Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1470 : Bảo vệ thiên sứ
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Đỗ Long đi theo Trần Bác Hùng tới lầu dưới nhìn xuống phía nạn nhân bị ngã chết, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Lã Chí Cường, bộ mặt đã hoàn toàn bị biến dạng, Trần Bác Hùng hỏi Đỗ Long có nhận ra người kia là ai không, Đỗ Long lắc đầu. Ngoại trừ tối hôm qua chạm mặt hắn ngắn ngủi trên mái nhà, thật sự hắn chưa từng gặp Lã Chí Cường, cho nên cho dù Trần Bác Hùng có điều tra như thế nào thì cũng không thể điều tra ra được.
Một viên hình sự từ phía kia đi tới, trong tay hắn ta cầm chùm chìa khóa đưa cho Trần Bác Hùng nói:
- Đội trưởng, chúng tôi tìm thấy một chùm chìa khóa trên thi thể của nạn nhân, tôi đi tìm xung quanh ở đây thì tìm thấy một chiếc xe rất có thể là của nạn nhân đi đến.
Trần Bá Hùng nói:
- Ở đâu, dẫn tôi đi xem.
Trần Bác Hùng quay lại nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long tạm thời cứ như vậy đi, có tin tức gì sẽ liên lạc sau.
Đỗ Long gật đầu, Trần Bác Hùng và viên cảnh sát kia cũng đã đi rồi, Đỗ Long thấy không có việc gì, liền lái xe của Nhạc Băng Phong tới sở công an tỉnh.
Bạch Tùng Tiết tiếp Đỗ Long trong phòng làm việc, Bạch Tùng Tiết vừa thấy đã nói:
- Đỗ Long, Mã Thiếu Cương xuất cảnh rồi, cổ phiếu của công ty Thái Nghiên bị sụt giá, đây là công lao của cậu đó.
Đỗ Long nhún vai nói:
- Xem ra tôi nên thông báo cho bạn bè đi mua ngay cổ phiếu của công ty Thái Nghiên, bởi vì rất nhanh thôi nó sẽ lại tăng giá.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Cậu đó… thật không ngờ lại là người gian xảo đến vậy, ngay cả Sùng Thánh Chân Nhân trong phút chốc cũng nằm trong tay cậu, nghe nói hắn ở trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại.
Đỗ Long cười nói:
- Ác giả ác báo, tên Vương Ba đó thật đáng đời, thực tình… thì hắn đã sớm tỉnh lại rồi, nhưng đã bị người của cục an ninh quốc gia bí mật giải đi rồi, bây giờ người nằm trên giường bệnh kia chỉ là giả mà thôi.
Bạch Tùng Tiết hình như cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, ông vuốt cằm nói:
- Thì ra là như vậy, xem ra cục an ninh quốc gia đã để ý hắn lâu rồi, điều này cũng khó trách… thôi được rồi, hôm qua cậu cũng đánh tên Sùng Thánh Chân Nhân đó sướng tay rồi đúng không? Trước khi làm như thế đã nghĩ đến hậu quả sau này chưa? Chính cậu làm cho việc này trở lên rối rắm, thì tự nghĩ cách mà giải quyết cho gọn đi.
Đỗ Long cười nói:
- Người nào làm người đó chịu, việc nhỏ này tôi không giám làm phiền tới chú đâu, chú cứ yên tâm, cháu bảo đảm nội trong ngày mai chuyện về Sùng Thánh Chân Nhân sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Bạch Tùng Tiết gật đầu nói:
- Vậy thì tốt… tối mai về nhà ăn cơm không?
Đỗ Long do dự một lúc nói:
- Cái này…có thể không được rồi, cháu có việc bận mất rồi.
Bạch Tùng Tiết gõ xuống mặt bàn hỏi bâng quơ:
- Không phải là có hẹn với bạn gái khác đó chứ?
Đỗ Long toát mồ hôi nói:
- Không phải, đương nhiên là không phải rồi.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Không phải là tốt rồi, cậu có thể đi được rồi, lo chuyện của mình đi thôi.
Đỗ Long suy nghĩ một lúc, rồi đem chuyện của Lã Chí Cường từ mái nhà té chết nói với Bạch Tiết Tùng, đương nhiên những gì hắn nói ra không hẳn hoàn toàn là sự thật.
Bạch Tiết Tùng cau mày nghe Đỗ Long kể hết câu chuyện, rồi nói:
- Ta hiểu rồi, nếu việc này không liên quan gì đến cậu, thì cậu không cần quá để ý, đội trọng án sẽ điều tra làm rõ chân tướng sự việc.
Sau khi Đỗ Long đi khỏi, Bạch Tùng Tiết gọi điện tới khu Nam Cương gặp Trần Bác Hùng hỏi thăm về vụ án. Trần Bác Hùng căn cứ vào quá trình điều tra thì khả năng nạn nhân trượt chân ngã xuống là rất lớn.
Bạch Tùng Tiết lúc này mới yên tâm, ông ta dặn dò Trần Bác Hùng nếu có bất cứ chút manh mối gì quan trọng phải lập tức báo cáo với ông ta đầu tiên, sau đó mới cúp máy.
Vụ án bắt cóc nữ cảnh sát phá án thuận lợi, vốn dĩ nên nhanh chóng kết thúc sau đó khen thưởng đối với đội của Đỗ Long, để cho bọn họ quay lại với đúng cương vị công tác của mình, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một tên sát thủ khác ra tay giết chết nghi phạm và một người dân vô tội, điều này làm cho sự việc càng trở lên rắc rối hơn. Ngoại trừ Thẩm Băng Thanh xin đi, thì không một ai trong tổ đi nữa.
- Đội trưởng, chúng ta khi nào có thể trở về?
Từ Vũ Hào hỏi.
Đỗ Long nói:
- Không muốn đích thân lĩnh thưởng thì có thể quay về trước, cho dù là phần thưởng hay là tiền thưởng tôi cũng nhận giúp cậu, cuộc họp lần sau sẽ đưa lại cho các cậu.
Chuyện của ngày hôm qua mọi người cũng nghe thấy rồi đó, Liêu Hiền Vinh hỏi:
- Đội trưởng, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Nghi phạm bị một tên lạ mặt giết rồi sao?
Đỗ Long nói:
- Ừ, chính là chuyện đó, nhưng việc này không có liên quan gì đến mọi người cả, cứ cho là ân oán cá nhân đi, các cậu không cần phải để ý đến. Nếu không có chuyện gì nữa các cậu có thể quay về được rồi.
Từ Vũ Hào nói:
- Thằng cha giết nghi phạm của chúng ta, còn tập kích đội trưởng, rõ ràng đang muốn đối đầu với chúng ta, mọi người nói xem có đúng không? Đội trưởng có việc gì cần chúng tôi giúp không?
Đỗ Long cười nói:
- Các cậu quay về làm tốt công việc cũng là sự giúp đỡ to lớn đối với tôi rồi, bắt được hung thủ rồi, các cậu sẽ giúp tôi đánh cho hắn một trận sao?
Mọi người cười rộ lên, Đỗ Long nói:
- Thôi được rồi, tôi còn có việc, không tán chuyện với các cậu nữa. Muốn chuyển tới thành phố Ngọc Minh thì nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp các cậu làm thủ tục, nếu không có chuyện gì thì giải tán.
Cơ hội được chuyển tới thành phố Ngọc Minh là không nhiều lắm, mọi người không chút do dự đăng ký, đương nhiên, ngoại trừ người cùng với Đỗ Long đến từ thành phố Song Môn.
Đỗ Long rời khỏi văn phòng, rất nhanh mất hút trong đám đông, không có ai biết hắn ta đi đâu. Nửa tiếng sau, Đỗ Long và bọn Hạ Hồng Quân, Tề Khải Hoa tụ tập tại quán rượu.
Bọn Hạ Hồng Quân đã đến được một lúc rồi, mọi người ngay từ đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hai bên vẫn chào hỏi lẫn nhau. Lúc Đỗ Long tới bọn họ đã nói chuyện với nhau một hồi rồi.
Sau khi Đỗ Long đến mọi người hai bên đều chào hỏi, Đỗ Long ngồi xuống, nói với mọi người:
- Lại làm phiền mọi người rồi, thật là ngại, tôi cũng không còn cách nào khác, có chuyện lại phải tìm tới các anh, vẫn là Đoàn Kết Xã.
Nói đến Đoàn Kết Xã, Hạ Hồng Quân chợt nghĩ đến lâu lắm rồi không liên lạc với Lam Phượng, y cau mày nói:
- Đoàn Kết Xã lại tìm cậu làm phiền rồi hả?
Đỗ Long đem chuyện ngày hôm qua ra giải thích:
- Đoàn Kết Xã thực sự quá kiêu ngạo rồi, bọn họ không có cách nào đối phó với tôi, nên đã đem hết tức giận đổ lên đầu người bên cạnh tôi, chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra nữa, tôi phải trả đòn.
Hạ Hồng Quân nói:
- Trả đòn, cậu định làm gì? Chúng ta đều không biết bọn chúng trốn ở đâu.
Đỗ Long nói:
- Trước kia không biết, nhưng bây giờ đã biết một bộ phận, bao gồm căn cứ địa huấn luyện sát thủ. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chúng ta đầu tiên phải xử lý cái ổ sản sinh ra các tay sát thủ của Đoàn Kết Xã, tôi xem xem chúng còn có thể bày ra được trò gì nữa.
Hạ Hồng Quân nói:
- Nếu đã biết thì dễ rồi, mấy tên sát thủ đó giỏi về ám sát, chúng ta lại giỏi đột kích, tôi sẽ dẫn một đội đi lùng qua một lượt, bảo đảm đánh cho bọn chúng không còn một mảnh giáp.
Đỗ Long nói:
- Trước khi anh đến đó giết bọn chúng, có một việc cần phải làm trước tiên. Tôi cho rằng sẽ có người gây bất lợi với mấy cô gái, các anh phải giúp tôi bảo vệ mấy cô gái đó, chờ tới nhận thưởng xong hoặc là sau khi xử lý xong mấy tên có ý đồ gây bất lợi cho mấy cô ấy, tới lúc đó hãy triển khai phản công.
Lục Nhĩ Niếp hừ một tiếng nói:
- Cậu muốn chúng tôi giúp cậu bảo vệ mỹ nữ của cậu sao? Cậu tự gọi các cô ấy lại rồi tự mình bảo vệ không được hay sao.
Tề Khải Hoa quát:
- Cậu câm miệng cho ta! Phải bảo vệ mấy cô? Thông tin chi tiết về các cô ấy đã mang tới chưa?
Đỗ Long gật đầu, lấy điện thoại ra nói:
- Các anh mở điện thoại ra, rồi mở bluetooth ra, tôi sẽ bắn thông tin qua bluetooth cho các anh. Tám cô gái này là những cô gái bị hung thủ bắt cóc trong vụ án trước, tôi nhận được thông tin Đoàn Kết Xã sẽ tập kích tôi, đồng thời cũng trong buổi tối ngày mai sẽ ra tay đối với các cô ấy. Các anh phải làm sao bảo đảm không bị hung thủ phát hiện trong khi bảo vệ các cô ấy, đồng thời phải tiêu diệt được sát thủ của Đoàn Kết Xã!
Một viên hình sự từ phía kia đi tới, trong tay hắn ta cầm chùm chìa khóa đưa cho Trần Bác Hùng nói:
- Đội trưởng, chúng tôi tìm thấy một chùm chìa khóa trên thi thể của nạn nhân, tôi đi tìm xung quanh ở đây thì tìm thấy một chiếc xe rất có thể là của nạn nhân đi đến.
Trần Bá Hùng nói:
- Ở đâu, dẫn tôi đi xem.
Trần Bác Hùng quay lại nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long tạm thời cứ như vậy đi, có tin tức gì sẽ liên lạc sau.
Đỗ Long gật đầu, Trần Bác Hùng và viên cảnh sát kia cũng đã đi rồi, Đỗ Long thấy không có việc gì, liền lái xe của Nhạc Băng Phong tới sở công an tỉnh.
Bạch Tùng Tiết tiếp Đỗ Long trong phòng làm việc, Bạch Tùng Tiết vừa thấy đã nói:
- Đỗ Long, Mã Thiếu Cương xuất cảnh rồi, cổ phiếu của công ty Thái Nghiên bị sụt giá, đây là công lao của cậu đó.
Đỗ Long nhún vai nói:
- Xem ra tôi nên thông báo cho bạn bè đi mua ngay cổ phiếu của công ty Thái Nghiên, bởi vì rất nhanh thôi nó sẽ lại tăng giá.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Cậu đó… thật không ngờ lại là người gian xảo đến vậy, ngay cả Sùng Thánh Chân Nhân trong phút chốc cũng nằm trong tay cậu, nghe nói hắn ở trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại.
Đỗ Long cười nói:
- Ác giả ác báo, tên Vương Ba đó thật đáng đời, thực tình… thì hắn đã sớm tỉnh lại rồi, nhưng đã bị người của cục an ninh quốc gia bí mật giải đi rồi, bây giờ người nằm trên giường bệnh kia chỉ là giả mà thôi.
Bạch Tùng Tiết hình như cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, ông vuốt cằm nói:
- Thì ra là như vậy, xem ra cục an ninh quốc gia đã để ý hắn lâu rồi, điều này cũng khó trách… thôi được rồi, hôm qua cậu cũng đánh tên Sùng Thánh Chân Nhân đó sướng tay rồi đúng không? Trước khi làm như thế đã nghĩ đến hậu quả sau này chưa? Chính cậu làm cho việc này trở lên rối rắm, thì tự nghĩ cách mà giải quyết cho gọn đi.
Đỗ Long cười nói:
- Người nào làm người đó chịu, việc nhỏ này tôi không giám làm phiền tới chú đâu, chú cứ yên tâm, cháu bảo đảm nội trong ngày mai chuyện về Sùng Thánh Chân Nhân sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Bạch Tùng Tiết gật đầu nói:
- Vậy thì tốt… tối mai về nhà ăn cơm không?
Đỗ Long do dự một lúc nói:
- Cái này…có thể không được rồi, cháu có việc bận mất rồi.
Bạch Tùng Tiết gõ xuống mặt bàn hỏi bâng quơ:
- Không phải là có hẹn với bạn gái khác đó chứ?
Đỗ Long toát mồ hôi nói:
- Không phải, đương nhiên là không phải rồi.
Bạch Tùng Tiết nói:
- Không phải là tốt rồi, cậu có thể đi được rồi, lo chuyện của mình đi thôi.
Đỗ Long suy nghĩ một lúc, rồi đem chuyện của Lã Chí Cường từ mái nhà té chết nói với Bạch Tiết Tùng, đương nhiên những gì hắn nói ra không hẳn hoàn toàn là sự thật.
Bạch Tiết Tùng cau mày nghe Đỗ Long kể hết câu chuyện, rồi nói:
- Ta hiểu rồi, nếu việc này không liên quan gì đến cậu, thì cậu không cần quá để ý, đội trọng án sẽ điều tra làm rõ chân tướng sự việc.
Sau khi Đỗ Long đi khỏi, Bạch Tùng Tiết gọi điện tới khu Nam Cương gặp Trần Bác Hùng hỏi thăm về vụ án. Trần Bác Hùng căn cứ vào quá trình điều tra thì khả năng nạn nhân trượt chân ngã xuống là rất lớn.
Bạch Tùng Tiết lúc này mới yên tâm, ông ta dặn dò Trần Bác Hùng nếu có bất cứ chút manh mối gì quan trọng phải lập tức báo cáo với ông ta đầu tiên, sau đó mới cúp máy.
Vụ án bắt cóc nữ cảnh sát phá án thuận lợi, vốn dĩ nên nhanh chóng kết thúc sau đó khen thưởng đối với đội của Đỗ Long, để cho bọn họ quay lại với đúng cương vị công tác của mình, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một tên sát thủ khác ra tay giết chết nghi phạm và một người dân vô tội, điều này làm cho sự việc càng trở lên rắc rối hơn. Ngoại trừ Thẩm Băng Thanh xin đi, thì không một ai trong tổ đi nữa.
- Đội trưởng, chúng ta khi nào có thể trở về?
Từ Vũ Hào hỏi.
Đỗ Long nói:
- Không muốn đích thân lĩnh thưởng thì có thể quay về trước, cho dù là phần thưởng hay là tiền thưởng tôi cũng nhận giúp cậu, cuộc họp lần sau sẽ đưa lại cho các cậu.
Chuyện của ngày hôm qua mọi người cũng nghe thấy rồi đó, Liêu Hiền Vinh hỏi:
- Đội trưởng, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Nghi phạm bị một tên lạ mặt giết rồi sao?
Đỗ Long nói:
- Ừ, chính là chuyện đó, nhưng việc này không có liên quan gì đến mọi người cả, cứ cho là ân oán cá nhân đi, các cậu không cần phải để ý đến. Nếu không có chuyện gì nữa các cậu có thể quay về được rồi.
Từ Vũ Hào nói:
- Thằng cha giết nghi phạm của chúng ta, còn tập kích đội trưởng, rõ ràng đang muốn đối đầu với chúng ta, mọi người nói xem có đúng không? Đội trưởng có việc gì cần chúng tôi giúp không?
Đỗ Long cười nói:
- Các cậu quay về làm tốt công việc cũng là sự giúp đỡ to lớn đối với tôi rồi, bắt được hung thủ rồi, các cậu sẽ giúp tôi đánh cho hắn một trận sao?
Mọi người cười rộ lên, Đỗ Long nói:
- Thôi được rồi, tôi còn có việc, không tán chuyện với các cậu nữa. Muốn chuyển tới thành phố Ngọc Minh thì nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp các cậu làm thủ tục, nếu không có chuyện gì thì giải tán.
Cơ hội được chuyển tới thành phố Ngọc Minh là không nhiều lắm, mọi người không chút do dự đăng ký, đương nhiên, ngoại trừ người cùng với Đỗ Long đến từ thành phố Song Môn.
Đỗ Long rời khỏi văn phòng, rất nhanh mất hút trong đám đông, không có ai biết hắn ta đi đâu. Nửa tiếng sau, Đỗ Long và bọn Hạ Hồng Quân, Tề Khải Hoa tụ tập tại quán rượu.
Bọn Hạ Hồng Quân đã đến được một lúc rồi, mọi người ngay từ đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hai bên vẫn chào hỏi lẫn nhau. Lúc Đỗ Long tới bọn họ đã nói chuyện với nhau một hồi rồi.
Sau khi Đỗ Long đến mọi người hai bên đều chào hỏi, Đỗ Long ngồi xuống, nói với mọi người:
- Lại làm phiền mọi người rồi, thật là ngại, tôi cũng không còn cách nào khác, có chuyện lại phải tìm tới các anh, vẫn là Đoàn Kết Xã.
Nói đến Đoàn Kết Xã, Hạ Hồng Quân chợt nghĩ đến lâu lắm rồi không liên lạc với Lam Phượng, y cau mày nói:
- Đoàn Kết Xã lại tìm cậu làm phiền rồi hả?
Đỗ Long đem chuyện ngày hôm qua ra giải thích:
- Đoàn Kết Xã thực sự quá kiêu ngạo rồi, bọn họ không có cách nào đối phó với tôi, nên đã đem hết tức giận đổ lên đầu người bên cạnh tôi, chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra nữa, tôi phải trả đòn.
Hạ Hồng Quân nói:
- Trả đòn, cậu định làm gì? Chúng ta đều không biết bọn chúng trốn ở đâu.
Đỗ Long nói:
- Trước kia không biết, nhưng bây giờ đã biết một bộ phận, bao gồm căn cứ địa huấn luyện sát thủ. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, chúng ta đầu tiên phải xử lý cái ổ sản sinh ra các tay sát thủ của Đoàn Kết Xã, tôi xem xem chúng còn có thể bày ra được trò gì nữa.
Hạ Hồng Quân nói:
- Nếu đã biết thì dễ rồi, mấy tên sát thủ đó giỏi về ám sát, chúng ta lại giỏi đột kích, tôi sẽ dẫn một đội đi lùng qua một lượt, bảo đảm đánh cho bọn chúng không còn một mảnh giáp.
Đỗ Long nói:
- Trước khi anh đến đó giết bọn chúng, có một việc cần phải làm trước tiên. Tôi cho rằng sẽ có người gây bất lợi với mấy cô gái, các anh phải giúp tôi bảo vệ mấy cô gái đó, chờ tới nhận thưởng xong hoặc là sau khi xử lý xong mấy tên có ý đồ gây bất lợi cho mấy cô ấy, tới lúc đó hãy triển khai phản công.
Lục Nhĩ Niếp hừ một tiếng nói:
- Cậu muốn chúng tôi giúp cậu bảo vệ mỹ nữ của cậu sao? Cậu tự gọi các cô ấy lại rồi tự mình bảo vệ không được hay sao.
Tề Khải Hoa quát:
- Cậu câm miệng cho ta! Phải bảo vệ mấy cô? Thông tin chi tiết về các cô ấy đã mang tới chưa?
Đỗ Long gật đầu, lấy điện thoại ra nói:
- Các anh mở điện thoại ra, rồi mở bluetooth ra, tôi sẽ bắn thông tin qua bluetooth cho các anh. Tám cô gái này là những cô gái bị hung thủ bắt cóc trong vụ án trước, tôi nhận được thông tin Đoàn Kết Xã sẽ tập kích tôi, đồng thời cũng trong buổi tối ngày mai sẽ ra tay đối với các cô ấy. Các anh phải làm sao bảo đảm không bị hung thủ phát hiện trong khi bảo vệ các cô ấy, đồng thời phải tiêu diệt được sát thủ của Đoàn Kết Xã!