôi ở đây?
Hồ Tuyết Mai nói: - Tôi là chúng tôi tổ phản ứng nhanh thuộc cấp dưới của Sở công an. Vì để mê hoặc nghi phạm nên mới mặc quân phục. Cô là Lý Hiểu Vi đúng không? Chúng tôi đã tới muộn, hại các cô phải chịu khổ.
Nói xong, Hồ Tuyết Mai ra sau lưng Lý Hiểu Vi cởi trói dây thừng cho cô. Lý Hiểu Vi cảm động, nói: - Tôi là Lý Hiểu Vi. Tên khốn khiếp kia bị bắt rồi sao?
Hồ Tuyết Mai nói: - Còn chưa. Nhưng y sẽ nhanh chóng chui đầu vào lưới thôi.
Đúng lúc này, cô gái trẻ phía bên kia nói giọng gay gắt về phía Đỗ Long: - Không được cởi trói cho cô ta, chủ nhân trở về sẽ giết các người đấy!
Đỗ Long nắm lấy dây da trên cổ cô đến trước mặt, quát lớn về phía cô ta: - Tỉnh lại đi, chúng tôi là cảnh sát! Cô đã được cứu rồi! Tên quỷ quái kia không lâu nữa sẽ bị bắt lại, sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật!
Những con chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh sẽ không dễ dàng bỏ đi, mặc dù chúng tạm thời bị thất bại, nhưng cũng không bỏ trốn, chẳng qua là trốn xa xa chờ thời cơ tiếp tục tấn công mà thôi. Từ cổ họng của chúng phát ra tiếng gầm gừ, đó là âm thanh vô cùng đe dọa. Nếu người bình thường gần con chó kêu âm thanh như vậy thì phải cẩn thận.
Đỗ Long cũng không phải người bình thường. Hắn ngồi xuống, trong họng cũng phát ra tiếng gầm gừ, mắt trái lộ ra ánh sáng màu đỏ. Những con chó săn đó bị Đỗ Long trừng mắt trái đỏ rừng rực, lập tức im bặt, trong nháy mắt cụp đuôi bỏ chạy.
Hồ Tuyết Mai ở bên ngoài đợi, chỉ nghe được lúc những con chó săn kia phát ra âm thanh thảm thiết, sau đó cũng không nghe được động tĩnh gì, cô liền yên tâm. Một lát sau, Hồ Tuyết Mai không kiên nhẫn đợi được nữa, nhưng nghe thấy tiếng bì bõm phía bên ngoài cửa chính khoảng hai ba mươi mét vang lên. Đỗ Long đi ra, nói: - Anh tìm được chìa khóa rồi, mau vào đi.
Hồ Tuyết Mai có chút ngạc nhiên, theo sát Đỗ Long tiến vào sân, chỉ thấy trong sân tối thui, những con chó kia có lẽ đã kêu mệt rồi, tiếng sủa đã nhỏ đi rất nhiều.
Đỗ Long khóa cửa sân lại, khôi phục tất cả mọi thứ trở về nguyên trạng, sau đó hắn dẫn Hồ Tuyết Mai đi về phía phòng chính giữa sân.
Đây là một nhà dân rất đặc biệt, mấy gian phòng hợp thành một cái sân, ở giữa xuất hiện một cái giếng trời trồng nhiều hoa cỏ.
Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai đi qua sân, đi vào nhà chính trong sân trước. Đỗ Long nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thì đã mở. Đỗ Long mò được cái công tắc kiểu cũ, nhẹ nhàng bật lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng trắng lờ mờ.
Hồ Tuyết Mai hỏi nghi ngờ: - Anh hình như rất rõ phòng này.
Đỗ Long nói: - Trước đây đã từng thấy qua phòng tương tự như thế này Nhanh vào đi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được nơi y giấu người, sau đó thì phải tắt đèn, tránh bị nghi phạm phát hiện mà tránh xa.
Hồ Tuyết Mai ừ một tiếng, cùng Đỗ Long lục soát trong phòng. Không lâu sau Đỗ Long reo hô: - Tìm được rồi! Tiếp đó kéo cái vòng sắt tìm được ở góc phòng, một lối xuống tối om lập tức hiện ra.
Lúc này tiếng chó sủa xung quanh đã cơ bản ngừng rồi, trong phòng quả thực yên tĩnh, mơ hồ có không ít tiếng rên rỉ kỳ lạ từ phía dưới truyền lên.
Hồ Tuyết Mai đi đến trước cửa hầm, sau khi nghe được âm thanh kia có chút sững sờ, vẻ mặt lập tức hiểu ra đó là âm thanh gì. Tuyết Mai nhớ đến chuyện nhóm Phó Hồng Tuyết làm với bản thân mình, vẻ mặt không kìm nổi như bị phỏng, trong phòng ánh sáng lờ mờ, chút biến đổi nho nhỏ cũng không rõ ràng.
Đỗ Long tắt đèn, dùng đèn pin chiếu sáng bậc thang của lối đi xuống, khẽ nói với Hồ Tuyết Mai: - Đi xuống đi, chúng ta trốn phía dưới, đợi lúc tên kia xuống kiểm tra đồ y cất giữ, sẽ trực tiếp bắt y lại.
Hồ Tuyết Mai ừ một tiếng, nhận lấy đèn pin, đi xuống bậc thang trước, Đỗ Long theo sát sau, cầm miếng che che kín lại, tất cả mọi thứ trở về nguyên trạng ban đầu.
Càng đi xuống phía dưới, tiếng khóc lóc rên rỉ kia lại càng phát ra rõ ràng. Tim của Hồ Tuyết Mai đập càng lúc càng nhanh. Vì hoàn cảnh nơi này so với căn hầm phía dưới căn biệt thự Lâm Nhã Hân ở thành phố Lỗ Tây thật sự quá giống. Nhưng chỗ giấu sâu hơn, không gian dường như cũng lớn hơn.
Lúc nhóm Đỗ Long đi đến trước cái cửa sắt phía dưới, bên trong phát ra tiếng xích sắt kéo lê. Tiếng một thiếu nữ nói cung kính phía bên trong cửa:
- Thiến nô cung nghênh chủ nhân trở về...
Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Long gật đầu với cô, sau đó đi lên phía trước, dùng chìa khóa không biết lấy từ chỗ nào để mở cửa sắt ra.
Dưới tầng hầm tối om, Đỗ Long đưa tay mở cái chốt bên cạnh cửa, thắp sáng đèn, cảnh tượng trong tầng hầm lập tức đập vào mắt. Chỉ thấy một cô gái trẻ người đầy thương tích, tay chân bị xích sắt còng, đang quỳ gối bên cạnh cửa. Vì mắt chưa thể thích ứng với ánh sáng, mặc dù cô gái ngẩng đầu, nhưng đôi mắt thì híp lại, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Bộ dạng đó giống như một con chó con nghênh đón chủ nhân trở về.
Nhìn đến những vết thương trên người cô gái, lòng Hồ Tuyết Mai run rẩy, sự xấu hổ vui vẻ trong nháy mắt không cánh mà bay. Cô ý thức được đây không phải là trò chơi mà cô cùng nhóm Phó Hồng Tuyết chơi. Trò chơi của tên khốn khiếp đó là thật.
Khi thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong tầng hầm, Hồ Tuyết Mai phát hoảng. Chỉ thấy tầng hầm rộng khoảng 10 m, trong đó một phía có bảy lồng sắt xếp thành một hàng. Song sắt của lồng sắt có đầy đủ khóa lớn bằng ngón trỏ được khóa chặt. Trong đó có sáu lòng sắt đều đang giam riêng các cô gái khỏa thân không hề động đậy.
Bên kia góc tường còn có một cô gái bị trói chặt hai tay trên không trung, hai chân tách ra ngồi trên một xà ngang, hai chân bị khóa bằng xiềng xích, bị khóa liền với xích sắt phía trên, phần lớn sức nặng cơ thể đều rơi xuống cái xà ngang nhỏ, chuyện này mang đến cho cô gái đó nhiều đau đớn.
Cô gái đó cực kỳ kiên cường, cô cắn chặt môi, ngầng đầu nhìn sang phía bên này. Mặc dù ánh mắt cô híp lại chỉ hở khe nhỏ, nhưng Đỗ Long và Hồ Tuyết Mai dường như cũng thấy được trong đôi mắt cô ngọn lửa giận giữ.
Hồ Tuyết Mai dường như thấy bóng dáng mình trên người cô gái kia, lòng cô run rẩy. Không chút do dự, cô tiến về phía cô gái đó, Đỗ Long không ngăn cản, chỉ nói với cô: - Cho em cái chìa khóa này!
Hồ Tuyết Mai quay đầu lại tóm lấy cái chìa khóa Đỗ Long ném tới, đi đến mở khóa chân tay cho cô gái kia trước, giúp cô ta ngồi sang một bên dựa vào cái xà ngang đó. Cô gái đó thở phào nhẹ nhõm, nói ú ớ gì đó về phía Hồ Tuyết Mai.
Hồ Tuyết Mai nói với cô ta: - Đừng sợ, chúng tôi tới đây cứu cô
Sau khi lấy vậy bị nhét trong miệng ra, cô gái kia thở hổn hển, thị lực cũng dần dần khôi phục. Cô ngạc nhiên nhìn Hồ Tuyết Mai, nói: - Cảm ơn, cô là chiến sĩ đội nào? Sao cô biết chúng tôi ở đây?
Hồ Tuyết Mai nói: - Tôi là chúng tôi tổ phản ứng nhanh thuộc cấp dưới của Sở công an. Vì để mê hoặc nghi phạm nên mới mặc quân phục. Cô là Lý Hiểu Vi đúng không? Chúng tôi đã tới muộn, hại các cô phải chịu khổ.
Nói xong, Hồ Tuyết Mai ra sau lưng Lý Hiểu Vi cởi trói dây thừng cho cô. Lý Hiểu Vi cảm động, nói: - Tôi là Lý Hiểu Vi. Tên khốn khiếp kia bị bắt rồi sao?
Hồ Tuyết Mai nói: - Còn chưa. Nhưng y sẽ nhanh chóng chui đầu vào lưới thôi.
Đúng lúc này, cô gái trẻ phía bên kia nói giọng gay gắt về phía Đỗ Long: - Không được cởi trói cho cô ta, chủ nhân trở về sẽ giết các người đấy!
Đỗ Long nắm lấy dây da trên cổ cô đến trước mặt, quát lớn về phía cô ta: - Tỉnh lại đi, chúng tôi là cảnh sát! Cô đã được cứu rồi! Tên quỷ quái kia không lâu nữa sẽ bị bắt lại, sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật!