Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1474 : Mất dấu
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Hàn Mộng Điệp không lo lắng cho an toàn của mình chút nào, cô tò mò nhìn Hồ Tuyết Mai, Hồ Tuyết Mai sau khi lên xe cũng hiếu kỳ quay đầu nhìn Hàn Mộng Điệp. Không đợi cô mở miệng, Hàn Mộng Điệp đột nhiên vui mừng kêu lên:
- A, em nhớ ra rồi, chị chính là nữ trung tá anh dũng cứu người trong tin tức kia! Oa, chị à, em rất khâm phục chị, trẻ như vậy đã là trung tá rồi, chị so với trên ti vi còn đẹp hơn… Ách… A? Chị sao lại ở cùng Đỗ Long?
Mặt Hồ Tuyết Mai nóng lên:
- Tôi với Đỗ Long vốn đã quen nhau, tin tức kia thực ra là cố ý sắp xếp đấy, tôi không dũng cảm như vậy đâu.
- Cố ý sắp xếp?
Hàn Mộng Điệp không hiểu chút nào hỏi.
Hồ Tuyết Mai đang muốn giải thích, Đỗ Long nói:
- Ngồi vững đi!
Lúc này xe Ferrari quay đầu một cái, sau khi Đỗ Long nói xong liền bắt đầu gia tăng tốc độ. Đỗ Long tuy không phải tay xe chuyên nghiệp nhưng Hàn Mộng Điệp và Hồ Tuyết Mai vẫn cảm giác được sự tăng tốc mạnh, ép bọn họ vào chỗ dựa lưng ở ghế tựa đằng sau, qua hơn mười giây mới khôi phục bình thường.
Nhìn theo xe của mình lao vút đi, Lưu Long Thịnh không khỏi lắc đầu nói:
- Tiểu tử này… Đụng hỏng xe không sao, nhưng cũng đừng có làm Mộng Điệp bị thương…
Đỗ Long không có nghe được câu lải nhải của y, sau khi xác định được mục tiêu từ chỗ Phó Hồng Tuyết, hắn liền điên cuồng đuổi theo. Hàn Mộng Điệp trước khen kỹ thuật lái xe của hắn, sau đó lại hỏi Hồ Tuyết Mai rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hồ Tuyết Mai bị quấn đến không còn cách nào, hơn nữa cô cũng khá thích cô bé này, liền nói chân tướng cho cô ta. Khi Hàn Mộng Điệp xuýt xoa khen ngợi, xe của Đỗ Long đã đến trạm thu phí ở thành nam. Nghi phạm đã đi qua trạm thu phí trước một bước, một đoạn đường dài đằng trước không có camera, nghi phạm mà rẽ vào đường nhỏ thì đúng là khó tìm rồi.
Đỗ Long cũng nhanh chóng thông qua trạm thu phí, lái xe chạy vào quốc lộ phía nam. Đỗ Long rất quen thuộc với đoạn đường này, hắn từng đi qua nơi này vô số lần. Con đường này có thể đi đến Ngọc Khê, Phổ Nhị, Tây Song Bản Nạp, cũng có thể đi đến Đại Lý, Lỗ Tây, thành phố Thụy Bảo. Đối phương sao lại đi đường này? Bọn hắn rốt cuộc muốn đem Hàn Ỷ Huyên đi đâu?
Theo lời của Phó Hồng Tuyết, Đỗ Long qua trạm thu phí chậm hơn đối phương khoảng năm phút. Lấy tốc độ của hai bên, khoảng mười lăm phút nữa có thể đuổi kịp mục tiêu, mười lăm phút có thể đi được mấy chục cây số rồi. Dọc đường đi không biết có bao nhiêu ngã rẽ, một khi đối phương rẽ vào đường nhỏ, trong thời gian ngắn sẽ không thể tìm thấy bọn chúng nữa. Án bắt cóc sợ nhất là trì hoãn thời gian, một khi chậm trễ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Huống hồ Hàn Ỷ Huyên còn là một mĩ nhân tuyệt sắc, cô ấy mà bị người khác khi dễ... Đỗ Long sẽ không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Hàn Mộng Điệp sau khi nghe nói người bị bắt cóc là MC nổi tiếng Hàn Ỷ Huyên cũng yên tĩnh lại, cùng với Hồ Tuyết Mai không ngừng nhìn hai bên xung quanh, hi vọng có thể giúp Đỗ Long mau chóng phát hiện chiếc xe Camry bắt cóc kia. Nhưng Đỗ Long lái xe như bay về phía trước gần hai mươi phút lại không đuổi kịp chiếc xe kia, cũng không có phát hiện khác. Chẳng lẽ nó có thể mọc cánh bay hay sao?
Đỗ Long cau chặt mày, đem xe dừng bên đường, hắn phải suy nghĩ một chút, hay là…
Đỗ Long cầm tay Hồ Tuyết Mai, nói với cô:
- Em đừng vội, chũng ta nhất định sẽ cứu được cô ấy. Nếu là em, em sẽ làm thế nào để cắt đuôi người theo dõi?
Hồ Tuyết Mai suy tư nói:
- Chúng có lái xe vào đường nhỏ gần đây không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Anh nghĩ khả năng không lớn, những nơi đường nhỏ ven đường đi đến đều là huyện thành nhỏ, muốn vòng ra sẽ mất rất nhiều thời gian, ngoài ra… Sao anh cảm thấy chuyện đêm nay có chút lạ… Anh cảm thấy bọn chúng sẽ không bắt cóc người rồi đi luôn vào thị trấn hẻo lánh như vậy, mục đích của bọn chúng có lẽ không đơn giản vậy.
Tính cách Hồ Tuyết Mai thẳng thắn, trước nay luôn không ưa loại âm mưu quỉ kế này, muốn cô giúp nghĩ loại vấn đề này thật đúng là làm khó cô rồi. Nhưng mục đích của Đỗ Long không phải vậy, hắn nhắm mắt lại, chú tâm cảm ứng suy nghĩ của Hồ Tuyết Mai, vào và mở rộng ra…
Hàn Mộng Điệp nhìn chằm chằm Đỗ Long cầm tay Hồ Tuyết Mai, đột nhiên nói:
- Tôi biết rồi, bọn chúng có dụng ý khác. Bắt cóc Hàn Ỷ Huyên chỉ là mồi nhử, thứ chúng muốn câu là cá lớn cơ.
Đỗ Long mở mắt nói:
- Vậy tại sao bây giờ xe đó lại mất tích.
Hàn Mộng Điệp đáp:
- Vì chúng sợ anh đuổi đến quá nhanh, mồi còn chưa đưa đến miệng đã bị anh cướp về. Nên mới giở ít thủ đoạn, đợi lúc đến nơi rồi mới để anh tìm ra manh mối.
Tâm tình Đỗ Long như có chuyển biến tốt, hắn quay lại nói với Hàn Mộng Điệp:
- Cái đầu nho nhỏ này cũng thông minh nha, quả thực là có khả năng này, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?
Hàn Mộng Điệp đắc ý cười nói:
- Còn phải nói sao? Tôi ở nhà với trường học là thần thám nổi tiếng có nha!
Đỗ Long nói:
- Mới khen cô chút đã đắc ý rồi, có bản lĩnh cô nói cho tôi biết bọn họ giở trò gì, đem xe giấu ở đâu rồi đi!
Hàn Mộng Điệp quay đầu ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Bọn chúng có khả năng đổi xe, cũng có thể giấu xe đi rồi. Đúng rồi, chúng ta vừa nãy không phải đi qua mấy chiếc xe chở hàng sao? Nói không chừng chiếc xe Camry kia đã bị giấu trong chiếc xe nào có rồi!
Đỗ Long không thể không thừa nhận đầu của Hàn Mộng Điệp thực sự rất linh hoạt, hai khả năng có thể nhất đều bị cô nói ra rồi… Bọn bắt cóc rốt cuộc dùng cách nào mà có thể đem cả người và xe giấu đi đây?
- Xuống xe, lấy điện thoại ra làm bộ như đang sốt ruột gọi điện thoại xin giúp đỡ. Tiểu thư thần thám Hàn Mộng Điệp, cô thông minh như vậy, diễn kịch đối với cô hẳn là rất đơn giản đi?
Hàn Mộng Điệp vui vẻ cười nói:
- Dễ thôi, ở trường tôi thường diễn kịch nói đấy! Cam đoan là diễn tốt hơn anh.
- Tôi đây liền mỏi mắt mong chờ.
Đỗ Long sau khi xuống xe liền mở mui xe trước ra, làm ra bộ dáng không biết làm thế nào. Mà Hàn Mộng Điệp và Hồ Tuyết Mai thì ở bên cạnh cầm điện thoại bắt đầu thì thầm gọi điện thoại, các cô thật sự quay số gọi đi.
Hàn Mộng Điệp gọi cho anh họ báo an toàn đồng thời cô líu ríu đem việc trải qua trên đường đi nói cho Lưu Long Thịnh, trọng điểm đương nhiên là khen đầu óc thông minh vô địch của mình.
Hồ Tuyết Mai lại liên hệ với Phó Hồng Tuyết, bảo bọn họ mau chóng đuổi tới, nếu kẻ địch có âm mưu thì nhân thủ bên Đỗ Long bây giờ không đủ.
Hàn Mộng Điệp còn chưa gọi xong điện thoại, xa xa vang lên một tiếng còi ô tô. Ngọn đèn sáng chói chiếu qua, có xe đến rồi.
Đỗ Long nói với Hàn Mộng Điệp:
- Chú ý diễn, đừng gây sơ sót!
Hàn Mộng Điệp mặt nghiêm chỉnh, cúi xuống đường làm ra bộ mặt bướng bỉnh. Đợi chiếc xe tải chạy đến trước mặt, cô hét lớn:
- Tôi mặc kệ! Các người mau quay lại cho tôi! Dám không đến đón tôi. Trở về tôi sẽ khiến các người chết vô cùng thê thảm!
Xe tải lao vút qua, Hàn Mộng Điệp quay đầu cười nói với Đỗ Long:
- Thế nào? Tôi diễn không tồi đấy chứ?
Đỗ Long gật đầu khen:
- Cũng được, so với tôi vẫn còn kém một chút.
Hàn Mộng Điệp không hiểu hỏi:
- Chúng ta giả vờ có ích lợi gì? Xe tải người ta cũng không dừng lại mang xe hộ chúng ta.
Đỗ Long nói:
- Lấy cái đầu nhỏ của cô nghĩ lại chút sẽ hiểu.
Hàn Mộng Điệp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Anh muốn làm rối loạn kẻ thù? Nhưng anh không biết trong chiếc xe nào có chị Hàn Ỷ Huyên mà, hơn nữa, chúng ta còn chưa chắc chắn bọn họ có lên xe tải không.
Đỗ Long khẳng định nói:
- Bọn họ chắc chắn là trực tiếp lái xe lên xe tải, còn về phần lên chiếc nào, tôi có thể nhìn ra, cô cứ yên tâm.
- A, em nhớ ra rồi, chị chính là nữ trung tá anh dũng cứu người trong tin tức kia! Oa, chị à, em rất khâm phục chị, trẻ như vậy đã là trung tá rồi, chị so với trên ti vi còn đẹp hơn… Ách… A? Chị sao lại ở cùng Đỗ Long?
Mặt Hồ Tuyết Mai nóng lên:
- Tôi với Đỗ Long vốn đã quen nhau, tin tức kia thực ra là cố ý sắp xếp đấy, tôi không dũng cảm như vậy đâu.
- Cố ý sắp xếp?
Hàn Mộng Điệp không hiểu chút nào hỏi.
Hồ Tuyết Mai đang muốn giải thích, Đỗ Long nói:
- Ngồi vững đi!
Lúc này xe Ferrari quay đầu một cái, sau khi Đỗ Long nói xong liền bắt đầu gia tăng tốc độ. Đỗ Long tuy không phải tay xe chuyên nghiệp nhưng Hàn Mộng Điệp và Hồ Tuyết Mai vẫn cảm giác được sự tăng tốc mạnh, ép bọn họ vào chỗ dựa lưng ở ghế tựa đằng sau, qua hơn mười giây mới khôi phục bình thường.
Nhìn theo xe của mình lao vút đi, Lưu Long Thịnh không khỏi lắc đầu nói:
- Tiểu tử này… Đụng hỏng xe không sao, nhưng cũng đừng có làm Mộng Điệp bị thương…
Đỗ Long không có nghe được câu lải nhải của y, sau khi xác định được mục tiêu từ chỗ Phó Hồng Tuyết, hắn liền điên cuồng đuổi theo. Hàn Mộng Điệp trước khen kỹ thuật lái xe của hắn, sau đó lại hỏi Hồ Tuyết Mai rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hồ Tuyết Mai bị quấn đến không còn cách nào, hơn nữa cô cũng khá thích cô bé này, liền nói chân tướng cho cô ta. Khi Hàn Mộng Điệp xuýt xoa khen ngợi, xe của Đỗ Long đã đến trạm thu phí ở thành nam. Nghi phạm đã đi qua trạm thu phí trước một bước, một đoạn đường dài đằng trước không có camera, nghi phạm mà rẽ vào đường nhỏ thì đúng là khó tìm rồi.
Đỗ Long cũng nhanh chóng thông qua trạm thu phí, lái xe chạy vào quốc lộ phía nam. Đỗ Long rất quen thuộc với đoạn đường này, hắn từng đi qua nơi này vô số lần. Con đường này có thể đi đến Ngọc Khê, Phổ Nhị, Tây Song Bản Nạp, cũng có thể đi đến Đại Lý, Lỗ Tây, thành phố Thụy Bảo. Đối phương sao lại đi đường này? Bọn hắn rốt cuộc muốn đem Hàn Ỷ Huyên đi đâu?
Theo lời của Phó Hồng Tuyết, Đỗ Long qua trạm thu phí chậm hơn đối phương khoảng năm phút. Lấy tốc độ của hai bên, khoảng mười lăm phút nữa có thể đuổi kịp mục tiêu, mười lăm phút có thể đi được mấy chục cây số rồi. Dọc đường đi không biết có bao nhiêu ngã rẽ, một khi đối phương rẽ vào đường nhỏ, trong thời gian ngắn sẽ không thể tìm thấy bọn chúng nữa. Án bắt cóc sợ nhất là trì hoãn thời gian, một khi chậm trễ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Huống hồ Hàn Ỷ Huyên còn là một mĩ nhân tuyệt sắc, cô ấy mà bị người khác khi dễ... Đỗ Long sẽ không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Hàn Mộng Điệp sau khi nghe nói người bị bắt cóc là MC nổi tiếng Hàn Ỷ Huyên cũng yên tĩnh lại, cùng với Hồ Tuyết Mai không ngừng nhìn hai bên xung quanh, hi vọng có thể giúp Đỗ Long mau chóng phát hiện chiếc xe Camry bắt cóc kia. Nhưng Đỗ Long lái xe như bay về phía trước gần hai mươi phút lại không đuổi kịp chiếc xe kia, cũng không có phát hiện khác. Chẳng lẽ nó có thể mọc cánh bay hay sao?
Đỗ Long cau chặt mày, đem xe dừng bên đường, hắn phải suy nghĩ một chút, hay là…
Đỗ Long cầm tay Hồ Tuyết Mai, nói với cô:
- Em đừng vội, chũng ta nhất định sẽ cứu được cô ấy. Nếu là em, em sẽ làm thế nào để cắt đuôi người theo dõi?
Hồ Tuyết Mai suy tư nói:
- Chúng có lái xe vào đường nhỏ gần đây không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Anh nghĩ khả năng không lớn, những nơi đường nhỏ ven đường đi đến đều là huyện thành nhỏ, muốn vòng ra sẽ mất rất nhiều thời gian, ngoài ra… Sao anh cảm thấy chuyện đêm nay có chút lạ… Anh cảm thấy bọn chúng sẽ không bắt cóc người rồi đi luôn vào thị trấn hẻo lánh như vậy, mục đích của bọn chúng có lẽ không đơn giản vậy.
Tính cách Hồ Tuyết Mai thẳng thắn, trước nay luôn không ưa loại âm mưu quỉ kế này, muốn cô giúp nghĩ loại vấn đề này thật đúng là làm khó cô rồi. Nhưng mục đích của Đỗ Long không phải vậy, hắn nhắm mắt lại, chú tâm cảm ứng suy nghĩ của Hồ Tuyết Mai, vào và mở rộng ra…
Hàn Mộng Điệp nhìn chằm chằm Đỗ Long cầm tay Hồ Tuyết Mai, đột nhiên nói:
- Tôi biết rồi, bọn chúng có dụng ý khác. Bắt cóc Hàn Ỷ Huyên chỉ là mồi nhử, thứ chúng muốn câu là cá lớn cơ.
Đỗ Long mở mắt nói:
- Vậy tại sao bây giờ xe đó lại mất tích.
Hàn Mộng Điệp đáp:
- Vì chúng sợ anh đuổi đến quá nhanh, mồi còn chưa đưa đến miệng đã bị anh cướp về. Nên mới giở ít thủ đoạn, đợi lúc đến nơi rồi mới để anh tìm ra manh mối.
Tâm tình Đỗ Long như có chuyển biến tốt, hắn quay lại nói với Hàn Mộng Điệp:
- Cái đầu nho nhỏ này cũng thông minh nha, quả thực là có khả năng này, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?
Hàn Mộng Điệp đắc ý cười nói:
- Còn phải nói sao? Tôi ở nhà với trường học là thần thám nổi tiếng có nha!
Đỗ Long nói:
- Mới khen cô chút đã đắc ý rồi, có bản lĩnh cô nói cho tôi biết bọn họ giở trò gì, đem xe giấu ở đâu rồi đi!
Hàn Mộng Điệp quay đầu ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Bọn chúng có khả năng đổi xe, cũng có thể giấu xe đi rồi. Đúng rồi, chúng ta vừa nãy không phải đi qua mấy chiếc xe chở hàng sao? Nói không chừng chiếc xe Camry kia đã bị giấu trong chiếc xe nào có rồi!
Đỗ Long không thể không thừa nhận đầu của Hàn Mộng Điệp thực sự rất linh hoạt, hai khả năng có thể nhất đều bị cô nói ra rồi… Bọn bắt cóc rốt cuộc dùng cách nào mà có thể đem cả người và xe giấu đi đây?
- Xuống xe, lấy điện thoại ra làm bộ như đang sốt ruột gọi điện thoại xin giúp đỡ. Tiểu thư thần thám Hàn Mộng Điệp, cô thông minh như vậy, diễn kịch đối với cô hẳn là rất đơn giản đi?
Hàn Mộng Điệp vui vẻ cười nói:
- Dễ thôi, ở trường tôi thường diễn kịch nói đấy! Cam đoan là diễn tốt hơn anh.
- Tôi đây liền mỏi mắt mong chờ.
Đỗ Long sau khi xuống xe liền mở mui xe trước ra, làm ra bộ dáng không biết làm thế nào. Mà Hàn Mộng Điệp và Hồ Tuyết Mai thì ở bên cạnh cầm điện thoại bắt đầu thì thầm gọi điện thoại, các cô thật sự quay số gọi đi.
Hàn Mộng Điệp gọi cho anh họ báo an toàn đồng thời cô líu ríu đem việc trải qua trên đường đi nói cho Lưu Long Thịnh, trọng điểm đương nhiên là khen đầu óc thông minh vô địch của mình.
Hồ Tuyết Mai lại liên hệ với Phó Hồng Tuyết, bảo bọn họ mau chóng đuổi tới, nếu kẻ địch có âm mưu thì nhân thủ bên Đỗ Long bây giờ không đủ.
Hàn Mộng Điệp còn chưa gọi xong điện thoại, xa xa vang lên một tiếng còi ô tô. Ngọn đèn sáng chói chiếu qua, có xe đến rồi.
Đỗ Long nói với Hàn Mộng Điệp:
- Chú ý diễn, đừng gây sơ sót!
Hàn Mộng Điệp mặt nghiêm chỉnh, cúi xuống đường làm ra bộ mặt bướng bỉnh. Đợi chiếc xe tải chạy đến trước mặt, cô hét lớn:
- Tôi mặc kệ! Các người mau quay lại cho tôi! Dám không đến đón tôi. Trở về tôi sẽ khiến các người chết vô cùng thê thảm!
Xe tải lao vút qua, Hàn Mộng Điệp quay đầu cười nói với Đỗ Long:
- Thế nào? Tôi diễn không tồi đấy chứ?
Đỗ Long gật đầu khen:
- Cũng được, so với tôi vẫn còn kém một chút.
Hàn Mộng Điệp không hiểu hỏi:
- Chúng ta giả vờ có ích lợi gì? Xe tải người ta cũng không dừng lại mang xe hộ chúng ta.
Đỗ Long nói:
- Lấy cái đầu nhỏ của cô nghĩ lại chút sẽ hiểu.
Hàn Mộng Điệp ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Anh muốn làm rối loạn kẻ thù? Nhưng anh không biết trong chiếc xe nào có chị Hàn Ỷ Huyên mà, hơn nữa, chúng ta còn chưa chắc chắn bọn họ có lên xe tải không.
Đỗ Long khẳng định nói:
- Bọn họ chắc chắn là trực tiếp lái xe lên xe tải, còn về phần lên chiếc nào, tôi có thể nhìn ra, cô cứ yên tâm.