Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1461 : Thiểm điện giao phong

Ngày đăng: 21:46 12/02/21

Khi đường phố đang náo loạn, Đỗ Long dùng tốc độ nhanh nhất leo qua khe hở giữa hai tòa nhà, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên bằng tay chân. Khi hắn từ phía đằng sau tòa nhà nhảy xuống, mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không biết hắn từ đâu mà ra.
Đỗ Long chưa dừng một giây phút nào, hắn chạy ào vào một hành lang, không ngừng nhảy, không ngừng trèo, leo nhanh như cắt. Nếu như có fan cuồng nhiệt của môn chạy nhảy ở đây nhất định sẽ tôn sùng hắn làm thần tượng, quá nhanh, quá đẹp trai!
Đỗ Long dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo đến tầng bảy, khi đẩy cửa bước vào thì thấy một người đàn ông đang đeo trên lưng túi đựng golf đi từ trong nhà ra. Đỗ Long không nói tiếng nào lao về phía người nọ. Người nọ nghe tiếng động cảnh giác quay đầu lại.
Người nọ đó chính là người bí mật đã hạ độc mưu sát Ngô Kim Huy ở bệnh viện. Trong khoảng khắc nhận ra Đỗ Long, y đưa tay xuống định chạm vào bên hông, nhưng Đỗ Long đã nhanh tay hơn, hắn giơ tay lên phi ba đồng xu vào trán y, y nghiêng đầu tránh được hai đồng xu, nhưng lại bị đồng xu thứ ba bắn trúng. Tuy nhiên, với lực này, đối với y mà nói thì còn quá nhẹ. Sau đó, y khẽ nghiêng người, rút chiếc súng bên hông ra, chĩa thẳng vào người Đỗ Long.
Đỗ Long dường như không để ý đến khẩu súng đang chĩa vào mình, vẫn bước từng bước lớn về phía trước. Khi tên sát thủ ngắm súng, chuẩn bị bắn Đỗ Long thì bất ngờ hai đồng xu y tránh được vừa nãy bay đập vào tường rồi bắn trở lại, vừa vặn đập trúng mắt tên sát thủ. Cơn đau dữ dội làm tên sát thủ run lên đau đớn, tay cầm súng chuệnh choạng, viên đạn bay ra cách Đỗ Long cả mét.
Đỗ Long không cho đối phương cơ hội nổ súng lần thứ hai, hắn bước nhanh xông lên, bay lên cao, cơ thể xoay giữa không trung, cước thứ nhất đá bay khẩu súng trong tay tên sát thủ, cước thứ hai đá vào bả vai y. Tên sát thủ bị đá ngã ngược ra sau, đập vào tường bên cạnh, để lại trên tường một vệt máu loang lổ, sau đó mới ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đỗ Long biết sức mạnh cú đá của bản thân, cho nên sau khi đá xong, cũng không đi xem tình hình của tên sát thủ ra sao, mà đi nhặt khẩu súng đã bị đá đi lại. Đỗ Long đẩy chiếc cửa mà tên sát thủ chưa kịp đóng lại, bước vào phòng.
Đó là một căn phòng chung cư nhỏ gồm có hai phòng ngủ, hai phòng khách, phòng khách và phòng ăn đều rất bình thường, nhưng từ phòng ngủ bỗng truyền đến âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào. Đỗ Long đẩy mở cánh cửa thì thấy bên trong phòng có đôi vợ chồng già đang bị dán băng dính vào miệng, bị trói lưng đấu lưng vào nhau trên sàn nhà. Thấy có người bước vào, hai người trước tiên là kinh sợ, sau khi nhận ra Đỗ Long không phải tên sát thủ vừa nãy, mới vùng vẫy ưm ưm kêu lên.
- Tôi là cảnh sát!
Đỗ Long xưng thân phận trước, sau đó mới mở con dao gọt hoa quả đem theo ra, cắt đứt băng dính trói, hai vợ chồng già được thả tự do.
- Cảm ơn…cảm ơn…!
Hai người kích động không thôi.
Đỗ Long nói:
- Nghi phạm xâm nhập vào nhà hai vị đã bị bắt, hai vị không cần lo lắng y sẽ quay lại, chúng tôi đưa hắn về đồn trước, nếu hai vị muốn báo án, có thể gọi 110.
Nói xong, Đỗ Long đi ra ngoài ban công, gọi điện cho Thẩm Băng Thanh, bỏ cảnh báo. Cách Đỗ Long một đoạn, có một người đang nằm im bất động, vệt máu bên cạnh nổi bật nhức mắt. Lòng Đỗ Long khẽ trầm xuống, hỏi:
- Chuyện là thế nào? Người kia chết rồi à?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Sát thủ bắn hai phát súng, phát thứ hai bắn trúng ông lão đây, hình như không ổn rồi, sát thủ đã bắt được chưa anh?
Đỗ Long nói:
- Bắt được rồi, nhưng trên người hắn không có thứ gì chứng minh được thân phận!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chuyện này cũng không có gì là lạ, nếu như hung thủ đến là vì anh, thì y chắc chắn đã lên kế hoạch chu toàn rồi, không dễ gì mà tìm được manh mối đâu, nhưng mà… chắc trong lòng anh ít nhiều cũng đã có mục tiêu rồi, đúng không?
Đỗ Long hừ một tiếng nói:
- Có lẽ vậy, thôi chuyện này nói sau, chúng ta đưa người về trước đã!
………
Hai vợ chồng già cảm ơn rối rít, tiễn Đỗ Long ra tận cửa, nhìn thấy tên nọ nằm ngã hôn mê ở bên tường đối diện, máu loang lổ bên cạnh, hai người không nhịn được mà chắp tay lại khấn vái bồ tát.
Đỗ Long kéo tên sát thủ kia vào trong thang máy, đợi thang máy đóng lại rồi, Đỗ Long mới bắt đầu lục soát trên người y. Sau một hồi, Đỗ Long tìm thấy một chiếc dao găm rất tinh xảo, ngoài ra thì không tìm thấy gì nữa.
Đỗ Long mở chiếc túi đeo rất giống túi đựng golf ra, bên trong ngoài khẩu súng bộ binh tự động kiểu 95 ra còn có một cái kính viễn vọng, kính ngắm và một hộp đạn còn một nửa, không có thứ gì có thể chứng minh được thân phận cho hắn.
Đỗ Long cất chiếc dao găm kia đi, những thứ khác để lại như cũ, thang máy xuống thẳng tầng một. Khi cửa thang máy mở ra, hai bác gái đi chợ về nhìn thấy Đỗ Long kéo một người máu chảy đầy đầu ra thì sợ hãi hét toáng lên rồi lùi tránh sang một bên.
- Tôi là cảnh sát, còn tên này là kẻ giết người!
Đỗ Long giải thích một câu, rồi tiếp tục kéo tên hung thủ đi.
Dọc đường đi, đỗ Long thu hút rất nhiều ánh nhìn, ai bảo hắn mặc thường phục, lại còn kéo lê một người đang chảy máu? Đến cả bảo vệ trong khu cũng bị kinh động mà chạy đến hỏi tình hình, may mà Đỗ Long may mắn, chưa cần đưa thẻ cảnh sát ra, một bảo vệ trẻ tuổi đã nhận ra Đỗ Long, tìm được một chiếc xe lăn, rồi cùng Đỗ Long đưa tên sát thủ đến bên đường, nơi đã xảy ra vụ bắn tỉa.
Một ông lão nằm trên đất, trên đầu bị bắn thủng một lỗ, máu chảy lênh láng. Ông nằm ở vị trí cách viên đạn thứ nhất bị bắn ra là ba mét.
Thẩm Băng Thanh bước lên trước, nói với Đỗ Long:
- Đây chính là tên khốn đó sao? Thật đáng chết, hai viên đạn đó điểm rơi khá xa chỗ anh, hình như không phải là ngộ sát, chẳng lẽ mục tiêu của hung thủ không phải là anh sao?
Đỗ Long thở dài:
- Tôi nào biết? Chỉ có thể đợi tên khốn này tỉnh dậy rồi hỏi thôi!
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Vậy được, nếu đã bắt được hung thủ rồi, ở hiện trường tôi cũng đã chụp ảnh xong, đợi pháp y đến là chúng ta có thể rút về!
Tâm trạng Đỗ Long có chút trầm lắng, gật gật đầu, rồi nói:
- Hy vọng là vụ án này đến đây là kết thúc, không có xuất hiện thêm cành nhánh gì nữa!
Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long, nói:
- Tuy tôi không muốn hỏi, nhưng thực sự có chút khó hiểu. Từ đầu anh nói sát thủ đến là vì anh, nhưng vừa rồi anh như biết trước mà đẩy cô gái kia sang một bên, bản thân cũng không tránh đi… nếu anh không muốn nói, thì thôi, coi như tôi chưa nói gì cả!
Đỗ Long cười khổ nói:
- Chuyện này tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào, cậu cứ cho là tôi có khả năng biết trước sự việc là được rồi, haix… thực ra, chuyện như thế này cũng không phải lần đầu. Đoàn Kết Xã, ngoài Đoàn Kết Xã ra thì còn ai có thể dùng phương thức nhạt nhẽo đi hại người khác để kích động hoặc chọc tức tôi cơ chứ?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi cũng hơi nghi bọn họ, nhưng không chắc chắn như anh!
Đỗ Long nói:
- Trước kia còn có một bà cô người Nhật thường làm khó tôi, giờ thì chỉ còn Đoàn Kết Xã thôi!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Bà cô người Nhật? chẳng phải anh nói anh đã xử lý xong hai mẹ con bà ta ở Myanmar rồi sao? Bọn họ đã kết thúc chưa?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Đừng nói khoa trương như vậy, tôi và bọn họ chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, tạm thời bọn họ sẽ không tìm tôi gây phiền phức đâu, còn về Đoàn kết Xã… đầu tháng một tôi có cho họ một vố, bây giờ mới đến báo thù, cũng coi như đã cực kỳ nhẫn nại rồi…