Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1453 : Oan gia ngõ hẹp
Ngày đăng: 21:46 12/02/21
Kế tiếp Đỗ Long mở thêm một trang mạng không gian khác, nhìn thấy chân dung chủ nhân trang không gian, Nhạc Băng Phong a lên một tiếng, nói:
- Đây không phải trợ lý xinh đẹp của Sùng Thánh chân nhân sao?
Đỗ Long nói:
- Cô ta đẹp không? Anh thấy cũng bình thường thôi. Nhiều lắm cũng chỉ được coi là chút gió sương mặn mà thôi. Cô ta và họ Vương một mực tôn thờ, còn là một tín đồ sùng bái cuồng nhiệt họ Vương. Là một cô gài không tự kiềm chế được ham muốn của bản thân.
- À...
Lúc này Nhạc Băng Phong mới thấy yên tâm, Đỗ Long không thèm để ý với những cô gái không biết kiềm chế, nào sợ cô ta đẹp quốc sắc thiên hương chứ.
Đỗ Long mở nhật ký đời tư của Lý Phượng Quyên, nhìn đến chỗ lộ ra một bức ảnh, Nhạc Băng Phong một tiếng thở nhẹ, gương mặt ửng đỏ quay sang một bên.
Đỗ Long xem một hồi, nói:
- Cái này có không ít bức hình tự sướng, dùng để....cùng đàn ông. Nhưng lại không có những tấm ảnh chụp chung với mấy gã, thật đáng tiếc...
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Là cô ta sợ mấy tài khoản này bị ăn cắp, mấy năm gần lộ ra hết cổng nọ cửa kia, cô ta không sợ mới lạ.
Đỗ Long cười nói:
- Tài khoản của cô ta bị trộm, không giám đăng ảnh lên, lại thích viết nhật kí trên trang không gian cá nhân, thậm chí còn kí sổ, em nói xem có mâu thuẫn không? Từ nhật kí và cập nhập trạng thái của cô ta, vẫn có thể tìm được rất nhiều thứ....
Đỗ Long lại lật thêm vài trang, nói:
- Có lẽ anh chẳng có tâm trạng mân mê mấy thứ này, Nhạc Băng Phong giúp tôi đi? Tiêu diệt một lũ bại hoại, đấy có lẽ là công đức lớn lao, có thể chuộc tội cho kiếp sau rồi!
Nhạc Băng Phong bữu môi nói:
- Em không tin cái này, em là Đảng viên! Để em giúp cho...
Đỗ Long đưa máy tính cho Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong bắt đầu lu bù, còn Đỗ Long thì lôi di động ra. Đổi chế độ bay về chế độ bình thường, di động lập tức kêu lên. Đỗ Long trước tiên gọi lại cho bố hắn, điện thoại vừa thông suốt, Đỗ Khang mắng té tát:
- Đỗ Long, con làm gì mà tắt máy? Sao con làm thế, sao lại đánh Sùng Thánh chân nhân đến nỗi nhập viện thế? Rất nhiều người la hét om sòm đòi bắt con đấy!
Đỗ Long cười nói:
- Dù sao họ cũng không tìm được con... hơn nữa con đã làm chuyện con nên làm, tiếp theo phải xem ông bố con rồi.
Đỗ Khang nói:
- Con đã làm những gì? Đánh người xong còn đem cho bố một mớ bòng bong rối rắm nữa chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Bố, bố đừng mắng con nữa, trong hội trường có đến vài người của cục An ninh Quốc gia, họ đã báo cáo hết với bố rồi chứ?
Đỗ Khang hừ một tiếng, nói:
- Con đúng là dẻo miệng, có điều họ không nhìn ra con đang làm gì, tất cả báo cáo đều là phỏng đoán, cho nên bố muốn nghe con giải thích.
Đỗ Long cười nói:
- Rất đơn giản, con dùng Tiệt Mạch Thuật giả mạo Định Thân Thuật để khống chế Vương Ba. Sau đó giả làm phụ thể Sùng Thánh chân nhân, rồi giải quyết thêm vài tay chân của Sùng Thánh. Con và Sùng Thánh chân nhân tiếp xúc thân mật một lát, thu thập được không ít tin tình báo từ hắn. Còn nữa, số tiền tham ô bố lo lắng nhất con đã lấy lại rồi, không tin bố kiểm tra tài khoản mà xem...
Đỗ Long nói cho bố hắn tài khoản vừa rồi hắn chuyển tiền vào. Đỗ Khang nghe thấy thế, đúng là có chút vui mừng ra mặt. Ông lập tức cho người đi xác minh, đồng thời nói:
- Con làm thế nào vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Người trên núi ắt có diệu kế, bố cũng không cần hỏi nữa, chúng ta quan trọng là xem kết quả!
- Con trai ngoan, có phần của con!
Đỗ Khang biết Đỗ Long có chút năng lực đặc biệt, vì thế cũng không hỏi gì nhiều nữa, ông nói tiếp:
- Ngoài tiền ra, con còn muốn làm thứ gì nữa?
Đỗ Long nói:
- Có chứ, bên cạnh con dâu bố đang chỉnh sửa dữ liệu, lát nữa sẽ gửi cho bố. Còn nữa, bố phải cho người đến khống chế Vương Ba và Lý Phượng Quyên. Mấy trò hề của họ con rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, sau lưng Vương Ba còn có người tên gọi La Chí Mạnh, cứ coi là quân sư của hắn. người này có lẽ biết thuật thôi miên. Ngoài ra còn có một đứa bé tên gọi Lưu Bối Bối cũng rất quan trọng. Cậu ta khoảng mười ba mười bốn tuổi, lúc bắt cậu ta cần hết sức cẩn thận. cậu nhóc này trên người có kim, mà đều là kim tẩm độc.
Đỗ Khang quát lên:
- Con dâu? Có bản lĩnh thì qua cửa ải này xem... Lã Chí Cường và Lưu Bối Bối bố đều biết. Bọn họ xưng nhau phụ tử, có điều... tên tiểu quỷ kia thực sự lợi hại à?
Đỗ Long nói:
- Không tin bố thử xem, đến lúc đó chịu ấm ức thì đừng có trách con đâu đấy.
Đỗ Khang nói:
- Được rồi, bố sẽ bảo họ chú ý cẩn thận, còn gì nữa không?
Đỗ Long nói:
- Về cơ bản là như vậy, còn nữa... chuyện này là Bạch nhạc phụ để cho con làm. Con phải để người ta tin tưởng chứ, Cục An ninh Quốc gia có thể liên kết hợp tác với sở Công an để tiêu diệt tập đoàn lừa đảo này.
Đỗ Khang cười nói:
- Ít lời thôi, để bí thư Bạch nghe thấy thì coi chừng con bị ăn cái tát đấy. Chuyện này con không cần hao tâm tổn tứ, Cục An ninh Quốc gia chúng ta đã theo dõi vụ án này một khoảng thời gian rồi, có lẽ không cần phiền tới Sở Công an.
Đỗ Long hiểu ý nghĩ của bố, nếu Cục An ninh Quốc gia đã không mong muốn người khác được thơm lây, thì bỏ đi. Vụ án này cũng không lớn, thực chất không cần đến hai tổ chức an ninh lớn liên thủ xử lý.
Sau khi Đỗ Long và bố kết thúc đoạn hội thoại, hắn liền gọi điện cho Mã Thiếu Cương. Đợi một lúc sau, Mã Thiếu Cương mới nhận điện thoại, hỏi nhỏ:
- Đỗ Long, bây giờ cậu thế nào rồi? Có cần tôi giúp gì không?
Đỗ Long cười nói:
- Mã đại ca, anh vẫn đang trong bệnh viện đấy ư? Tôi đã sớm ra ngoài rồi, anh cũng nhanh chóng rời khỏi đó thôi.
Mã Thiếu Cương ngạc nhiên hỏi:
- Cậu đã ra khỏi đây rồi sao? ừ, vậy được, tôi đi bây giờ đây.
Mã Thiếu Cương dứt lời, liếc mắt về sau, xoay người rồi đi. Lúc này bỗng có một người xuất hiện trước mặt, một người phụ nữ, chính là Lý Phượng Quyên, nữ trợ lý của Sùng Thánh chân nhân.
Lý Phượng Quyên nói:
- Mã tổng, anh phải đi bây giờ sao? Anh bộ đội đặc chủng đi cùng anh vẫn còn đang cấp cứu mà.
Mã Thiếu Cương nói:
- Vừa nãy bác sỹ nói rồi, không biết bao lâu nữa mới kết thúc ca cấp cứu. Tôi còn có chút việc gấp, vì thế phải về trước, lát nữa tôi sẽ cho người đến chăm sóc cậu ta.
Lý Phượng Quyên cười khẩy:
- Mã tổng, anh nói nhẹ nhàng thật đấy, sự việc hôm nay anh không thoát khỏi can hệ. Trước khi chân nhân tỉnh lại và ra chỉ thị, tôi tuyệt đối không để anh đi đâu. Mong Mã tổng đừng để tôi phải làm khó dễ.
Mã Thiếu Cương cười lạnh lùng:
- Lý Phượng Quyên, đừng lấy vải thưa che mắt thánh nữa. Họ Vương kia là thứ gì,có lẽ cô đã quá rõ. Nói cho cô biết, chuỗi ngày tháng tươi đẹp của các người đi đến hồi kết rồi. Các người không cho tôi đi, muốn bắt cóc tôi sao? Chỗ này là nơi công cộng, chỉ cần tôi hét lớn một tiếng, các người sẽ trở thành tội phạm!
Lý Phượng Quyên cười khẩy, nói:
- Anh không có cơ hội... động thủ đâu!
Mã Thiếu Cương quay đầu nhìn lại, không hề thấy thân hình cường tráng nào nhào đến mình cả. Chỉ thấy một đứa trẻ đang cầm ống trúc thổi bong bóng bên cửa sổ. Mã Thiếu Cương quay đầu lại nhìn Lý Phượng Quyên, chưa kịp nói gì đột nhiên trên cổ như bị muỗi đốt. Kinh ngạc đưa tay lên cố sờ soạt thì một cây châm kim từ trên cổ rơi xuống.
Mã Thiếu Cương vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể không còn chút sức lực ngã rầm về phía trước. Lý Phượng Quyên nâng người dậy, tiếp đó đứa bé đi đến, cùng Lý Phượng Quyên đưa Mã Thiếu Cương sang một bên thang máy.
Một bên cửa thang máy đột nhiên mở ra, vài người đàn ông trẻ tuổi và trung niên bước ra. Từng người một trầm ổn đi tới ánh mắt sắc bén. Họ và Lý Phượng Quyên cúi đầu chào nhau, khi hai người đứng đầu nhìn thấy Lý Phượng Quyên, ánh mắt họ có vẻ ngưng tụ. Nghiêng người sang bên nhường đường, sau đó đợi mấy người Lý Phượng Quyên đi vào trong, người này nháy mắt ra hiệu với người sau, cả bốn người trẻ tuổi quay người bước vào thang máy.
Lý Phượng Quyên và Lưu Bối Bối liếc nhìn nhau một cái, chân mày không khỏi nhíu lại....
- Đây không phải trợ lý xinh đẹp của Sùng Thánh chân nhân sao?
Đỗ Long nói:
- Cô ta đẹp không? Anh thấy cũng bình thường thôi. Nhiều lắm cũng chỉ được coi là chút gió sương mặn mà thôi. Cô ta và họ Vương một mực tôn thờ, còn là một tín đồ sùng bái cuồng nhiệt họ Vương. Là một cô gài không tự kiềm chế được ham muốn của bản thân.
- À...
Lúc này Nhạc Băng Phong mới thấy yên tâm, Đỗ Long không thèm để ý với những cô gái không biết kiềm chế, nào sợ cô ta đẹp quốc sắc thiên hương chứ.
Đỗ Long mở nhật ký đời tư của Lý Phượng Quyên, nhìn đến chỗ lộ ra một bức ảnh, Nhạc Băng Phong một tiếng thở nhẹ, gương mặt ửng đỏ quay sang một bên.
Đỗ Long xem một hồi, nói:
- Cái này có không ít bức hình tự sướng, dùng để....cùng đàn ông. Nhưng lại không có những tấm ảnh chụp chung với mấy gã, thật đáng tiếc...
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Là cô ta sợ mấy tài khoản này bị ăn cắp, mấy năm gần lộ ra hết cổng nọ cửa kia, cô ta không sợ mới lạ.
Đỗ Long cười nói:
- Tài khoản của cô ta bị trộm, không giám đăng ảnh lên, lại thích viết nhật kí trên trang không gian cá nhân, thậm chí còn kí sổ, em nói xem có mâu thuẫn không? Từ nhật kí và cập nhập trạng thái của cô ta, vẫn có thể tìm được rất nhiều thứ....
Đỗ Long lại lật thêm vài trang, nói:
- Có lẽ anh chẳng có tâm trạng mân mê mấy thứ này, Nhạc Băng Phong giúp tôi đi? Tiêu diệt một lũ bại hoại, đấy có lẽ là công đức lớn lao, có thể chuộc tội cho kiếp sau rồi!
Nhạc Băng Phong bữu môi nói:
- Em không tin cái này, em là Đảng viên! Để em giúp cho...
Đỗ Long đưa máy tính cho Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong bắt đầu lu bù, còn Đỗ Long thì lôi di động ra. Đổi chế độ bay về chế độ bình thường, di động lập tức kêu lên. Đỗ Long trước tiên gọi lại cho bố hắn, điện thoại vừa thông suốt, Đỗ Khang mắng té tát:
- Đỗ Long, con làm gì mà tắt máy? Sao con làm thế, sao lại đánh Sùng Thánh chân nhân đến nỗi nhập viện thế? Rất nhiều người la hét om sòm đòi bắt con đấy!
Đỗ Long cười nói:
- Dù sao họ cũng không tìm được con... hơn nữa con đã làm chuyện con nên làm, tiếp theo phải xem ông bố con rồi.
Đỗ Khang nói:
- Con đã làm những gì? Đánh người xong còn đem cho bố một mớ bòng bong rối rắm nữa chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Bố, bố đừng mắng con nữa, trong hội trường có đến vài người của cục An ninh Quốc gia, họ đã báo cáo hết với bố rồi chứ?
Đỗ Khang hừ một tiếng, nói:
- Con đúng là dẻo miệng, có điều họ không nhìn ra con đang làm gì, tất cả báo cáo đều là phỏng đoán, cho nên bố muốn nghe con giải thích.
Đỗ Long cười nói:
- Rất đơn giản, con dùng Tiệt Mạch Thuật giả mạo Định Thân Thuật để khống chế Vương Ba. Sau đó giả làm phụ thể Sùng Thánh chân nhân, rồi giải quyết thêm vài tay chân của Sùng Thánh. Con và Sùng Thánh chân nhân tiếp xúc thân mật một lát, thu thập được không ít tin tình báo từ hắn. Còn nữa, số tiền tham ô bố lo lắng nhất con đã lấy lại rồi, không tin bố kiểm tra tài khoản mà xem...
Đỗ Long nói cho bố hắn tài khoản vừa rồi hắn chuyển tiền vào. Đỗ Khang nghe thấy thế, đúng là có chút vui mừng ra mặt. Ông lập tức cho người đi xác minh, đồng thời nói:
- Con làm thế nào vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Người trên núi ắt có diệu kế, bố cũng không cần hỏi nữa, chúng ta quan trọng là xem kết quả!
- Con trai ngoan, có phần của con!
Đỗ Khang biết Đỗ Long có chút năng lực đặc biệt, vì thế cũng không hỏi gì nhiều nữa, ông nói tiếp:
- Ngoài tiền ra, con còn muốn làm thứ gì nữa?
Đỗ Long nói:
- Có chứ, bên cạnh con dâu bố đang chỉnh sửa dữ liệu, lát nữa sẽ gửi cho bố. Còn nữa, bố phải cho người đến khống chế Vương Ba và Lý Phượng Quyên. Mấy trò hề của họ con rõ như lòng bàn tay. Còn nữa, sau lưng Vương Ba còn có người tên gọi La Chí Mạnh, cứ coi là quân sư của hắn. người này có lẽ biết thuật thôi miên. Ngoài ra còn có một đứa bé tên gọi Lưu Bối Bối cũng rất quan trọng. Cậu ta khoảng mười ba mười bốn tuổi, lúc bắt cậu ta cần hết sức cẩn thận. cậu nhóc này trên người có kim, mà đều là kim tẩm độc.
Đỗ Khang quát lên:
- Con dâu? Có bản lĩnh thì qua cửa ải này xem... Lã Chí Cường và Lưu Bối Bối bố đều biết. Bọn họ xưng nhau phụ tử, có điều... tên tiểu quỷ kia thực sự lợi hại à?
Đỗ Long nói:
- Không tin bố thử xem, đến lúc đó chịu ấm ức thì đừng có trách con đâu đấy.
Đỗ Khang nói:
- Được rồi, bố sẽ bảo họ chú ý cẩn thận, còn gì nữa không?
Đỗ Long nói:
- Về cơ bản là như vậy, còn nữa... chuyện này là Bạch nhạc phụ để cho con làm. Con phải để người ta tin tưởng chứ, Cục An ninh Quốc gia có thể liên kết hợp tác với sở Công an để tiêu diệt tập đoàn lừa đảo này.
Đỗ Khang cười nói:
- Ít lời thôi, để bí thư Bạch nghe thấy thì coi chừng con bị ăn cái tát đấy. Chuyện này con không cần hao tâm tổn tứ, Cục An ninh Quốc gia chúng ta đã theo dõi vụ án này một khoảng thời gian rồi, có lẽ không cần phiền tới Sở Công an.
Đỗ Long hiểu ý nghĩ của bố, nếu Cục An ninh Quốc gia đã không mong muốn người khác được thơm lây, thì bỏ đi. Vụ án này cũng không lớn, thực chất không cần đến hai tổ chức an ninh lớn liên thủ xử lý.
Sau khi Đỗ Long và bố kết thúc đoạn hội thoại, hắn liền gọi điện cho Mã Thiếu Cương. Đợi một lúc sau, Mã Thiếu Cương mới nhận điện thoại, hỏi nhỏ:
- Đỗ Long, bây giờ cậu thế nào rồi? Có cần tôi giúp gì không?
Đỗ Long cười nói:
- Mã đại ca, anh vẫn đang trong bệnh viện đấy ư? Tôi đã sớm ra ngoài rồi, anh cũng nhanh chóng rời khỏi đó thôi.
Mã Thiếu Cương ngạc nhiên hỏi:
- Cậu đã ra khỏi đây rồi sao? ừ, vậy được, tôi đi bây giờ đây.
Mã Thiếu Cương dứt lời, liếc mắt về sau, xoay người rồi đi. Lúc này bỗng có một người xuất hiện trước mặt, một người phụ nữ, chính là Lý Phượng Quyên, nữ trợ lý của Sùng Thánh chân nhân.
Lý Phượng Quyên nói:
- Mã tổng, anh phải đi bây giờ sao? Anh bộ đội đặc chủng đi cùng anh vẫn còn đang cấp cứu mà.
Mã Thiếu Cương nói:
- Vừa nãy bác sỹ nói rồi, không biết bao lâu nữa mới kết thúc ca cấp cứu. Tôi còn có chút việc gấp, vì thế phải về trước, lát nữa tôi sẽ cho người đến chăm sóc cậu ta.
Lý Phượng Quyên cười khẩy:
- Mã tổng, anh nói nhẹ nhàng thật đấy, sự việc hôm nay anh không thoát khỏi can hệ. Trước khi chân nhân tỉnh lại và ra chỉ thị, tôi tuyệt đối không để anh đi đâu. Mong Mã tổng đừng để tôi phải làm khó dễ.
Mã Thiếu Cương cười lạnh lùng:
- Lý Phượng Quyên, đừng lấy vải thưa che mắt thánh nữa. Họ Vương kia là thứ gì,có lẽ cô đã quá rõ. Nói cho cô biết, chuỗi ngày tháng tươi đẹp của các người đi đến hồi kết rồi. Các người không cho tôi đi, muốn bắt cóc tôi sao? Chỗ này là nơi công cộng, chỉ cần tôi hét lớn một tiếng, các người sẽ trở thành tội phạm!
Lý Phượng Quyên cười khẩy, nói:
- Anh không có cơ hội... động thủ đâu!
Mã Thiếu Cương quay đầu nhìn lại, không hề thấy thân hình cường tráng nào nhào đến mình cả. Chỉ thấy một đứa trẻ đang cầm ống trúc thổi bong bóng bên cửa sổ. Mã Thiếu Cương quay đầu lại nhìn Lý Phượng Quyên, chưa kịp nói gì đột nhiên trên cổ như bị muỗi đốt. Kinh ngạc đưa tay lên cố sờ soạt thì một cây châm kim từ trên cổ rơi xuống.
Mã Thiếu Cương vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể không còn chút sức lực ngã rầm về phía trước. Lý Phượng Quyên nâng người dậy, tiếp đó đứa bé đi đến, cùng Lý Phượng Quyên đưa Mã Thiếu Cương sang một bên thang máy.
Một bên cửa thang máy đột nhiên mở ra, vài người đàn ông trẻ tuổi và trung niên bước ra. Từng người một trầm ổn đi tới ánh mắt sắc bén. Họ và Lý Phượng Quyên cúi đầu chào nhau, khi hai người đứng đầu nhìn thấy Lý Phượng Quyên, ánh mắt họ có vẻ ngưng tụ. Nghiêng người sang bên nhường đường, sau đó đợi mấy người Lý Phượng Quyên đi vào trong, người này nháy mắt ra hiệu với người sau, cả bốn người trẻ tuổi quay người bước vào thang máy.
Lý Phượng Quyên và Lưu Bối Bối liếc nhìn nhau một cái, chân mày không khỏi nhíu lại....