Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1469 : Rơi từ trên cao
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Đỗ Long quay vào nhà ôm Bạch Nhạc Tiên ngủ tiếp, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Bạch Nhạc Tiên mơ màng tỉnh dậy hỏi: - Sao vậy? Ai đang kêu thảm thiết vậy?
Đỗ Long nói: - Có đâu? Chắc ai gặp ác mộng thôi, ngủ tiếp đi
Lúc hơn năm giờ rạng sáng, Bạch Nhạc Tiên cùng Nhạc Băng Phong đều bị tiếng còi cảnh sát gào thét đánh thức, bọn họ thấy Đỗ Long đã không còn trên giường. Hai người mơ màng khoác áo ngủ, thấy Đỗ Long đứng ở ban công ngoài phòng khách. Đỗ Long cười nói với bọn họ: - Tỉnh sớm vậy, anh cũng vừa mới dậy, hình như dưới nhà phát hiện một thi thể. Thật kỳ lạ, hình như mấy ngày nay anh đến đâu chỗ đó đều xảy ra án mạng. Chẳng nhẽ đây là chứng tổng hợp thần thám trong truyền thuyết sao?
Bạch Nhạc Tiên nói: - Kệ nó, chỉ cần không phải chết trong nhà chúng ta là được Không biết tiểu Bối Bối ngủ thế nào, lần đầu tiên đến nhà mới chắc sẽ có chút không quen, em đi ngó xem
Đỗ Long nhún nhún vai có chút không hiểu nổi sự nhiệt tình vô cớ của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong. Lúc nãy trước khi bọn họ ngủ dậy, Đỗ Long đã tiến hành thuật chín con ngươi với Lưu Bối Bối, xóa sạch ảnh hưởng của Lã Chí Cường với nó đồng thời dung nhập không ít những thứ mới. Sau này cho dù Lưu Bối Bối có vì một số lý do nào đó mà nhớ lại những chuyện đã qua thì chắc cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị tôn kính của Đỗ Long trong lòng nó.
- Cô ơi chào buổi sáng!
Lưu Bối Bối đang tập thể dục trong phòng nói lễ phép với Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong vào mà không gõ cửa.
Bạch Nhạc Tiên bất ngờ kêu lên: - Wa, Bối Bối thật ngoan, chào buổi sáng. Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có quen với nhà mới không?
Lưu Bối Bối quay đầu nghĩ một chút nói: - Ngủ rất ngon, nhà mới rất tốt cháu rất thích. Cô ơi cô xinh quá, nếu cô là mẹ cháu thì tốt quá, cháu không còn nhớ mẹ trông như thế nào nữa
Lưu Bối Bối khôn khéo làm cho Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong rất thích. Lúc đang đùa với Lưu Bối Bối đột nhiên có người gõ cửa. Đỗ Long mở cửa nhìn thấy đứng ngoài cửa là mấy cảnh sát hình sự, trong đó người đứng đầu là người hắn quen. Đội trưởng một đội hình sự Trần Bác Hùng khu Nam Cương, hiện tại nhìn cảnh hàm trên vai anh ta rõ ràng đã thăng bậc.
- Đội trưởng Trần đã lâu không gặp. Đỗ Long nói: - Mới sáng sớm anh đã bày trận lớn như vậy không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Bác Hùng thấy Đỗ Long tỏ vẻ sửng sốt một chút rồi mới nhận ra hắn, Trần Bác Hùng cười nói: - Hóa ra là cậu Tiểu tử nhà cậu không phải ở bên quận Bạch Hoa sao? Sao lại chạy đến đây Cậu yên tâm tôi không phải chuyên đến tìm cậu, tối qua cậu có nghe thấy tiếng gì bất thường không?
Đỗ Long làm ra vẻ suy tư nói:
- Âm thanh bất thường? tối qua không biết chó nhà ai sủa nửa đêm, ồn chết đi được. Còn có tiếng uống rượu đánh mạt trượt Rất ồn.
Trần Bác Hùng nói: - Tôi nói không phải tiếng này. Tối qua có người ngã từ trên đỉnh xuống, tôi muốn hỏi một chút xem có ai có thể cung cấp chút manh mối không?
Đỗ Long nói: - Có người ngã xuống sao? Ừ, hình như tối qua lúc đang ngủ ngon tôi có nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết
Đỗ Long quay đầu gọi: - Tiên Nhi, tối qua hình như em nghe thấy tiếng kêu thảm phải không?
Bạch Nhạc Tiên đi ra từ trong phòng, cô nói: - Đúng vậy, em có nghe thấy, chẳng phải anh nói đấy là em thấy ác mộng sao?
Đỗ Long nói: - Lúc đấy ngủ mơ màng ai mà biết từ đâu truyền tới? Anh tưởng là Bối Bối gặp ác mộng, sợ em lo ngủ không được nên anh nói vậy.
Bạch Nhạc Tiên thấy Trần Bác Hùng gật đầu nói: - Cục phó Trần, chào chị. Người chết dưới nhà chẳng nhẽ lại ngã từ trên nóc nhà chúng tôi sao?
Trần Bác Hùng thầm khen Đỗ Long tốt số, cua được con gái Đảng ủy Công an lại còn có cả con, anh ta nói:
- Ừ, người đó ngã rất thảm chắc lã ngã từ chỗ rất cao. Chúng tôi vừa lên nóc nhà xem xét có một sợi dây thừng rơi xuống từ trên lan can phòng hộ. Theo độ dài dây thì mục tiêu của y hình như là ban công của mọi người.
- Thật sao? tôi thật sự không biết. Đỗ Long giả bộ ngu ngơ: - Cục phó Trần, mọi người vào đi khám xét tùy ý, có gì cứ hỏi, tôi cũng muốn biết rốt cục là chuyện gì.
Trần Bác Hùng cười nói: - Vậy tôi cũng không khách khí với cậu nữa. Hai người qua bên ban công xem xem, cần thận một chút đừng đụng hỏng đồ. Đỗ Long, tối qua lúc mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm khoảng mấy giờ?
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút nói: - Chắc là lúc hai giờ sáng, tôi nhớ không rõ lắm nhưng khoảng hai giờ tôi mới ngủ, cảm giác ngủ chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm. Vì lúc đấy rất mệt nghe cũng không rõ lắm, nên không quan tâm nhiều đến vậy.
Cảnh sát hình sự thủ hạ của Trần Bác Hùng bên ban công nói: - Cục trưởng thấy dây thừng rồi, cách ban công rất gần chỉ cần giơ chân là có thể bước qua.
Trần Bác Hùng nói với Đỗ Long: - Đây là một hiểm họa an toàn, người sống ở đỉnh cũng phải trang bị lưới chống trộm, nếu không trộm rất dễ đi xông từ đỉnh.
Đỗ Long nói:
- Chúng tôi là nhà đơn có ba cửa sắt, tên đó phải là cao thủ mở khóa nếu không y không thể lên được nóc nhà.
Trần Bác Hùng nói: - Ừ, tôi vừa xem qua, ngoài cửa sắt dùng chung dưới nhà còn nguyên vẹn ra thì hai cửa sắt của cậu đều bị cậy hỏng rồi.
Trần Bác Hùng đến ban công nhìn một cái nói: - Đỗ Long, cậu là cao thủ hình sự nói xem, vụ án này cậu thấy thế nào?
Đỗ Long cười nói: - Cục trưởng Trần, anh đang thử tôi sao? Đến cả người chết trông như thế nào tôi cũng chưa nhìn thấy tôi thật không thể nói được gì, nhưng Tôi thấy tên trộm này hình như không phải trộm thông thường. Tôi mua nhà này đã ba năm, đã lâu không người ở không có trộm thăm viếng. Tối qua đèn nhà tôi sáng đến hơn một giờ, tên trộm này còn đếm dòm ngõ, trừ khi y có mục đích khác, nếu không thì là một kẻ ngốc. Nếu có thể biết được thân phận của người chết chắc có thể biết y định làm gì.
Trần Bác Hùng lắc đầu nói: - Thật hối hận lúc đầu không gọi cậu làm thủ hạ của tôi, xem ra sau này chỉ có cơ hội tôi làm thủ hạ cậu thôi Cậu nói đúng, tên trộm này không phải trộm thông thường. Nhưng trên người y không tìm được bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận, mặt cũng ngã nhìn không ra nữa. Tạm thời không có cách tra rõ thân phận của y. Thôi không phiền cậu nữa, đây là danh thiếp của tôi, cậu cũng cho tôi số điện thoại đi, nếu có manh mối gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.
Đỗ Long đón lấy danh thiếp rút điện thoại ra gọi cho Trần Bác Hùng, cho anh ta số điện thoại, sau đó Đỗ Long nói có vẻ đăm chiêu:
- Cõ lẽ Tôi thấy tên trộm đó chắc đến vì Bối Bối Hôm qua tôi vừa nhận nuôi một đứa trẻ, còn chưa đi làm giấy tờ. Nếu như trong hai ngày này có thay đổi gì vậy là Bối Bối rồi.
Trần Bác Hùng hỏi thăm lai lịch Bối Bối, Đỗ Long giải thích cho anh ta một chút. Trần Bác Hùng nghe nói có qua hệ với Sùng Thánh chân nhân thì coi trọng hơn. Anh ta đi xem Lưu Bối Bối, chỉ thấy đứa bé này đang ngồi trên nền nhà chơi xếp gỗ vừa mua hôm qua. Trần Bác Hùng đi tới hỏi nó vài thứ, sau khi xác nhận đứa bé này không phải giả vờ ngây ngô, anh ta dẫn người lắc đầu đi ra.
Đỗ Long nói: - Có đâu? Chắc ai gặp ác mộng thôi, ngủ tiếp đi
Lúc hơn năm giờ rạng sáng, Bạch Nhạc Tiên cùng Nhạc Băng Phong đều bị tiếng còi cảnh sát gào thét đánh thức, bọn họ thấy Đỗ Long đã không còn trên giường. Hai người mơ màng khoác áo ngủ, thấy Đỗ Long đứng ở ban công ngoài phòng khách. Đỗ Long cười nói với bọn họ: - Tỉnh sớm vậy, anh cũng vừa mới dậy, hình như dưới nhà phát hiện một thi thể. Thật kỳ lạ, hình như mấy ngày nay anh đến đâu chỗ đó đều xảy ra án mạng. Chẳng nhẽ đây là chứng tổng hợp thần thám trong truyền thuyết sao?
Bạch Nhạc Tiên nói: - Kệ nó, chỉ cần không phải chết trong nhà chúng ta là được Không biết tiểu Bối Bối ngủ thế nào, lần đầu tiên đến nhà mới chắc sẽ có chút không quen, em đi ngó xem
Đỗ Long nhún nhún vai có chút không hiểu nổi sự nhiệt tình vô cớ của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong. Lúc nãy trước khi bọn họ ngủ dậy, Đỗ Long đã tiến hành thuật chín con ngươi với Lưu Bối Bối, xóa sạch ảnh hưởng của Lã Chí Cường với nó đồng thời dung nhập không ít những thứ mới. Sau này cho dù Lưu Bối Bối có vì một số lý do nào đó mà nhớ lại những chuyện đã qua thì chắc cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị tôn kính của Đỗ Long trong lòng nó.
- Cô ơi chào buổi sáng!
Lưu Bối Bối đang tập thể dục trong phòng nói lễ phép với Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong vào mà không gõ cửa.
Bạch Nhạc Tiên bất ngờ kêu lên: - Wa, Bối Bối thật ngoan, chào buổi sáng. Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có quen với nhà mới không?
Lưu Bối Bối quay đầu nghĩ một chút nói: - Ngủ rất ngon, nhà mới rất tốt cháu rất thích. Cô ơi cô xinh quá, nếu cô là mẹ cháu thì tốt quá, cháu không còn nhớ mẹ trông như thế nào nữa
Lưu Bối Bối khôn khéo làm cho Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong rất thích. Lúc đang đùa với Lưu Bối Bối đột nhiên có người gõ cửa. Đỗ Long mở cửa nhìn thấy đứng ngoài cửa là mấy cảnh sát hình sự, trong đó người đứng đầu là người hắn quen. Đội trưởng một đội hình sự Trần Bác Hùng khu Nam Cương, hiện tại nhìn cảnh hàm trên vai anh ta rõ ràng đã thăng bậc.
- Đội trưởng Trần đã lâu không gặp. Đỗ Long nói: - Mới sáng sớm anh đã bày trận lớn như vậy không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Bác Hùng thấy Đỗ Long tỏ vẻ sửng sốt một chút rồi mới nhận ra hắn, Trần Bác Hùng cười nói: - Hóa ra là cậu Tiểu tử nhà cậu không phải ở bên quận Bạch Hoa sao? Sao lại chạy đến đây Cậu yên tâm tôi không phải chuyên đến tìm cậu, tối qua cậu có nghe thấy tiếng gì bất thường không?
Đỗ Long làm ra vẻ suy tư nói:
- Âm thanh bất thường? tối qua không biết chó nhà ai sủa nửa đêm, ồn chết đi được. Còn có tiếng uống rượu đánh mạt trượt Rất ồn.
Trần Bác Hùng nói: - Tôi nói không phải tiếng này. Tối qua có người ngã từ trên đỉnh xuống, tôi muốn hỏi một chút xem có ai có thể cung cấp chút manh mối không?
Đỗ Long nói: - Có người ngã xuống sao? Ừ, hình như tối qua lúc đang ngủ ngon tôi có nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết
Đỗ Long quay đầu gọi: - Tiên Nhi, tối qua hình như em nghe thấy tiếng kêu thảm phải không?
Bạch Nhạc Tiên đi ra từ trong phòng, cô nói: - Đúng vậy, em có nghe thấy, chẳng phải anh nói đấy là em thấy ác mộng sao?
Đỗ Long nói: - Lúc đấy ngủ mơ màng ai mà biết từ đâu truyền tới? Anh tưởng là Bối Bối gặp ác mộng, sợ em lo ngủ không được nên anh nói vậy.
Bạch Nhạc Tiên thấy Trần Bác Hùng gật đầu nói: - Cục phó Trần, chào chị. Người chết dưới nhà chẳng nhẽ lại ngã từ trên nóc nhà chúng tôi sao?
Trần Bác Hùng thầm khen Đỗ Long tốt số, cua được con gái Đảng ủy Công an lại còn có cả con, anh ta nói:
- Ừ, người đó ngã rất thảm chắc lã ngã từ chỗ rất cao. Chúng tôi vừa lên nóc nhà xem xét có một sợi dây thừng rơi xuống từ trên lan can phòng hộ. Theo độ dài dây thì mục tiêu của y hình như là ban công của mọi người.
- Thật sao? tôi thật sự không biết. Đỗ Long giả bộ ngu ngơ: - Cục phó Trần, mọi người vào đi khám xét tùy ý, có gì cứ hỏi, tôi cũng muốn biết rốt cục là chuyện gì.
Trần Bác Hùng cười nói: - Vậy tôi cũng không khách khí với cậu nữa. Hai người qua bên ban công xem xem, cần thận một chút đừng đụng hỏng đồ. Đỗ Long, tối qua lúc mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm khoảng mấy giờ?
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút nói: - Chắc là lúc hai giờ sáng, tôi nhớ không rõ lắm nhưng khoảng hai giờ tôi mới ngủ, cảm giác ngủ chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm. Vì lúc đấy rất mệt nghe cũng không rõ lắm, nên không quan tâm nhiều đến vậy.
Cảnh sát hình sự thủ hạ của Trần Bác Hùng bên ban công nói: - Cục trưởng thấy dây thừng rồi, cách ban công rất gần chỉ cần giơ chân là có thể bước qua.
Trần Bác Hùng nói với Đỗ Long: - Đây là một hiểm họa an toàn, người sống ở đỉnh cũng phải trang bị lưới chống trộm, nếu không trộm rất dễ đi xông từ đỉnh.
Đỗ Long nói:
- Chúng tôi là nhà đơn có ba cửa sắt, tên đó phải là cao thủ mở khóa nếu không y không thể lên được nóc nhà.
Trần Bác Hùng nói: - Ừ, tôi vừa xem qua, ngoài cửa sắt dùng chung dưới nhà còn nguyên vẹn ra thì hai cửa sắt của cậu đều bị cậy hỏng rồi.
Trần Bác Hùng đến ban công nhìn một cái nói: - Đỗ Long, cậu là cao thủ hình sự nói xem, vụ án này cậu thấy thế nào?
Đỗ Long cười nói: - Cục trưởng Trần, anh đang thử tôi sao? Đến cả người chết trông như thế nào tôi cũng chưa nhìn thấy tôi thật không thể nói được gì, nhưng Tôi thấy tên trộm này hình như không phải trộm thông thường. Tôi mua nhà này đã ba năm, đã lâu không người ở không có trộm thăm viếng. Tối qua đèn nhà tôi sáng đến hơn một giờ, tên trộm này còn đếm dòm ngõ, trừ khi y có mục đích khác, nếu không thì là một kẻ ngốc. Nếu có thể biết được thân phận của người chết chắc có thể biết y định làm gì.
Trần Bác Hùng lắc đầu nói: - Thật hối hận lúc đầu không gọi cậu làm thủ hạ của tôi, xem ra sau này chỉ có cơ hội tôi làm thủ hạ cậu thôi Cậu nói đúng, tên trộm này không phải trộm thông thường. Nhưng trên người y không tìm được bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận, mặt cũng ngã nhìn không ra nữa. Tạm thời không có cách tra rõ thân phận của y. Thôi không phiền cậu nữa, đây là danh thiếp của tôi, cậu cũng cho tôi số điện thoại đi, nếu có manh mối gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.
Đỗ Long đón lấy danh thiếp rút điện thoại ra gọi cho Trần Bác Hùng, cho anh ta số điện thoại, sau đó Đỗ Long nói có vẻ đăm chiêu:
- Cõ lẽ Tôi thấy tên trộm đó chắc đến vì Bối Bối Hôm qua tôi vừa nhận nuôi một đứa trẻ, còn chưa đi làm giấy tờ. Nếu như trong hai ngày này có thay đổi gì vậy là Bối Bối rồi.
Trần Bác Hùng hỏi thăm lai lịch Bối Bối, Đỗ Long giải thích cho anh ta một chút. Trần Bác Hùng nghe nói có qua hệ với Sùng Thánh chân nhân thì coi trọng hơn. Anh ta đi xem Lưu Bối Bối, chỉ thấy đứa bé này đang ngồi trên nền nhà chơi xếp gỗ vừa mua hôm qua. Trần Bác Hùng đi tới hỏi nó vài thứ, sau khi xác nhận đứa bé này không phải giả vờ ngây ngô, anh ta dẫn người lắc đầu đi ra.