Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1454 : Con lươn nhỏ nhẵn bóng
Ngày đăng: 21:46 12/02/21
Cửa thang máy đóng lại trong chớp mắt, một người trẻ tuổi rút thẻ công tác trình trước mặt Lý Phượng Quyên, nói:
- Lý Phượng Quyên, chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia, mời hai người theo chúng tôi về điều...
Cậu bé kia ngẩng đầu lên nhanh như chớp, ngậm ống tiêu thổi một cái về người trẻ tuổi kia. Phi châm đâm trúng cổ người thanh niên trẻ. Anh ta kêu lên một tiếng định túm lấy ống thổi từ trong tay Lưu Bối Bối, nhưng cậu bé chùn người xuống né sang một bên. Người này vẫn muốn tiếp tục rượt đuổi, nhưng một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa, trợn trắng mắt rồi ngã xấp xuống đất...
Ba người khác của Cục An ninh Quốc gia phản ứng rất nhanh. Nhưng Lý Phượng Quyên cũng vô cùng dũng mãnh, cô ta đột nhiên kéo hai vạt áo trước ngực ra hai bên. Xoẹt một tiếng, hai chiếc cúc áo bắn tung, lộ ra nguyên đỉnh hai lồng chụp tròn trịa, căng đầy. Người trẻ tuổi đang đối diện với Lý Phượng Quyên tuy thân thủ lợi hại cũng rất tài giỏi, nhưng rõ ràng chưa từng trải qua tình huống nào thế này. Đôi mắt chàng trai bất giác nhìn sang bên cạnh, Lý Phượng Quyên không chút do dự nhấc chân huých mạnh vào đầu gối cậu ta.
Trong khi thằng nhỏ xui xẻo đau đến cong lưng thì Lý Phượng Quyên lại đạp một cước vào cằm. trước mặt tối xầm, thằng nhỏ xui xẻo lập tức hôn mê bất tỉnh sõng soài trên mặt đất.
Tình hình hai người phía sau cũng không mấy lạc quan. Họ vốn nghĩ bắt đứa bé kia trước, nhưng đứa trẻ đó rất lanh lẹ. Trốn tới trốn lui sau Lý Phượng Quyên và Mã Thiếu Cương. Bọn họ bắt mãi mà không được, ngược lại bị cậu bé chạy tới đâm kim lên ngực, lên bụng. Điều duy nhất họ làm được là trước khi ngất đã kịp bóp điện kích thương. Lý Phượng Quyên bị điện giật bắn người ngã xuống đất.
Tiếng thang máy dừng lại ở tầng tiếp theo, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ ngoài cửa nhìn thấy một đám người la liệt trong thang máy, tức thời hét lên sợ hãi. Lý Phượng Quyên giãy dụa nói với Lưu Bối Bối:
- Mau đi đi, nói với bố cậu... gọi ông ấy nghĩ cách... đi mau!
Lưu Bối Bối biết mình không thể mang hai người Lý Phượng Quyên và Mã Thiếu Cương đi, cậu nhanh chóng rời khỏi thang máy. Không đến mười giây, mấy người bên Cục An ninh Quốc gia tầng trên chạy đến. thấy thế người chỉ huy lập tức cho hai người đuổi theo Lưu Bối Bối. Sau đó kiểm tra mạch đạp của Mã Thiếu Cương và cấp dưới, bọn họ chỉ là ngất xỉu, không hề bị đe dọa tính mạng. Vì vậy anh ta nhổ thiết bị điện cắm trên lưng Lý Phượng Quyên ra. Nói với Lý Phượng người đang nằm trên người Mã Thiếu Cương:
- Lý Phượng Quyên, cô can tội bắt cóc và đồng mưu lừa đảo, bây giờ tôi tuyên bố cô đã bị bắt!
Đỗ Long và Bạch Tùng Tiết vừa mới nói sự tình đã ổn thỏa, sau đó nhận xong điện thoại của bố hắn, nghe đứa bé kia đã chạy thoát, bốn nhân viên trong Cục An ninh Quốc gia bị thương, Đỗ Long không chịu được cười phá lên, hắn nói:
- Bố, không phải con đã nói với bố rồi sao? Tên tiểu tử đó không hề đơn giản, bây giờ bố đã tin chưa?
Đỗ Khang khó chịu nói:
- Con đang vui mừng trên nỗi đau người khác đấy, tên nhóc đó rất nguy hiểm, con có biết cậu ta chạy đi đâu không?
Đỗ Long nói:
- Chắc chắn cậu ta đi tìm bố rồi, bố cậu ta ở đâu có thể con không biết, Cục An ninh Quốc gia bắt người thì không được, nhưng tìm người thì chắc không vấn đề gì nhỉ? Ha ha...
Đỗ Khang nói:
- Tiểu tử ngoan, cứ đợi đấy, trở về sẽ tóm cậu sau! Còn con nhanh chóng gửi cho bố những tư liệu con đã nắm được.
Dứt lời Đỗ Khang cúp máy, Đỗ Long cười nói với Nhạc Băng Phong đang bận rộn:
- Có nghe thấy không cô vợ bé nhỏ của anh, bố muốn em tăng nhanh tiến độ đấy!
- Bớt lời đi!
Nhạc Băng Phong trách mắng. Cô còn đang mải làm việc không có tâm trạng đùa bỡn với Đỗ Long. Có điều vừa rồi cô cũng đôi chút phân tâm, nghe thấy mấy lời của Đỗ Long, vì thế trong lòng nhảy loạn lên. Gương mặt đỏ ứng lên để lộ cảm giác nội tâm của cô.
Đỗ Long cười ha hả, có chút tự đắc nói:
- Lẽ nào không phải ư? Ha ha, Tiên nhi, đến trước dừng lại chút, anh muốn mua chút đồ.
Phía trước có một cái sạp báo nhỏ, sau khi xe dừng lại, Đỗ Long mua một thẻ sim điện thoại. Sau khi quay trở lại xe, nhập một chuỗi mật mã, gửi đi một tin nhắn vô danh vô đề.
Nhạc Băng Phong kinh ngạc nói:
- Anh đang làm gì thế?
Đỗ Long nói:
- Đợi lát nữa em sẽ biết thôi.
Một lát sau, một người trả lời lại Đỗ Long một mẩu tin ngắn. nội dung cũng rất kì quái, hơi có chút cảm giác ông nói gà bà nói vịt, nhưng Đỗ Long nhìn thấy lại cười rộ lên:
- Con cá mắc câu rồi, Tiên nhi, đến quảng trường Thời Đại thôi.
Quảng trường Thời Đại là một trung tâm mua sắm, nghỉ ngơi giải trí tổng hợp loại lớn nằm ở trung tâm thành phố Ngọc Minh. Lưu lượng người qua lại nơi đây rất lớn, sau khi lái xe đến rất khó để tìm vị trí đỗ xe. Đỗ Long để Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên lái xe lượn chơi vài vòng, đợi điện thoại của hắn, sau đó liền xuống xe.
- Từ từ đã!
Nhạc Băng Phong nói:
- Anh vẫn chưa giải thích rõ ràng là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Long nói:
- Không có gì đâu, chỉ là anh giả làm Sùng Thánh chân nhân gửi một tin nhắn. Nói cho Lã Chí Cường số kia không dùng nữa, để hắn liên lạc lại với anh. Vì dùng mật ngữ giữa họ với nhau, nên Lã Chí Cường chắc không hoài nghi gì đâu.
Nhạc Băng Phong nói:
- Được rồi, anh phải chú ý cẩn thận!
Đỗ Long cười nói:
- Không sao, chỉ xem hai cha con kia có làm gì được anh không, đến tiếp thêm sức mạnh cho anh nào, hai mĩ nữ!
Đỗ Long miệng chun lên nhào tới, Nhạc Băng Phong chỉ đành hôn hắn một cái, sau đó đẩy mặt hắn đến chỗ Bạch Nhạc Tiên.
Đỗ Long nếm đủ các dư vị dịu dàng rồi mới xuống xe, đợi xe lăn bánh đi khỏi hắn tiến vào một khu chợ. Theo địa chỉ cung cấp trong mẩu tin nhắn, Đỗ Long đến lầu hai của khu chợ. Người trong chợ rất đông, Đỗ Long một bên để mắt nhìn bốn phía, một bên đi về nhà vệ sinh hẹn trên tầng hai. Đột nhiên, trong mắt Đỗ Long bỗng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ. Y trốn trong một tiệm độc quyền liếc nhìn Đỗ Long. Thấy Đỗ Long nhìn đến, y dường như có vẻ cảnh giác, cúi đầu quay người dời đi.
Đỗ Long đi lòng vòng về trước, đồng thời trốn ở một góc rẽ. Đợi Lưu Bối Bối tên nhóc đó đi đến góc rẽ, Đỗ Long mới đột nhiên cất bước đi ra. Một tay khống chế bả vai Lưu Bối Bối, Đỗ Long cúi đầu mỉm cười nói với Lưu Bối Bối:
- Bối Bối, cậu đang đi đâu mà vội thế?
Lưu Bối Bối kinh ngạc, cậu ta có cảm giác tay của Đỗ Long giống như núi Thái Sơn lại vừa như chiếc kìm sắt trên vai mình. Cơ thể cậu ta gần như hoàn toàn mê man, căn bản không có cánh nào nhúc nhích. Thậm chí muốn thét một tiếng cũng vô vọng.
- Buông tôi ra!
Lưu Bối Bối hét lên, nhưng âm thanh phát ra lại yếu ớt như thể tiếng muỗi vo ve.
Đỗ Long nói:
- Thả cậu? Đừng có nằm mơ, cậu phạm tội lừa đảo, còn tấn công nhân viên công vụ quốc gia. Bố cậu đâu? Ông ta không tự mình đến nên bảo cậu đến à? Thật là, lại để con trẻ làm cái chuyện nguy hiểm này, cứ cho là không phải con đẻ của mình cũng không được làm như vậy đúng không?
- Ai cần anh lo!
Lưu Bối Bối kêu lên, Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Tất nhiên tôi phải quản rồi, ai bảo cậu thổi hai phát châm vào người tôi chứ? Dùng đạo lý quân vương mà nói, cậu chính là số kiếp của tôi, tôi không quản cậu thì ai quản cậu đây?
Đỗ Long nói xong bèn lôi Lưu Bối Bối ra ngoài. Lưu Bối Bối liều mạng giãy dụa, nhưng chẳng khác nào kiến càng lay cổ thụ. Trong mắt người khác, cậu bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ cái mặt đỏ bừng giận rỗi không chịu để anh lôi đi.
- Lý Phượng Quyên, chúng tôi là người của Cục An ninh Quốc gia, mời hai người theo chúng tôi về điều...
Cậu bé kia ngẩng đầu lên nhanh như chớp, ngậm ống tiêu thổi một cái về người trẻ tuổi kia. Phi châm đâm trúng cổ người thanh niên trẻ. Anh ta kêu lên một tiếng định túm lấy ống thổi từ trong tay Lưu Bối Bối, nhưng cậu bé chùn người xuống né sang một bên. Người này vẫn muốn tiếp tục rượt đuổi, nhưng một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tỏa, trợn trắng mắt rồi ngã xấp xuống đất...
Ba người khác của Cục An ninh Quốc gia phản ứng rất nhanh. Nhưng Lý Phượng Quyên cũng vô cùng dũng mãnh, cô ta đột nhiên kéo hai vạt áo trước ngực ra hai bên. Xoẹt một tiếng, hai chiếc cúc áo bắn tung, lộ ra nguyên đỉnh hai lồng chụp tròn trịa, căng đầy. Người trẻ tuổi đang đối diện với Lý Phượng Quyên tuy thân thủ lợi hại cũng rất tài giỏi, nhưng rõ ràng chưa từng trải qua tình huống nào thế này. Đôi mắt chàng trai bất giác nhìn sang bên cạnh, Lý Phượng Quyên không chút do dự nhấc chân huých mạnh vào đầu gối cậu ta.
Trong khi thằng nhỏ xui xẻo đau đến cong lưng thì Lý Phượng Quyên lại đạp một cước vào cằm. trước mặt tối xầm, thằng nhỏ xui xẻo lập tức hôn mê bất tỉnh sõng soài trên mặt đất.
Tình hình hai người phía sau cũng không mấy lạc quan. Họ vốn nghĩ bắt đứa bé kia trước, nhưng đứa trẻ đó rất lanh lẹ. Trốn tới trốn lui sau Lý Phượng Quyên và Mã Thiếu Cương. Bọn họ bắt mãi mà không được, ngược lại bị cậu bé chạy tới đâm kim lên ngực, lên bụng. Điều duy nhất họ làm được là trước khi ngất đã kịp bóp điện kích thương. Lý Phượng Quyên bị điện giật bắn người ngã xuống đất.
Tiếng thang máy dừng lại ở tầng tiếp theo, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ ngoài cửa nhìn thấy một đám người la liệt trong thang máy, tức thời hét lên sợ hãi. Lý Phượng Quyên giãy dụa nói với Lưu Bối Bối:
- Mau đi đi, nói với bố cậu... gọi ông ấy nghĩ cách... đi mau!
Lưu Bối Bối biết mình không thể mang hai người Lý Phượng Quyên và Mã Thiếu Cương đi, cậu nhanh chóng rời khỏi thang máy. Không đến mười giây, mấy người bên Cục An ninh Quốc gia tầng trên chạy đến. thấy thế người chỉ huy lập tức cho hai người đuổi theo Lưu Bối Bối. Sau đó kiểm tra mạch đạp của Mã Thiếu Cương và cấp dưới, bọn họ chỉ là ngất xỉu, không hề bị đe dọa tính mạng. Vì vậy anh ta nhổ thiết bị điện cắm trên lưng Lý Phượng Quyên ra. Nói với Lý Phượng người đang nằm trên người Mã Thiếu Cương:
- Lý Phượng Quyên, cô can tội bắt cóc và đồng mưu lừa đảo, bây giờ tôi tuyên bố cô đã bị bắt!
Đỗ Long và Bạch Tùng Tiết vừa mới nói sự tình đã ổn thỏa, sau đó nhận xong điện thoại của bố hắn, nghe đứa bé kia đã chạy thoát, bốn nhân viên trong Cục An ninh Quốc gia bị thương, Đỗ Long không chịu được cười phá lên, hắn nói:
- Bố, không phải con đã nói với bố rồi sao? Tên tiểu tử đó không hề đơn giản, bây giờ bố đã tin chưa?
Đỗ Khang khó chịu nói:
- Con đang vui mừng trên nỗi đau người khác đấy, tên nhóc đó rất nguy hiểm, con có biết cậu ta chạy đi đâu không?
Đỗ Long nói:
- Chắc chắn cậu ta đi tìm bố rồi, bố cậu ta ở đâu có thể con không biết, Cục An ninh Quốc gia bắt người thì không được, nhưng tìm người thì chắc không vấn đề gì nhỉ? Ha ha...
Đỗ Khang nói:
- Tiểu tử ngoan, cứ đợi đấy, trở về sẽ tóm cậu sau! Còn con nhanh chóng gửi cho bố những tư liệu con đã nắm được.
Dứt lời Đỗ Khang cúp máy, Đỗ Long cười nói với Nhạc Băng Phong đang bận rộn:
- Có nghe thấy không cô vợ bé nhỏ của anh, bố muốn em tăng nhanh tiến độ đấy!
- Bớt lời đi!
Nhạc Băng Phong trách mắng. Cô còn đang mải làm việc không có tâm trạng đùa bỡn với Đỗ Long. Có điều vừa rồi cô cũng đôi chút phân tâm, nghe thấy mấy lời của Đỗ Long, vì thế trong lòng nhảy loạn lên. Gương mặt đỏ ứng lên để lộ cảm giác nội tâm của cô.
Đỗ Long cười ha hả, có chút tự đắc nói:
- Lẽ nào không phải ư? Ha ha, Tiên nhi, đến trước dừng lại chút, anh muốn mua chút đồ.
Phía trước có một cái sạp báo nhỏ, sau khi xe dừng lại, Đỗ Long mua một thẻ sim điện thoại. Sau khi quay trở lại xe, nhập một chuỗi mật mã, gửi đi một tin nhắn vô danh vô đề.
Nhạc Băng Phong kinh ngạc nói:
- Anh đang làm gì thế?
Đỗ Long nói:
- Đợi lát nữa em sẽ biết thôi.
Một lát sau, một người trả lời lại Đỗ Long một mẩu tin ngắn. nội dung cũng rất kì quái, hơi có chút cảm giác ông nói gà bà nói vịt, nhưng Đỗ Long nhìn thấy lại cười rộ lên:
- Con cá mắc câu rồi, Tiên nhi, đến quảng trường Thời Đại thôi.
Quảng trường Thời Đại là một trung tâm mua sắm, nghỉ ngơi giải trí tổng hợp loại lớn nằm ở trung tâm thành phố Ngọc Minh. Lưu lượng người qua lại nơi đây rất lớn, sau khi lái xe đến rất khó để tìm vị trí đỗ xe. Đỗ Long để Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên lái xe lượn chơi vài vòng, đợi điện thoại của hắn, sau đó liền xuống xe.
- Từ từ đã!
Nhạc Băng Phong nói:
- Anh vẫn chưa giải thích rõ ràng là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Long nói:
- Không có gì đâu, chỉ là anh giả làm Sùng Thánh chân nhân gửi một tin nhắn. Nói cho Lã Chí Cường số kia không dùng nữa, để hắn liên lạc lại với anh. Vì dùng mật ngữ giữa họ với nhau, nên Lã Chí Cường chắc không hoài nghi gì đâu.
Nhạc Băng Phong nói:
- Được rồi, anh phải chú ý cẩn thận!
Đỗ Long cười nói:
- Không sao, chỉ xem hai cha con kia có làm gì được anh không, đến tiếp thêm sức mạnh cho anh nào, hai mĩ nữ!
Đỗ Long miệng chun lên nhào tới, Nhạc Băng Phong chỉ đành hôn hắn một cái, sau đó đẩy mặt hắn đến chỗ Bạch Nhạc Tiên.
Đỗ Long nếm đủ các dư vị dịu dàng rồi mới xuống xe, đợi xe lăn bánh đi khỏi hắn tiến vào một khu chợ. Theo địa chỉ cung cấp trong mẩu tin nhắn, Đỗ Long đến lầu hai của khu chợ. Người trong chợ rất đông, Đỗ Long một bên để mắt nhìn bốn phía, một bên đi về nhà vệ sinh hẹn trên tầng hai. Đột nhiên, trong mắt Đỗ Long bỗng nhìn thấy một bóng người nho nhỏ. Y trốn trong một tiệm độc quyền liếc nhìn Đỗ Long. Thấy Đỗ Long nhìn đến, y dường như có vẻ cảnh giác, cúi đầu quay người dời đi.
Đỗ Long đi lòng vòng về trước, đồng thời trốn ở một góc rẽ. Đợi Lưu Bối Bối tên nhóc đó đi đến góc rẽ, Đỗ Long mới đột nhiên cất bước đi ra. Một tay khống chế bả vai Lưu Bối Bối, Đỗ Long cúi đầu mỉm cười nói với Lưu Bối Bối:
- Bối Bối, cậu đang đi đâu mà vội thế?
Lưu Bối Bối kinh ngạc, cậu ta có cảm giác tay của Đỗ Long giống như núi Thái Sơn lại vừa như chiếc kìm sắt trên vai mình. Cơ thể cậu ta gần như hoàn toàn mê man, căn bản không có cánh nào nhúc nhích. Thậm chí muốn thét một tiếng cũng vô vọng.
- Buông tôi ra!
Lưu Bối Bối hét lên, nhưng âm thanh phát ra lại yếu ớt như thể tiếng muỗi vo ve.
Đỗ Long nói:
- Thả cậu? Đừng có nằm mơ, cậu phạm tội lừa đảo, còn tấn công nhân viên công vụ quốc gia. Bố cậu đâu? Ông ta không tự mình đến nên bảo cậu đến à? Thật là, lại để con trẻ làm cái chuyện nguy hiểm này, cứ cho là không phải con đẻ của mình cũng không được làm như vậy đúng không?
- Ai cần anh lo!
Lưu Bối Bối kêu lên, Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Tất nhiên tôi phải quản rồi, ai bảo cậu thổi hai phát châm vào người tôi chứ? Dùng đạo lý quân vương mà nói, cậu chính là số kiếp của tôi, tôi không quản cậu thì ai quản cậu đây?
Đỗ Long nói xong bèn lôi Lưu Bối Bối ra ngoài. Lưu Bối Bối liều mạng giãy dụa, nhưng chẳng khác nào kiến càng lay cổ thụ. Trong mắt người khác, cậu bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ cái mặt đỏ bừng giận rỗi không chịu để anh lôi đi.