Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1466 : Đoạt quyền

Ngày đăng: 21:47 12/02/21

Thái Lan, trong một trang viên bí mật, dưới sự phòng thủ nghiêm mật, những ông chủ của Đoàn Kết Xã đang họp bàn. Ngoài năm ông già tóc bạc phơ ngồi cạnh bàn ra còn có một thanh niên trẻ có chút bất cần đời nhưng rất phong độ.
Mấy người già nói một lượt tình hình những phương diện mình quản lý, tiếp đó bọn họ bắt đầu nhắm đến người trẻ tuổi kia.
- Ngự Nhã, kẻ treo giải giết Đỗ Long là cậu sao? Người đứng đầu ngồi đối diện nghiêm túc nói:
- Sao cậu còn muốn chọc tức hắn, chẳng nhẽ bài học cho chúng ta còn chưa đủ sao?
Thanh niên đó chính là Ngự Nhã, chủ ban đầu của bọn Phó Hồng Tuyết. Thấy trưởng lão chỉ trích, y mỉm cười nói:
- Trưởng lão Hạo Nhiên, hình như không phải tôi chọc tức Đỗ Long trước? Giờ tôi chùi đít cho các ông, nhận tiền của người ta mà không ám sát thành mà cứ để vậy sao? Gai độc và Satan sẽ chê cười chúng ta đấy.
Gai Độc và Satan là hai tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, Đoàn Kết Xã chỉ xếp thứ ba, nhưng vì phần lớn người của Gai Độc và Satan đều là người da đen và da trắng, khá khó để triển khai hành động ở châu Á nên Đoàn Kết Xã mới có thể chiếm giữ thị trường châu Á. Mặc dù ba tổ chức sát thủ giao ước là không đối đầu nhau, nhưng đồng hành như kẻ thù, tranh đấu ngầm cũng không ít.
Nhị trưởng lão Xạ Ảnh của Đoàn Kết Xã cười lạnh nói:
- Ông chủ của chúng ta chết rồi, chúng ta cũng trả giá đủ rồi, hủy bỏ kế hoạch ám sát là phù hợp với hành động nội bộ thường lệ, có ai cười chúng ta chứ? Còn cậu lại treo giải giết Đỗ Long mà không có sự đồng ý của Trưởng lão hội, để người ta biết là các Trưởng lão chúng ta đang treo giải thì mới thực sự là mất mặt.
Ngự Nhã cười lạnh nói:
- Kẻ thù của Đỗ Long rất nhiều ai lại nghi ngờ tôi chứ? Đến cả chuyện này mà cũng sợ thì gan các ông cũng nhỏ quá đấy. Nếu đã sợ này sợ nọ thì còn làm kinh doanh sát thủ gì chứ, nghỉ về nhà bế cháu hết đi. Tôi đảm bảo sẽ đưa tổ chức lên một tầm cao mới, vượt qua Gai Độc và Satan chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Ngự Nhã!
Đại trưởng lão cả giận nói:
- Cậu được nói chuyện ở đây sao? cậu thật quá đáng! Đến nay thân phận cậu vẫn là trưởng lão thực tập mà còn luôn mắc sai lầm, cậu có tư cách gì lãnh đạo tổ chức chứ?
Ngự Nhã nói:
- Thanh niên có chí hướng có thực lực, năng lực không nghĩ cách làm vài chuyện chẳng nhẽ phải đến lúc già như các ông đây mới làm được sao? Đến lúc đấy tôi cũng sợ chết cũng không dám làm chuyện gì nữa, tổ chức sẽ chẳng có ngày ngóc đầu lên.
Trưởng lão thứ tư Lưu Tinh quát:
- Ngự Nhã, mày đừng có quá đáng quá, nếu không bọn tao hoàn toàn có thể tước quyền trưởng lão thực tập của mày theo quy định của tổ chức, đuổi luôn ra khỏi hội trưởng lão!
Ngự Nhã cười lạnh nói:
- Ngon đấy, từ lúc bố tôi chết các ông sớm đã muốn làm vậy rồi. Thực tế thì tôi còn muốn vứt quách cái thân phận trưởng lão thực tập ngu xuẩn vô dụng này hơn các ông. Các quy định hiện tại của tổ chức đều là do các ông định ra, các ông muốn sao thì làm vậy. Quy tắc này cũng giống như mấy ông đã thối nát rồi, không còn hợp với thế giới bây giờ nữa. Giờ là thời đại mới, tôi đề nghị sửa lại quy định, những người quá năm mươi tuổi phải về hưu!
Đại trưởng lão Hạo Nhiên cười lạnh nói:
- Đề nghị vô hiệu, vì cậu chỉ là trưởng lão thực tập, mà còn phải có được đề nghị đồng thời của hai hoặc hơn hai lão trưởng thì mới bắt đầu thảo luận nội dung đề nghị. Đây cũng là quy định. Ngự Nhã, quy định này là do ông nội cậu lập ra, chẳng nhẽ cậu muốn chống lại ông cậu sao?
Ngự Nhã ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Mẹ nó! Còn có cái này nữa sao? Ông nội tôi đã chết rồi, nếu như ông còn sống thì đến cả đánh rắm trước mặt ông ấy các ông cũng không dám! Ông chết rồi, bố tôi cũng chết rồi mấy người các ông già mà không chết còn sống làm gì. Có lúc tôi không khỏi suy nghĩ… Có phải mấy người ông già đáng chết các ông hợp mưu hại giết chết họ… Nếu không đâu đến lượt mấy ông già đáng chết các ông ở đây khoa tay múa chân với tôi chứ!
Mấy lão trưởng đều chỉ trích Ngự Nhã. Đại trưởng lão lặng nhìn Ngự Nhã, một lúc sau ông ta mới giơ tay lên chặn lời mắng nhiếc của những người khác lại, đại trưởng lão bình tĩnh nói:
- Tôi đề nghị bãi bỏ tất cả chức trách của Ngự Nhã trong tổ chức, đuổi thẳng Ngự Nhã ra khỏi tổ chức, có ai tán thành không?
- Tôi tán thành!
Bốn trưởng lão khác lần lượt giơ tay. Ngự Nhã đập bàn chửi mắng:
- Tôi phản đối! Các ông sớm đã có mưu tính!
Đại trưởng lão Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn Ngự Nhã nói:
- Bất kỳ ai cũng không thể thay đổi quy tắc. Ngự Nhã, tôi rất tiếc vì tổ chức là do một tay ông cậu gây nên, nhưng cậu quá xốc nổi, hành vi của cậu uy hiếp đến sự tồn tại của tổ chức, chúng tôi không thể không đuổi cậu. Chúng tôi sẽ giữ lại tất cả những tài sản của cậu và một cơ hội liên lạc. Nếu như cậu muốn quay lại tổ chức thì đến lúc cậu chững chạc hơn một chút chúng tôi sẽ suy xét.
Ngự Nhã cười gằn nói:
- Suy xét con mẹ mày, ra tay!
Ngự Nhã hét lớn, đột nhiên cửa sổ bịch một tiếng, một vật như lựu đạn BA một tiếng đập lên mặt bàn rồi lăn ục ục về phía trước mặt đại trưởng lão.
Mấy trưởng lão đang ngồi đều là bậc thành tinh, sau khi Ngự Nhã hô một tiếng đều ý thức được tình hình không hay đều phản ứng lại. Nhưng âm mưu như hành động hôm nay của Ngự Nhã hiển nhiên là dự tính đã lâu, không bỏ sót bất cứ sự việc phát sinh ngoài ý muốn nào.
Đúng lúc năm trưởng lão hét lớn cảnh giới đồng thời áp dụng những cách phòng thân, vệ sĩ của họ không chút do dự lập tức rút súng ra chĩa về Ngự Nhã.
Đúng lúc này cơ thể Ngự Nhã nhảy lên không trung về phía sau, lúc cơ thể vẫn đang ở trên không, hai tay y đã rút súng ra hai khẩu súng, nhắm mắt lại bắn trả mấy bảo vệ. Cùng lúc mấy thứ như lựu đạn kia cũng phát nổ ầm một tiếng phát ra ánh sáng mạnh kèm theo khói nhanh chóng tỏa ra.
Đấy là đạn khói phát sáng, mặc dù mọi người đều kịp nhắm mặt lại, nhưng tạm thời không thể mở mắt, hơn nữa khói đó có độc chẳng ai biết hít vào nhiều sẽ ra sao. Hiện tại cấp thiết nhất là nhanh chóng rời khỏi phòng này hít thở.
Ngự Nhã sẽ không cho bọn họ cơ hội, ngoài phòng họp truyền đến tiếng đạn dày đặc đồng thời có người đạp cửa sổ nhảy vào. Kẻ đó đeo mặt nạ dưỡng khí và kính hồng ngoại nhìn đêm. Trong lúc khói mù dày đặc y vẫn nhìn rõ tình hình trong phòng. Sau khi đập cửa sổ xông vào, kẻ đó lăn nhanh về phía trước, tránh được sự tấn công của mấy vệ sĩ, sau đó nhảy dựng lên nổ súng liên tiếp bắn nát đầu và ngực mấy vệ sĩ bảo vệ chủ mà không thể di chuyển nhanh.
Cuộc chiến súng trong phòng họp kết thúc nhanh chóng. Ngoài người đập cửa sổ xông vào vũ trang đầy đủ ra, chỉ có Ngự Nhã là hoàn toàn không tổn hao mà còn có thể đứng lên bằng sức mình.
Ngự Nhã đón lấy mặt nạ phòng độc thuộc hạ đem tới, sau khi đeo lên hít một hơi, y lại nổ liên tiếp mấy phát súng bắn chết mấy vệ sĩ và trưởng lão vẫn còn thoi thóp chỉ để lại mình đại trưởng lão Hạo Nhiên.
Ngự Nhã bước đến ngồi xuống trước mặt đại trưởng lão Hạo Nhiên ngực và khóe miệng đang chảy máu, thấy bộ dạng của ông ta không hề giống với bộ dạng cay nghiệt vừa nãy. Ông ta phẫn nộ nhưng nhìn Ngự Nhã đầy sợ hãi, Ngự Nhã nhìn ông ta mỉm cười nói:
- Tôi đã nói rồi, thời đại của các ông đã kết thúc! Tôi không tốt như ông, người nhà của ông tôi sẽ không tha một ai, diệt cỏ tận gốc…
Đại trưởng lão trừng hai mắt, ông ta vừa tức vừa thở gấp không ra hơi rồi lập tức tắt thở…