Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1444 : Ngựa quen đường cũ

Ngày đăng: 21:45 12/02/21

Đỗ Long nói:
- Đó đều là chứng cứ, sao có thể tùy tiện xóa bỏ? Nếu bị phát hiện, có thể rất phiền toái.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Em biết chuyện này sẽ làm khó anh. Nhưng họ rất đáng thương.
Đỗ Long nói:
- Anh biết họ rất đáng thương, nhưng em cũng không thể ép anh làm trái pháp luật đúng không?
Cái môi nhỏ nhắn của Hồ Tuyết Mai cong lên, nói:
- Chẳng lẽ không có cách xử lý vẹn cả đôi bên sao?
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Cách thì có đấy, nhưng… Tuyết Mai à, em có thể phải chịu chút oan ức…
Hồ Tuyết Mai mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này có liên quan gì đến em?
Đỗ Long nói nhỏ với Hồ Tuyết Mai hai câu, mặt Hồ Tuyết Mai nóng lên, buột miệng nói:
- Như vậy sao được?
Đỗ Long nói:
- Làm sao không được. Dù sao đã trái pháp luật rồi, cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.
- Nhiều như vậy?
Hồ Tuyết Mai thẹn thùng khẽ nói:
- Anh bắt nạt em… Còn nói cái gì không thích chuyện đó. Em thấy anh chính là căn nguyên lớn nhất khiến họ làm không biết mệt.
Đỗ Long nói:
- Lời này của em có lẽ đã sai rồi. Anh làm như vậy có nguyên nhân. Sau này em sẽ hiểu. Nói đi, có làm hay không?
Hồ Tuyết Mai thẹn thùng gật đầu vui vẻ sau đó cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, tùy anh làm như thế nào, chỉ cần có thể giúp các cô ấy là được.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy mới thông minh. Em đi nói với các cô ấy, đồ đó anh đã sớm xóa bỏ rồi, không lưu lại bất kể cái gì, nhưng trong trí nhớ của anh và Ngô Kim Huy có thể chẳng có cách nào xóa bỏ.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Lấy đầu anh ra đảm bảo là được… Tốt rồi, em đi nói với các cô ấy, để họ an tâm một chút.
Đỗ Long nói:
- Anh ra ngoài ngăn những tên tiểu tử kia lại, dặn dò họ một chút, tránh để họ nhiều chuyện.
Hồ Tuyết Mai ừ một tiếng cùng Đỗ Long chia nhau ra làm. Đỗ Long đi vào trong sân, con chó săn lúc trước tụ tập trước cửa ra vào nhìn thấy hắn lập tức cụp đuôi chạy mất. Ngoài cửa đám người Thẩm Băng Thanh đang do dự có nên rút súng bắn những con chó đó hay không, thấy có người đi ra, họ lập tức nhắm ngay Đỗ Long, quát lớn:
- Ai? Đứng lại! Giơ tay lên!
Đỗ Long quát:
- Là tôi! Đừng chĩa súng vào tôi, cẩn thận cướp cò!
Dưới ánh đèn chiếu của đèn pin và đèn xe, mọi người cũng thấy rõ người đi ra là ai, họ đều nâng khẩu súng lên hoặc thu lại. Thẩm Băng Thanh đi lên trước nói:
- Lại là anh… Những con chó kia sao không dám cắn anh? Giống như bị anh thuần phục rồi.
Đỗ Long nói:
- Là bị tôi đánh nên sợ, cậu không thấy chúng không phải vẫy đuôi mà cụp đuôi chạy đi sao?
Nói xong, Đỗ Long mở cửa sắt, mọi người ùn ùn mà vào. Đỗ Long nói:
- Mọi người chờ một chút, nghi phạm bên trong đã bị khống chế, con tin cũng đã cứu rồi. Nhưng xảy ra chuyện như vậy đã khiến tinh thần con tin rất uể oải, lúc các anh đi vào chú ý một chút cho tôi.
Mọi người hiểu ý, gật đầu. Sau khi đám người này đi, Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên đến. Hai người họ đi đến trước mặt Đỗ Long, trừng mắt hồn xiêu phách lạc nhìn Đỗ Long, tiếp đó khẽ nói với Đỗ Long:
- Mở rộng tầm mắt rồi chứ? Tám cô gái đẹp đó!
Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Cũng được, cũng được. Nhưng tám cô cộng lại cũng chẳng đẹp bằng các em.
Bạch Nhạc Tiên cười với Đỗ Long, nói:
- Xem ra chúng ta không uổng công. Có một số chuyện không tiện lắm với đồng chí nam, mấy người đẹp kia thì giao cho bọn em.
Đỗ Long nói:
- Nói chính xác có lẽ phải là mười người đẹp…
Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong ngạc nhiên hỏi:
- Mười? Còn có hai người bọn em không biết sao?
Đỗ Long nói:
- Trên thực tế là đêm nay tên kia lại bắt cóc một người đẹp, sau đó một người đẹp khác bám theo theo dõi… Ha ha, đợi các em gặp được sẽ hiểu.
Lúc Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nhìn thấy Hàn Ỷ Huyên và Hồ Tuyết Mai thì càng bối rối. Hơn nữa nhìn thấy Hàn Ỷ Huyên, Nhạc Băng Phong nhớ lại lúc trước Đỗ Long đã nói trong điện thoại, cô không kìm nổi đã quay đầu lại trừng mắt nhìn Đỗ Long.
Nhưng trái lại Hàn Ỷ Huyên công khai nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tôi cũng bị bắt cóc đến đây, cũng may Đỗ Long và trung tá Hồ đến đúng lúc… Nghi phạm đang cưỡi ngựa phía dưới, có thể cần cấp cứu, cũng đừng để y chết như thế, mọi người sẽ rất thất vọng.
Hồ Tuyết Mai nói:
- Tôi chỉ trùng hợp bắt gặp…
Hai người giải thích một chút, mọi người đã hiểu ra. Chi tiết cụ thể Hàn Ỷ Huyên không muốn nói tới, Hồ Tuyết Mai cũng không muốn nói, cũng không có ai hỏi chi tiết. Tạm thời Đỗ Long lừa gạt được trót lọt.
Dưới sự hướng dẫn của Hồ Tuyết Mai và Hàn Ỷ Huyên, tám cô gái bị bắt cóc lần lượt cúi đầu đi ra. Các cô được đưa thẳng lên một chiếc xe, sau đó Hàn Ỷ Huyên nói với Hồ Tuyết Mai:
- Chị Mai, chị có thể giúp em một chuyện không?
Hồ Tuyết Mai hỏi:
- Giúp gì? Nói đi.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Em muốn nhanh chóng chụp hình làm tư liệu, còn thu thập tin tức hiện trường. Em không có người chụp ảnh, chị có thể giúp em chụp hình được không?
Hồ Tuyết Mai nói:
- Không thành vấn đề. Nhưng… Em thật sự chắc chắn không có vấn đề gì không? Hay là chúng ta hỏi một chút Đỗ Long trước đã.
Hàn Ỷ Huyên khăng khăng muốn chụp, còn muốn mượn camera của nghi phạm. Sau khi Đỗ Long suy nghĩ một chút thì đồng ý yêu cầu của cô. Vì vậy Hàn Ỷ Huyên liền mang camera đi chụp khắp nơi. Đợi cô ta cảm thấy ổn rồi, mới giao camera cho Hồ Tuyết Mai, tiếp đó cô phỏng vấn Đỗ Long.
- Tổ trưởng Đỗ, xin hỏi các anh làm thế nào tìm được tung tích của nghi phạm? Thời gian trước không phải là chưa có tiến triển gì sao?
Hàn Ỷ Huyên lớn tiếng hỏi.
Trong tình cảnh âm thanh của tất cả con chó sủa, Đỗ Long cũng lớn tiếng trả lời:
- Phá án là một quá trình, không phải một lần là xong. Nếu lúc trước điều tra không cẩn thận, thì chẳng có đột phá lớn của tối nay. Việc này cũng giống như sự quan hệ giữa lượng biến và chất biến của vật lý học.
Hàn Ỷ Huyên lại hỏi:
- Giờ vụ án phá rồi, Tổ trưởng Đỗ hẳn là thở phào nhẹ nhõm rồi? Trước đây Tổ trưởng Đỗ phá án đều là sự việc trong một hai ngày, vụ án này lâu như vậy, Tổ trưởng Đỗ có thể giải thích một chút nguyên nhân không?
Đỗ Long cười nói:
- Không ai có thể đảm bảo vụ án nào phải mấy ngày, tình huống từng vụ án đều không giống nhau. Tôi thấy vụ án này thật sự cũng chẳng có gì, chỉ có điều sự chuẩn bị của giai đoạn đầu có chút thiếu sót. Mọi người có thể coi như là tổ phản ứng nhanh chúng tôi đang trong thời kỳ li hợp đi.
Hàn Ỷ Huyên tiếp tục nói:
- Tổ trưởng Đỗ…
Hồ Tuyết Mai cầm máy ảnh đang chụp hình. Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong khoanh tay trước ngực đứng nhìn cảnh tượng này đằng xa. Bạch Nhạc Tiên thở dài, nói:
- Băng Phong, sao em cảm thấy có chút kỳ lạ, sự việc tối nay như có người khác sắp đặt trước rồi…
Nhạc Băng Phong nói:
- Em cũng nhớ lại lần đầu bốn năm trước đúng không? Quả thật có không ít chỗ giống nhau. Chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến đã…
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến? Băng Phong, chị không có ý định nghĩ cách ngăn cản anh ấy sao?
Nhạc Băng Phong nói:
- Chị không biết… Có thể việc làm cũng làm rồi.Vạch rõ ranh giới với anh ấy cũng làm không được. Chỉ có thể tạm thời như vậy trôi qua thôi.
Bạch Nhạc Tiên bóp nắm tay, nói:
- Không được, nhất định phải nghĩ cách bảo vệ quyền lợi của chúng ta. Ít nhất… phải có quy củ thứ tự trước sau chứ?
Nhạc Băng Phong liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên, xoay người đi về phía xe cảnh sát đang phát ra tiếng khóc âm ỷ…