Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1460 : Bắn lén trên phố

Ngày đăng: 21:46 12/02/21

Nhạc Băng Phong rất nhanh đã gửi cho Đỗ Long lộ trình tên nghi phạm đi qua và cả những hình ảnh mà camera trên đường quay được từ khi tên nghi phạm rời khỏi bệnh viện. Tên đó căn bản không quan tâm xem có ai theo dõi mình không, nên rất dễ dàng tìm được y, nhưng giống như lời Nhạc Băng Phong vừa mới nói với Đỗ Long, trong nháy mắt đã không thấy y đâu rồi.
Đỗ Long men theo con đường mà tên kia đã đi qua nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Tại nơi y biến mất, Đỗ Long cẩn thận quan sát, phát hiện có một ngõ nhỏ, ngõ nhỏ này không có ngã rẽ nào nữa, ven đường đều là nơi dân cư ở. Tầng một tầng hai là gian giống như cửa hàng.
Đỗ Long đưa tấm ảnh của y cho các chủ cửa hàng xem, đa phần đều lắc đầu tỏ ý chưa từng gặp qua. Có một số cửa hàng có gắn camera, tuy nhiên, chủ yếu nó chỉ quay được các nhân viên trong cửa hàng. Sau khi xem xong đoạn ghi hình, Đỗ Long đến hứng thú lấy băng ra cũng không còn.
Sau khi hỏi hết mười mấy chủ cửa hàng, cuối cùng cũng có một cô chủ trẻ tuổi nhận được ra tên nghi phạm trong bức ảnh, cô nói:
- Tôi đã thấy anh ta, khoảng ba mươi phút trước, anh ta vào cửa hàng xem một lượt, rồi mua một chiếc áo lót, sau đó đi sang bên kia phố rồi.
- Cô khẳng định là anh ta chứ?
Đỗ Long hỏi.
Cô chủ quán nói:
- Tôi khẳng định, chính là anh ta, anh ta tùy tiện chọn mua chiếc áo lót đắt nhất ở đây rồi đi, muốn không chú ý đến anh ta cũng khó!
Ánh mắt Đỗ Long nhìn một vòng quanh cửa hàng, trong cửa hàng bán toàn là đồ nội y nữ, là loại sản phẩm chất lượng giá cả trung bình, nhưng nếu so với ở đây thì như vậy đã là đắt rồi.
- Tại sao y lại mua áo lót?
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói, quay đầu lại nhìn thì thấy Đỗ Long đang xem rất cẩn thận một chiếc áo lót. Thẩm Băng Thanh cực kỳ kinh ngạc hỏi:
- Đỗ Long, không phải là anh muốn mua một chiếc đấy chứ?
Đỗ Long ướm ướm chiếc áo lót trong tay lên người Thẩm Băng Thanh, rồi nói:
- Tôi không thiếu cái này, tôi chỉ là đang suy nghĩ sao tên kia lại mua áo lót… Cô chủ, cho hỏi chút, anh ta mua áo lót cỡ bao nhiêu thế?
Cô chủ cửa hàng trả lời:
- Cỡ 36C.
Đỗ Long nói:
- Không lớn cũng không nhỏ, có phải là chiếc treo trên quầy kia không? Anh ta có yêu cầu đổi cho chiếc trong kho không?
Cô chủ lắc đầu:
- Không có, vì là hàng mẫu nên tôi giảm giá cho anh ta 10%.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, cám ơn cô đã phối hợp, Băng Thanh, đừng sáng mắt lên nữa, chúng ta mau đi thôi!
Thẩm Băng Thanh cười khẽ nói:
- Tôi chỉ nhìn chút thôi, ai chọn đâu!
Đỗ Long nói:
- Tôi còn tưởng cậu định chọn cho bà xã hai chiếc làm quà, không mua thì chúng ta đi thôi!
Thẩm Băng Thanh liếc mắt một cái, lúc đi ra ngoài, cậu không nhịn được mà hỏi:
- Anh còn tâm trạng mà đùa xem ra trong lòng đã có tính toán cả rồi nhỉ!
Đỗ Long nghiêm túc trở lại, nói:
- Có tính toán cả rồi? Không, bây giờ lòng tôi đang nặng trĩu, tôi lại hơi đau đầu rồi, Băng Thanh, cho tôi mượn tay cậu một chút được không?
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc nhìn Đỗ Long, nhưng vẫn đưa tay ra. Tay phải Đỗ Long nắm lấy tay Băng Thanh, tay trái đưa lên xoa xoa huyệt thái dương, hắn chau mày nhắm mắt nói:
- Vừa rồi cậu có hỏi tôi sao tên nghi phạm kia lại đi mua áo lót, giờ tôi trả lời cậu, y làm vậy là để cho chúng ta biết được hành tung của y. Từ bệnh viện đi ra, rõ ràng là có thể làm rất bí mật nhưng lại cố ý để lại dấu vết cho chúng ta tìm đến. Vấn đề bây giờ của chúng ta là y muốn dẫn chúng ta đi đâu?
Thẩm Băng Thanh bị lời nói của Đỗ Long thu hút, ánh mắt quét qua hướng đối diện con đường, anh trầm ngâm nói:
- Ý đồ của nghi phạm đã rất rõ ràng rồi, chắc không phải là y muốn mời anh đi ăn cơm đâu, mà nếu muốn dẫn anh đi gặp ai đó hoặc đến nơi nào đó thì một cuộc điện thoại là đủ rồi đâu cần phải giết người nữa. Nếu y đã là kẻ thù của anh thì mục đích của y chắc chắn không tốt cho anh đâu…
Đỗ Long hít sâu một hơi, nói:
- Tôi hiểu, xem ra có người muốn mạng của tôi đây…
Thẩm Băng Thanh trở nên căng thẳng, hỏi:
- Có cần gọi tiếp viện không anh?
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Không cần lo lắng, tôi là người dễ bị xử lý như vậy sao? Băng Thanh, cám ơn cậu, giờ tôi đã biết phải làm thế nào rồi!
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc hỏi:
- Anh định làm thế nào?
Đỗ Long nói:
- Xả thân làm mồi cho hổ thôi… đi thôi, đi sang bên kia đường xem y để lại manh mối gì cho chúng ta?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Nhưng… nếu y đang đứng ở trên tầng cao bên kia đường cầm súng ngắm chờ anh thì làm thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Dùng súng ngắm bắn bắn tỉa phó cục trưởng cục công an ngay trên đường phố, cậu cho đây là nước Mỹ sao, đừng có ngốc thế!
Đỗ Long vừa nói vừa cùng Thẩm Băng Thanh bước lên phần đường dành cho người đi bộ. Lúc này, bên tai chợt vang lên tiếng chuông ding dang, một cô gái đi xe đạp dừng ngay bên cạnh Đỗ Long, cũng định qua đường. Đỗ Long nhìn cô gái, rồi cười cười.
Cô gái kia vẫn chưa nhận ra Đỗ Long, nhưng lại cái nhìn của Đỗ Long làm cho mặt hồng, tim đập. Lúc này, chợt nghe Đỗ Long hét lên:
- Cẩn thận!
Đỗ Long đá mạnh một cái, cô gái cả người lẫn xe ngã lăn ra đất. Ngay tại nơi cô gái chuẩn bị đi đến, mặt đường xi măng rắn chắc bỗng vỡ ra tạo thành một cái hố to khoảng nắm tay, xi măng văng tứ tung, làm cho những người xung quanh ai nấy đều kinh ngạc sợ hãi.
Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh còn đang chưa hết bàng hoàng:
- Mau đưa cô ấy sang một bên nấp đi!
Nói xong, Đỗ Long xoau người chạy đi, Thẩm Băng Thanh phản ứng rất nhanh, kéo lấy cô gái còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra kia nấp vào sau vành đai xanh. Những người còn lại không biết đang xảy ra chuyện gì, đều kinh ngạc mà nhìn hai người.
Đỗ Long biết tên sát thủ kia trốn ở chỗ nào, hắn không đi vòng vào cửa sau tiểu khu mà tìm một cái mấu cây chắc chắn, rồi đạp đạp vào lấy đà trèo lên một cành cây to vươn về phía ban công ngôi nhà ba tầng, sau đó hắn duỗi chân bước vào ban công.
Ban công cửa đóng kín, Đỗ Long men theo lan can leo vào khe hở phía bên sườn ngôi nhà, nháy mắt đã biến mất sau khe hở. Thẩm Băng Thanh tuy rất lo lắng cho an nguy của Đỗ Long nhưng anh tự thấy bản thân không có được thân thủ nhanh nhẹn như Đỗ Long, hơn nữa còn phải bảo vệ cho cô gái kia, đành trơ mắt nhìn Đỗ Long biến mất.
‘Ba’ một tiếng, khuôn mặt Thẩm Băng Thanh đau rát, hắn nghi hoặc nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt, nói:
- Sao cô lại đánh tôi?
Cô gái nổi giận nói:
- Đồ lưu manh!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Có người nổ súng bắn cô, cô không phát hiện ra sao? Tôi là cảnh sát!
Cô gái lúc này mới chú ý đến người vừa thất lễ với mình là một anh cảnh sát đẹp trai. Khuôn mặt cô chợt đỏ bừng, nói:
- Vậy sao? Sao lại có người bắn tôi? Tôi đâu có đắc tội với ai?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Sao tôi biết được, dù sao thì viên đạn vừa rồi là nhắm vào cô, nếu không phải đồng nghiệp của tôi đẩy cô ra thì cô đã bị nguy hiểm rồi!
Cô gái nọ vẫn có vẻ chưa tin lắm, nhưng theo tiếng động ầm ầm xung quanh, cô thật sự tin rồi, hơn nữa còn không tự chủ được mà hét lên thất thanh.
Thẩm Băng Thanh không thấy chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn khuôn mặt cô gái xuất hiện thêm mấy giọt máu, máu bắn tung tóe khắp nơi, lại nghe thấy tiếng la hét từ bốn phía, Thẩm Băng Thanh không cần quay đầu lại cũng biết chuyện gì đang xảy ra, anh lập tức đẩy cô gái nằm sấp xuống mặt đất, sau đó dùng thân mình che cho cô gái rồi gào lên:
- Có súng bắn tỉa! mọi người mau tìm chỗ trốn đi!