Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1467 : Cái giá của tự do

Ngày đăng: 21:47 12/02/21

Cuộc chiến bên ngoài kết thúc nhanh chóng, sau khi tiếng súng ngừng không lâu có người gõ cửa phòng họp. Ngự Nhã đang ngồi bên bàn tròn uống rượu nho Pháp mỉm cười nói với người con gái đầy đủ vũ trang bên cạnh: - Một mình ngồi đây thật thoải mái, sáu người quá chật Vào đi!
Một người mặc quần áo ngụy trang bước vào, y cúi chào Ngự Nhã nói: - Chủ nhân, đã dọn sạch kẻ địch trong ngoài trang viên
Ngự Nhã mỉm cười nói: - Xem ra thủ hạ của mấy lão già này cũng giống bọn họ đều thối nát cả rồi, thu dọn bọn chúng dễ như trở bàn tay Không ai sống sót chứ?
Người kia nói:
- Theo dặn dò của ông chủ không để bất cứ tên nào sống sót, nhưng bọn thuộc hạ phát hiện mười cô gái trẻ xinh đẹp trong một phòng bí mật. Hình như là bọn quỷ già muốn giữ lại dùng, thuộc hạ còn giữ lại xin ông chủ quyết định.
Ngự Nhã nói lạnh nhạt: - Giết hết đừng để sống một ai, đồ của bọn quỷ già ta không thèm. Nhanh chóng thu dọn xác đừng để lại phiền phức gì, sau đó châm một mồi thiêu sạch nơi này đi. Chúng ta phải biến mất một thời gian cho đến lúc thu phục hoặc tiêu diệt hết thế lực bọn quỷ già để lại.
Kẻ đó cung kính nhận lệnh nói: - Vâng!
Ngự Nhã nói với người con gái đứng một bên không hé răng nửa lời:
- Lam Phượng, hôm nay cô đã lập công lớn, cô muốn ta ban thưởng gì?
Lam Phượng do dự một chút nói: - Chủ nhân, giờ tôi chỉ muốn làm một người thường, nếu ông có thể trả lại tự do tôi sẽ mang ơn ông cả đời.
Sắc mặt Ngự Nhã trầm xuống, y nắm lấy tóc Lam Phượng lôi tới trước mặt. Mặc dù toàn thân Lam Phượng đều là vũ khí nhưng lại không dám động đậy, bị bắt về phía sau ngửa mặt đối diện với Ngự Nhã, y cười lạnh nói: - Tổ chức nuôi lớn, huấn luyện cô, giờ cô lại muốn rời khỏi tổ chức? Chẳng phải cô đã giải thôi miên rồi sao? Vẫn chưa tỉnh à?
Lam Phượng cắn răng nói: - Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của người thường thôi, không có ý nghĩ gì khác, xin chủ nhân minh xét?
Ngự Nhã buông tay nói: - Được, muốn tự do cũng không phải không được, chỉ cần cô giết chết tên Đỗ Long và cả người tên là Hạ Hồng Quân kia ta sẽ lập tức trả tự do cho cô, thế nào.
Lam Phượng đáp không chút do dự: - Tôi không phải đối thủ của bọn họ, đi giết bọn chúng chỉ tự rước lấy nhục, làm mất mặt chủ nhân.
Ngự Nhã cười lạnh nói: - Là cô không nỡ thì đúng hơn? Thực ra ta chỉ thăm dò chút thôi, nếu như cô chạy đi đầu phục Đỗ Long thì ta tổn thất lớn. Thực ra giữ cô lại bên cạnh rất tốt, nhiều trợ thủ hơn thì không nói, thỉnh thoảng chơi bời với người phụ nữ của kẻ địch Đây đúng là sự hưởng thụ hiếm có
Lam Phượng gục đầu nói: - Tôi bị bọn họ cưỡng bức, không có chút quan hệ gì với Đỗ Long, chủ nhân hiểu nhầm rồi.
Ngự Nhã nâng cằm cô ta lên mỉm cười nói: - Thật sao? Ta đã quen xem cô như người phụ nữ của Đỗ Long rồi thật xin lỗi, nên lúc chơi cô có hơi hung bạo, không để ý chứ?
Lam Phượng nghiêng đầu né tránh tay của y nói: - Tôi là nô tì của chủ nhân, cho dù chủ nhân có giết thì tôi cũng không lời oán hận!
Ngự Nhã cười nói:
- Nếu cô nghĩ vậy thì tốt, nói với cô một bí mật, ta đã tìm được điểm yếu của Đỗ Long, hắn sắp đi rồi. Nếu như tên Hạ Hồng Quân đó còn giúp hắn thì chỉ còn có thể xuống mồ cùng Đỗ Long ha hả
..
Đỗ Long đang tắm đột nhiên hắt hơi một cái, đang nghĩ thì suýt nữa cắn vào lưỡi, hắn ngẩng đầu lên nghi ngờ dùng mặt chặn lại dòng nước ấm phun xuống từ vòi hoa sen. Với công lực và thân thể cường tráng của hắn bây giờ thì dù nhiên độ bên cạnh có đột nhiên lạnh đến âm hai mươi độ thì hắn cũng vẫn không thấy lạnh, sao tự nhiên lại hắt xì?
- Chắc có người đang chửi mắng mình Đỗ Long tự cười chễ giễu tắt vòi, dùng khăn tắm lau sạch nước trên người, mặc quần đùi vào rồi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng chỉ có Lưu Bối Bối bị Đỗ Long gọi là tiểu đần độn đang ngờ nghệch ngồi xem phim hoạt hình, thực ra Đỗ Long biết Lưu Bối Bối xem không hiểu gì. Giờ đến cả phản ứng sinh lý cơ bản nó cũng không có, sao hiểu được phim hoạt hình chứ?
Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đang dọn dẹp phòng và trải giường cho Lưu Bối Bối trong phòng. Đỗ Long đến trước mặt Lưu Bối Bối, một tay ấn lên đầu Lưu Bối Bối nói với nó: - Con trai ngoan còn nhớ câu chuyện ma mà ba kể đêm đó không?
Những lời Đỗ Long nói là bắt chước La Chí Cường, những lời khác không có tác dụng với Lưu Bối Bối. Câu nói này là lời mà La Chí Cường dùng để xóa đi trí nhớ của Lưu Bối Bối. Trong đó chắc có để lại lời giải của La Chí Cường lúc thôi miên thăng bé, nói đúng ám ngữ giải chắc sẽ kích thích đến tiềm thức của nó. Nhưng Đỗ Long thì không vậy, hắn có thể tự sưu tập ký ức của Lưu Bối Bối, chỉ cần nắm được một chút manh mối là hắn có thể tìm được mấu chốt của vấn đề.
Quả nhiên lúc Đỗ Long nói đến chuyện ma đêm thì con mắt không chút phản ứng của Lưu Bối Bối đột nhiên tập trung, nó hơi ngẩng đầu nhìn về Đỗ Long. Mặc dù mắt vẫn trong trạng thái mơ màng nhưng chí ít cũng đã có chút phản ứng.
Đỗ Long nhìn về phía phòng rồi quay đầu lại, hắn bỏ kính mắt xuống nói nhỏ với Lưu Bối Bối: - La Chí Cường không phải là bố của con, ông ta đã bỏ rơi con. Từ hôm nay ta mới là bố của con, phải hoàn toàn nghe theo lời bố, biết chưa?
Lưu Bối Bối ngu ngơ nhìn Đỗ Long không chút phản ứng, Đỗ Long tăng cường khống chế. Mắt trái đỏ bừng lên đồng thời hắn cảm nhận được suy nghĩ của Lưu Bối Bối và nhanh chóng tìm ra mấu chốt. Ngoài việc Lưu Bối Bối có phản ứng với ám hiệu ra, giọng của La Chí Cường cũng là mấu chốt. La Chí Cường khống chế Lưu Bối Bối tương đối phức tạp, chắc bình thường rảnh rỗi lại lấy Lưu Bối Bối ra thử nghiệm thuật thôi miên. Y dùng thật thôi miên ra lệnh cho Lưu Bối Bối rất nhiều, tạm thời xóa đi ký ức của nó chỉ là một trong số đó, thậm chí có cả lệnh để Lưu Bối Bối tự sát. Xem ra La Chí Cường thấy Lưu Bối Bối vẫn hữu dụng nên mới giữ lại.
Sau khi tìm hiểu được nội dung của mệnh lệnh, muốn khống chế Lưu Bối Bối dễ hơn rất nhiều. Lúc này bọn Nhạc Băng Phong đi ra từ phòng Lưu Bối Bối, thấy Đỗ Long ấn đầu Lưu Bối Bối liền chạy lại bảo vệ nói: - Anh làm gì vậy? không được ăn hiếp Bối Bối.
Đỗ Long nhún nhún vai nói: - Anh đang nghĩ cách để nó hồi phục, cũng không thể cứ để nó như vậy chứ?
- Anh có cách? Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên hỏi kinh ngạc.
Đỗ Long ngạo nghễ nói: - Vô cùng đơn giản, mặc dù anh không thể làm nó lập tức hồi phục nhưng cũng có thể cho nó khả năng cơ bản tự lo cho cuộc sống.
Bạch Nhạc Tiên nói: - Vậy anh còn đợi gì nữa, mau để nó đi vệ sinh đi đã, một ngày không đi rồi.
Đỗ Long ra hiệu chờ một chút, xoay người vào phòng lấy ra dụng cụ thay đổi giọng dán vào dưới thanh đới ở họng, hắn thử giọng rồi điều chỉnh một chút nói với Lưu Bối Bối: - Con ngoan, giờ con đã bốn tuổi rồi! Tỉnh dậy!
Lưu Bối Bối chớp chớp hai mắt, lấy lại thần thái, nó nhìn Đỗ Long rồi lại nhìn Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong, đột nhiên khóc thét lên: - Mẹ Con muốn mẹ