Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1455 : Lau đi kí ức
Ngày đăng: 21:46 12/02/21
Đỗ Long thúc Lưu Bối Bối ra ngoài khu chợ, hắn rút di động ra gọi điện cho bố hắn, nói:
- Bố, con bắt được tiểu quỷ đó rồi, cha nó đang ở gần trạm xe buýt trên đường Bắc Kinh. Bố phái người đi bắt hắn đi, lúc này cũng đừng để hắn chạy thoát.
Đỗ Khang xác nhận một chút rồi cúp điện thoại, Lưu Bối Bối ngẩng mặt lên, trợn mắt trừng trừng lườm hắn. cậu thực sự không hiểu, sao Đỗ Long có thể biết được vị trí của bố mình. Bí mật này chỉ có hai bố con họ biết được.
Càng khiến Lưu Bối Bối kinh ngạc đó là Đỗ Long móc điện thoại trong túi Lưu Bối Bối ra. Rất thành thục nhập mật mã, lúc này một cảm giác khó hiểu hiển hiện trên nét mặt cậu bé. Mồ hôi trên trán Lưu Bối Bối lã chã như mưa, cậu ta kêu lên những âm thanh khàn khàn:
- Điều này là không thể! Sao anh biết mật ngữ vừa mới đổi lại cách đây không lâu giữa tôi và bố tôi?
Đỗ Long bỏ điện thoại vào túi mình, hai tay tiếp tục mò mẫm trên người Lưu Bối Bối, đồng thời hắn cười nói:
- Không phải cậu nhìn thấy rõ ràng rồi sao? Bản tôn là sùng Thánh chân nhân chuyển thế! Tôi có thể biết quá khứ và tương lai, chút bí mật nhỏ nhoi trong lòng cậu sao có thể dấu tôi được chứ?
Lưu Bối Bối cắn răng oán giận nói:
- Anh là kẻ đại lừa đảo!
Đỗ Long nhe răng vui vẻ, nói:
- Tôi là lừa đảo, thế tên họ Vương kia thì có lý hả?
Lưu Bối Bối không nói chuyện nữa, Đỗ Long từ trên người cậu ta móc ra một ống thổi tiêu, một bao tiễn da nhỏ, còn có một bó châm, bên trên tìm thấy bẩy cây kim, mỗi cái có công dụng khác nhau.
Đỗ Long rút ra một cây đưa lên nhìn chăm chú, trên đầu kim một chất lỏng xanh thẫm đầm đìa. Cho thấy có tẩm độc, Đỗ Long cười nói:
- Mới đầu cậu định dùng cây kim này đâm tôi à?
Lưu Bối Bối nói đầy oán giận:
- Vậy thì đã sao?
Đỗ Long cười nói:
- Chẳng sao cả, để tôi đâm cậu một cái xem hiệu quả thế nào.
Ánh mắt Lưu Bối Bối toát lên nỗi kinh hoàng, cậu nghiến răng, đợi đến khi cây kim kia sắp đâm vào da cậu cậu mới khẽ nói:
- Dừng tay, kim này có kịch độc, gặp máu sẽ lấy mạng người!
Đỗ Long trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Lưu Bối Bối nói:
- Tôi có thù với cậu sao? Tại sao cậu muốn dùng thứ đồ nguy hiểm này hại tôi? Nói! Cậu dùng thứ này hại chết bao nhiêu người rồi?
Dù gì đi nữa Lưu Bối Bối cũng chỉ là một đứa trẻ, nhiều kẻ cùng cực hung ác trong tay của Đỗ Long đều kiên trì chẳng bao lâu. Lưu Bối Bối trừng mắt nhìn Đỗ Long đến nỗi ánh mắt co rút lại, trong mắt cậu bé ánh lên chút sắc nước lóng lánh. Miệng cậu cau lại, oan ức nói:
- Tôi chưa từng dùng nó, hôm nay là lần đầu tiên.
Đỗ Long cắm cậy kim lại trong túi, nói:
- Trẻ con không được chơi thứ đồ nguy hiểm, sau này không được chơi nữa, nhớ chưa?
- Anh dựa vào cái gì mà cấm đoán tôi!
Lưu Bối Bối vẫn là câu nói này, cậu ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nhìn Đỗ Long.
Lông mi Đỗ Long giương lên, nói:
- Còn không phục? Có muốn tôi đâm cậu không?
- Anh dám!
Lưu Bối Bối nói:
- Tôi nhận ra anh rồi, anh chính là người cảnh sát hôm đó!
Đỗ Long chậc chậc nói:
- Híc, mắt vẫn còn rất tinh tường, tôi nói cho cậu biết, cảnh sát trong lúc cần thiết, còn hư hơn kẻ bại hoại! Cậu không tin ư? Vậy tôi sẽ cho cậu hiểu biết một chút...
Lúc Bạch Nhạc Tiên quay đầu lại, Đỗ Long vẫn đang phân bua cao thấp với Lưu Bối Bối. Nhạc băng Phong từ sau lưng Đỗ Long gọi:
- Đỗ Long, anh đang làm gì thế?
Đỗ Long quay đầu lại, nói:
- Anh đang dạy bảo đứa trẻ này, đôi khi phải học cách phục tùng mới được.
Vừa nhìn thấy gương mắt chứa đựng giọt nước mắt quật cường của Lưu Bối Bối, lòng Nhạc Băng Phong lập tức run bắn, cô nói:
- Anh đúng là, làm gì mà đi bắt nạt trẻ con chứ, đừng làm loạn nữa, mau lên xe đi!
Đỗ Long đưa Lưu Bối Bối lên xe, để đề phòng đứa trẻ này làm thương tổn người khác, hắn muốn ngồi phía sau, kết quả lại ngăn chở Nhạc Băng Phong:
- Xe vẫn còn rộng lắm, anh ngồi lên trước đi.
Đỗ Long nói:
- Tiểu tử này là một nhân vật nguy hiểm!
Nhạc Băng Phong nói:
- Em thấy anh còn nguy hiểm hơn cậu bé nhiều. Mau lên trước đi... em trai à, đừng khóc nữa mà, có tấm tức gì cứ nói với chị, chị giúp em hết giận!
Đỗ Long chẳng mấy vui vẻ liếc mắt một cái, dưới sự an ủi dịu dàng của Nhạc Băng Phong, nước mắt Lưu Bối Bối chẳng những không ngừng chảy mà còn có xu thế càng lúc càng mãnh liệt. Cố tình tỏ vẻ quật cường cắn răng lại để không bật lên tiếng rên nỗi lòng. Gương mặt thanh tú kia, trong mắt của nữ nhi thật sự quá ngây ngô.
- Đỗ Long, sao anh lại đi bắt nạt một đứa trẻ?
Bạch Nhạc Tiên cũng buông lời chỉ trích, sau đó hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Đỗ Long đáp:
- Đưa cậu ta vào bệnh viện, giao cho người của Cục An ninh Quốc gia.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Thể này ổn không? Nó vẫn là một đứa trẻ, giao cho người của Cục An ninh Quốc gia... đứa nhỏ đáng yêu như vậy có thể bị ảnh hưởng.
Đỗ Long nói:
- Hai vị tiểu thư ơi, cậu ta là đồng phạm tội lừa đảo, lúc nãy còn định dùng châm độc đâm anh. Bốn nhân viên Cục An ninh Quốc gia bị nó đánh ngất trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại. Kẻ nguy hiểm này không giao cho Cục An ninh Quốc gia, lẽ nào mang về nhà dưỡng dạy à?
Chỉ là một câu nói nhảm của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong lại có chút cảm giác động lòng. Một đứa trẻ đáng yêu như thế, đưa đi để người trong Cục An ninh Quốc gia chà đạp thật sự đáng tiếc... tuy nhiên mang về nhà cũng không thỏa đáng, đúng là khiến người ta đau đầu...
Di động trong túi ngực Đỗ Long bỗng rung lên, nhưng âm thanh đó lại không phải tiếng cô bé nhỏ gọi ba mà Đỗ Long đã quen nghe. Đỗ Long nhấc điện thoại ra xem, thoạt nhìn thì thấy là điện thoại gọi đến từ Lã Chí Cường. Đỗ Long nhướn mày, suy nghĩ chốc lát, sau đó bắt máy.
Đầu dây bên kia không có âm thanh gì, Đỗ Long nói:
- Lã Chí Cường, Lưu Bối Bối đang trong tay tôi, tốt nhất anh nên ra tự thú, nếu không...
Lã Chí Cường cười lạnh lẽo:
- Không ngờ các anh cũng lợi hại thật, như vậy mà cũng bị các anh lần ra. Tên Vương Ba khốn kiếp cũng đã khai ra rồi. Đưa điện thoại cho con trai tôi nghe máy, tôi muốn nói vài lời với thằng bé.
Đỗ Long nói:
- Chẳng có gì phải nói cả, anh nhanh chóng đi đầu thú đi, tranh thủ lượng khoan hồng! Bằng không sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bắt thôi! Đến lúc đó chẳng còn gì để nói nữa.
Lã Chí Cường cười khẩy nói:
- Nếu không để con trai tôi nghe điện thoại thì hậu quả duy nhất là rất nhanh thôi sẽ có một người phụ nữ nhảy từ tầng ba mươi xuống. Sau đó mỗi tiếng sẽ có một người nhảy xuống. Không tin chúng ta hãy đợi xem!
Đỗ Long nhíu mày, hắn đặt tay lên đùi Bạch Nhạc Tiên, sau chốc lát trầm ngâm, hắn nói:
- Anh không được làm bừa, anh muốn nói chuyện với con trai tôi sẽ cho anh toại nguyện!
Dứt lời Đỗ Long đưa điện thoại cho Lưu Bối Bối, nói:
- Bố cậu muốn nói chuyện với cậu, cậu mau khuyên ông ấy tự thú đi.
Lưu Bối Bối cau miệng, cầm điện thoại nói:
- Bố...
Lã Chí Cường mắng nhiếc:
- Đồ vô dụng, như vậy mà cũng để bị bắt, mày là lợn à?
Lưu Bối Bối bị bố mắng không dám lên tiếng, từng hạt nước mặt lã chã lăn xuống. Chỉ nghe thấy giọng điệu Lã Chí Cường bỗng trở nên dịu dàng, nói:
- Con trai ngoan, còn nhớ cậu chuyện ma bố kể cho con nghe đêm đó không? Quên hết mọi thứ con sẽ không phải phiền não nữa...
Đôi mắt Lưu Bối Bối đột nhiên trở nên mông lung. Sau đó thân người cứng đờ, chiếc di động trên tay cũng rơi xuống...
Đỗ Long nhặt điện thoại lên nói với Lã Chí Cường:
- Lã Chí Cường, anh đã làm gì thằng bé?
Lã Chí Cường hả hê cười khẩy nói:
- Tại sao tôi phải nói với anh? Tự anh không biết nhìn sao? Tạm biệt nhé, đồng chí bộ đội đặc chủng...
- Bố, con bắt được tiểu quỷ đó rồi, cha nó đang ở gần trạm xe buýt trên đường Bắc Kinh. Bố phái người đi bắt hắn đi, lúc này cũng đừng để hắn chạy thoát.
Đỗ Khang xác nhận một chút rồi cúp điện thoại, Lưu Bối Bối ngẩng mặt lên, trợn mắt trừng trừng lườm hắn. cậu thực sự không hiểu, sao Đỗ Long có thể biết được vị trí của bố mình. Bí mật này chỉ có hai bố con họ biết được.
Càng khiến Lưu Bối Bối kinh ngạc đó là Đỗ Long móc điện thoại trong túi Lưu Bối Bối ra. Rất thành thục nhập mật mã, lúc này một cảm giác khó hiểu hiển hiện trên nét mặt cậu bé. Mồ hôi trên trán Lưu Bối Bối lã chã như mưa, cậu ta kêu lên những âm thanh khàn khàn:
- Điều này là không thể! Sao anh biết mật ngữ vừa mới đổi lại cách đây không lâu giữa tôi và bố tôi?
Đỗ Long bỏ điện thoại vào túi mình, hai tay tiếp tục mò mẫm trên người Lưu Bối Bối, đồng thời hắn cười nói:
- Không phải cậu nhìn thấy rõ ràng rồi sao? Bản tôn là sùng Thánh chân nhân chuyển thế! Tôi có thể biết quá khứ và tương lai, chút bí mật nhỏ nhoi trong lòng cậu sao có thể dấu tôi được chứ?
Lưu Bối Bối cắn răng oán giận nói:
- Anh là kẻ đại lừa đảo!
Đỗ Long nhe răng vui vẻ, nói:
- Tôi là lừa đảo, thế tên họ Vương kia thì có lý hả?
Lưu Bối Bối không nói chuyện nữa, Đỗ Long từ trên người cậu ta móc ra một ống thổi tiêu, một bao tiễn da nhỏ, còn có một bó châm, bên trên tìm thấy bẩy cây kim, mỗi cái có công dụng khác nhau.
Đỗ Long rút ra một cây đưa lên nhìn chăm chú, trên đầu kim một chất lỏng xanh thẫm đầm đìa. Cho thấy có tẩm độc, Đỗ Long cười nói:
- Mới đầu cậu định dùng cây kim này đâm tôi à?
Lưu Bối Bối nói đầy oán giận:
- Vậy thì đã sao?
Đỗ Long cười nói:
- Chẳng sao cả, để tôi đâm cậu một cái xem hiệu quả thế nào.
Ánh mắt Lưu Bối Bối toát lên nỗi kinh hoàng, cậu nghiến răng, đợi đến khi cây kim kia sắp đâm vào da cậu cậu mới khẽ nói:
- Dừng tay, kim này có kịch độc, gặp máu sẽ lấy mạng người!
Đỗ Long trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Lưu Bối Bối nói:
- Tôi có thù với cậu sao? Tại sao cậu muốn dùng thứ đồ nguy hiểm này hại tôi? Nói! Cậu dùng thứ này hại chết bao nhiêu người rồi?
Dù gì đi nữa Lưu Bối Bối cũng chỉ là một đứa trẻ, nhiều kẻ cùng cực hung ác trong tay của Đỗ Long đều kiên trì chẳng bao lâu. Lưu Bối Bối trừng mắt nhìn Đỗ Long đến nỗi ánh mắt co rút lại, trong mắt cậu bé ánh lên chút sắc nước lóng lánh. Miệng cậu cau lại, oan ức nói:
- Tôi chưa từng dùng nó, hôm nay là lần đầu tiên.
Đỗ Long cắm cậy kim lại trong túi, nói:
- Trẻ con không được chơi thứ đồ nguy hiểm, sau này không được chơi nữa, nhớ chưa?
- Anh dựa vào cái gì mà cấm đoán tôi!
Lưu Bối Bối vẫn là câu nói này, cậu ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nhìn Đỗ Long.
Lông mi Đỗ Long giương lên, nói:
- Còn không phục? Có muốn tôi đâm cậu không?
- Anh dám!
Lưu Bối Bối nói:
- Tôi nhận ra anh rồi, anh chính là người cảnh sát hôm đó!
Đỗ Long chậc chậc nói:
- Híc, mắt vẫn còn rất tinh tường, tôi nói cho cậu biết, cảnh sát trong lúc cần thiết, còn hư hơn kẻ bại hoại! Cậu không tin ư? Vậy tôi sẽ cho cậu hiểu biết một chút...
Lúc Bạch Nhạc Tiên quay đầu lại, Đỗ Long vẫn đang phân bua cao thấp với Lưu Bối Bối. Nhạc băng Phong từ sau lưng Đỗ Long gọi:
- Đỗ Long, anh đang làm gì thế?
Đỗ Long quay đầu lại, nói:
- Anh đang dạy bảo đứa trẻ này, đôi khi phải học cách phục tùng mới được.
Vừa nhìn thấy gương mắt chứa đựng giọt nước mắt quật cường của Lưu Bối Bối, lòng Nhạc Băng Phong lập tức run bắn, cô nói:
- Anh đúng là, làm gì mà đi bắt nạt trẻ con chứ, đừng làm loạn nữa, mau lên xe đi!
Đỗ Long đưa Lưu Bối Bối lên xe, để đề phòng đứa trẻ này làm thương tổn người khác, hắn muốn ngồi phía sau, kết quả lại ngăn chở Nhạc Băng Phong:
- Xe vẫn còn rộng lắm, anh ngồi lên trước đi.
Đỗ Long nói:
- Tiểu tử này là một nhân vật nguy hiểm!
Nhạc Băng Phong nói:
- Em thấy anh còn nguy hiểm hơn cậu bé nhiều. Mau lên trước đi... em trai à, đừng khóc nữa mà, có tấm tức gì cứ nói với chị, chị giúp em hết giận!
Đỗ Long chẳng mấy vui vẻ liếc mắt một cái, dưới sự an ủi dịu dàng của Nhạc Băng Phong, nước mắt Lưu Bối Bối chẳng những không ngừng chảy mà còn có xu thế càng lúc càng mãnh liệt. Cố tình tỏ vẻ quật cường cắn răng lại để không bật lên tiếng rên nỗi lòng. Gương mặt thanh tú kia, trong mắt của nữ nhi thật sự quá ngây ngô.
- Đỗ Long, sao anh lại đi bắt nạt một đứa trẻ?
Bạch Nhạc Tiên cũng buông lời chỉ trích, sau đó hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Đỗ Long đáp:
- Đưa cậu ta vào bệnh viện, giao cho người của Cục An ninh Quốc gia.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Thể này ổn không? Nó vẫn là một đứa trẻ, giao cho người của Cục An ninh Quốc gia... đứa nhỏ đáng yêu như vậy có thể bị ảnh hưởng.
Đỗ Long nói:
- Hai vị tiểu thư ơi, cậu ta là đồng phạm tội lừa đảo, lúc nãy còn định dùng châm độc đâm anh. Bốn nhân viên Cục An ninh Quốc gia bị nó đánh ngất trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại. Kẻ nguy hiểm này không giao cho Cục An ninh Quốc gia, lẽ nào mang về nhà dưỡng dạy à?
Chỉ là một câu nói nhảm của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong lại có chút cảm giác động lòng. Một đứa trẻ đáng yêu như thế, đưa đi để người trong Cục An ninh Quốc gia chà đạp thật sự đáng tiếc... tuy nhiên mang về nhà cũng không thỏa đáng, đúng là khiến người ta đau đầu...
Di động trong túi ngực Đỗ Long bỗng rung lên, nhưng âm thanh đó lại không phải tiếng cô bé nhỏ gọi ba mà Đỗ Long đã quen nghe. Đỗ Long nhấc điện thoại ra xem, thoạt nhìn thì thấy là điện thoại gọi đến từ Lã Chí Cường. Đỗ Long nhướn mày, suy nghĩ chốc lát, sau đó bắt máy.
Đầu dây bên kia không có âm thanh gì, Đỗ Long nói:
- Lã Chí Cường, Lưu Bối Bối đang trong tay tôi, tốt nhất anh nên ra tự thú, nếu không...
Lã Chí Cường cười lạnh lẽo:
- Không ngờ các anh cũng lợi hại thật, như vậy mà cũng bị các anh lần ra. Tên Vương Ba khốn kiếp cũng đã khai ra rồi. Đưa điện thoại cho con trai tôi nghe máy, tôi muốn nói vài lời với thằng bé.
Đỗ Long nói:
- Chẳng có gì phải nói cả, anh nhanh chóng đi đầu thú đi, tranh thủ lượng khoan hồng! Bằng không sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bắt thôi! Đến lúc đó chẳng còn gì để nói nữa.
Lã Chí Cường cười khẩy nói:
- Nếu không để con trai tôi nghe điện thoại thì hậu quả duy nhất là rất nhanh thôi sẽ có một người phụ nữ nhảy từ tầng ba mươi xuống. Sau đó mỗi tiếng sẽ có một người nhảy xuống. Không tin chúng ta hãy đợi xem!
Đỗ Long nhíu mày, hắn đặt tay lên đùi Bạch Nhạc Tiên, sau chốc lát trầm ngâm, hắn nói:
- Anh không được làm bừa, anh muốn nói chuyện với con trai tôi sẽ cho anh toại nguyện!
Dứt lời Đỗ Long đưa điện thoại cho Lưu Bối Bối, nói:
- Bố cậu muốn nói chuyện với cậu, cậu mau khuyên ông ấy tự thú đi.
Lưu Bối Bối cau miệng, cầm điện thoại nói:
- Bố...
Lã Chí Cường mắng nhiếc:
- Đồ vô dụng, như vậy mà cũng để bị bắt, mày là lợn à?
Lưu Bối Bối bị bố mắng không dám lên tiếng, từng hạt nước mặt lã chã lăn xuống. Chỉ nghe thấy giọng điệu Lã Chí Cường bỗng trở nên dịu dàng, nói:
- Con trai ngoan, còn nhớ cậu chuyện ma bố kể cho con nghe đêm đó không? Quên hết mọi thứ con sẽ không phải phiền não nữa...
Đôi mắt Lưu Bối Bối đột nhiên trở nên mông lung. Sau đó thân người cứng đờ, chiếc di động trên tay cũng rơi xuống...
Đỗ Long nhặt điện thoại lên nói với Lã Chí Cường:
- Lã Chí Cường, anh đã làm gì thằng bé?
Lã Chí Cường hả hê cười khẩy nói:
- Tại sao tôi phải nói với anh? Tự anh không biết nhìn sao? Tạm biệt nhé, đồng chí bộ đội đặc chủng...