Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1476 : Anh hùng cứu mĩ nhân
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Nữ sát thủ kia tuổi cũng không lớn, nhưng cơ thể ả lại nhanh nhẹn như báo săn. Mặt ả đều là vẻ hung ác linh hoạt, sắc bén, cả người đằng đằng sát khí. Người thiếu dũng khí một chút mà bị ả trừng mắt như vậy trong lòng chắc cũng sợ luôn, phát huy không được một nửa thực lực lúc bình thường, để cô ta muốn làm gì thì làm.
Đỗ Long lại không phải người thường, đối với sát khí trên người nữ sát thủ kia như không thấy. Thấy nữ sát thủ đang khua dao đến, thân thể Đỗ Long đột nhiên nghiêng về phía sau. Nhát dao kia xẹt qua mặt Đỗ Long, chân Đỗ Long lại đá vào mắt cá chân của đối phương. Nữ sát thủ kinh hô một tiếng, hai chân bay về phía sau, thân thể ngã về phía trước, cả người tại thời khắc đó bay lên không trung.
Đỗ Long tiếp tục trượt về phía trước, nữ sát thủ kia rơi xuống trước mặt hắn. Hai tay Đỗ Long đẩy lên trên, đánh hai nhát vào chỗ ngực thịt dày nhất của ả. Nữ sát thủ phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đằng vân giá vũ bay lên trên, đập vào trên đỉnh thùng xe, sau đó ngã xuống, khiến cho mui xe Camry lõm xuống một lỗ to. Mặt nữ sát thủ đập vỡ kính chắn gió trước của xe, run rẩy hai cái liền bất động.
Chân Đỗ Long đạp vào thành xe đứng lên. Hắn đang muốn đi cởi trói cho Hàn Ỷ Huyên, chiếc xe đột nhiên phanh kít một nhát. Lực quán tính mạnh khiến Đỗ Long đâm sầm vào thành xe, Hàn Ỷ Huyên đang bị treo trên không trung cũng trượt qua. Mắt thấy cô sắp bị va vào thành xe, Đỗ Long chuyển người, vừa vặn tiếp được thân thể Hàn Ỷ Huyên đang đu qua.
Hàn Ỷ Huyên vốn tưởng mình phải bị đâm đến mặt mày nở hoa. Cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại, kết quả lại lao vào một cái ôm ấm áp... Cô kỳ quái mở to mắt, chỉ thấy Đỗ Long đang cười xấu xa nhìn mình, nói:
- Không liên quan đến tôi, là chính cô nhào vào ôm đấy nhé.
Hàn Ỷ Huyên vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn Đỗ Long, cô uốn éo thân mình, kêu ô ô hai tiếng. Đỗ Long cười nói:
- Muốn tôi cởi trói cho cô?
Hàn Ỷ Huyên gật gật đầu, Đỗ Long cười nói:
- Đây hình như là lần thứ ba tôi cứu cô nhỉ? Ba lần có ơn cứu mạng đấy nhé, cô định báo đáp tôi thế nào đây?
Tim Hàn Ỷ Huyên đập như hươu chạy, cúi đầu tránh né ánh mắt sáng quắc của Đỗ Long. Chỉ nghe Đỗ Long nói:
- Ỷ Huyên, tôi còn nhớ rõ buổi tối ở trong hầm ngầm kia, chúng ta chính là ôm nhau thế này… Lúc ấy tuy rằng bị chôn ở trong phế tích nhưng chúng chúng ta vẫn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, cũng không muốn được giải cứu nhanh như vậy… Tiếc là cô không nhớ nữa rồi, haiz…
Hàn Ỷ Huyên trong lòng hoảng hốt, trong đầu xuất hiện tình cảnh hai người ôm nhau nằm. Dưới đống hoang tàn tối đen ấy, cả hai người đều trần truồng, phải ôm nhau thật chặt mới có thể giữ ấm. Thân thể của Đỗ Long ấm áp mà cường tráng như vậy…
Hàn Ỷ Huyên xấu hổ đến nỗi cơ thể mau chóng nóng lên. Cảm giác được yêu này khiến cô vô cùng say mê, cô quên luôn phải thúc giục Đỗ Long giải cứu mình. Nhưng hiện tại không phải lúc anh anh em em, hai tên lái xe sau khi dừng xe, mỗi tên đều cầm dao rựa lách về phía sau thùng xe.
- Có người đến!
Đỗ Long nói với Hàn Ỷ Huyên. Hắn buông Hàn Ỷ Huyên ra, đi đến cửa thùng xe. Cơ thể Hàn Ỷ Huyên đột nhiên mất đi chống đỡ, lắc lư trên không. Hai tay Hàn Ỷ Huyên bị đau, thần trí lúc này mới khôi phục. Hàn Ỷ Huyên tức giận trên mặt, âm thầm xấu hổ, sao mình lại nghĩ đến loại chuyện đó vào lúc này cơ chứ…
Hai tên kia lén lút đi đến phía sau. Thấy trên xe không có người xuống, bọn chúng nhìn nhau rồi đột nhiên dùng sức đẩy cửa khoang xe, muốn đóng thùng xe lại. Chỉ cần khóa lại, mặc kệ bên trong là ai cũng đừng mong chạy thoát được.
Đúng lúc hai cánh cửa sắp khép lại, hai tay Đỗ Long vỗ về phía trước một cái, đẩy hai cánh cửa mở về phía sau. Hai tên muốn đóng cửa lại không ngăn cản nổi sức mạnh của Đỗ Long, bị hai cánh cửa quạt ngã về phía sau, biến thành hồ lô lăn trên đất.
Lúc này chiếc Ferrari lái tới, dừng ở bên đường. Hồ Tuyết Mai và Hàn Mộng Điệp lần lượt xuống xe. Hồ Tuyết Mai giúp Đỗ Long còng tay khống chế hai tên đàn ông, Hàn Mộng Điệp một bên chụp ảnh một bên ngó nghiêng, hỏi:
- Vậy thôi à? Vấn đề đã giải quyết xong rồi? Hàn Ỷ Huyên đâu?
Hàn Mộng Điệp còn chưa nói xong đã thấy Hàn Ỷ Huyên. Đèn xe Ferrari chiếu sáng chiếc container đang mở toang. Hàn Ỷ Huyên đang bị treo trên dây, bất lực, đáng thương, lại bắt mắt như vậy. Hàn Mộng Điệp kinh ngạc hô một tiếng, lập tức giơ điện thoại di động lên nhằm ngay thùng xe chụp lấy chụp để.
- Đừng có làm loạn!
Đỗ Long nói, một tay giật lấy điện thoại trong tay Hàn Mộng Điệp, không để ý đến Hàn Mộng Điệp đang kêu la ở phía sau. Hắn vào trong container, nhặt dao của nữ sát thủ kia lên, một đao cắt đứt dây thừng treo Hàn Ỷ Huyên, đỡ cô vào ngực. Trong lòng Hàn Ỷ Huyên lại dâng lên rung động khó tả, cũng may chỉ là trong nháy mắt. Đỗ Long để cô xuống, tiếp tục dùng dao cắt đứt dây thừng trói ở cổ chân, cổ tay cô, xé miếng băng dính dán trên miệng Hàn Ỷ Huyên ra. Hàn Ỷ Huyên phì phì hai tiếng phun ra hai hạt đào bị nhét trong miệng, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra. Cô vừa cảm kích vừa ngượng ngùng nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cảm ơn anh…
Hàn Mộng Điệp chạy đến, vui vẻ nói với Hàn Ỷ Huyên:
- Chị Ỷ Huyên, chị còn nhớ em không? Em là Hàn Mộng Điệp nè.
Hàn Ỷ Huyên kinh ngạc nhìn về phía Hàn Mộng Điệp. Vì có người ngoài ở đây, cô thu lại tâm tình thiếu nữ của mình, miễn cưỡng cười với Hàn Mộng Điệp, nói:
- Là cô à… Sao cô lại ở đây?
Hàn Mộng Điiệp cười nói:
- Là Đỗ Long đưa em đến, anh ấy mượn xe của anh họ em đến cứu chị đó!
Hàn Ỷ Huyên cười lớn nói:
- Thật sao? Vậy cô thay tôi cám ơn Lưu tổng nhé… Đỗ Long, bọn người này là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?
Đỗ Long nói:
- Cái này nói ra rất dài, trước tiên để Trung tá Hồ đưa cô về nhà, mai tôi sẽ nói cho cô biết sau.
Hàn Ỷ Huyên trên mặt lộ nét hoảng sợ, nói:
- Không, tôi không muốn về, tôi sợ ở một mình…
Liên tục gặp bắt cóc, Hàn Ỷ Huyên sợ hãi là rất bình thường. Đỗ Long an ủi:
- Đừng sợ, Trung tá Hồ sẽ đi cùng cô.
Hàn Ỷ Huyên nhìn Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai gật đầu khẳng định, nói:
- Có tôi đây, đừng sợ.
Hàn Mộng Điệp nói:
- Chị Ỷ Huyên, em đi cùng chị, đừng sợ… Đỗ Long, có phải anh còn việc phải làm không? Sao không đưa chị Ỷ Huyên đến cục công an báo án?
Đỗ Long nói:
- Không được. Chị Ỷ Huyên của cô là người của công chúng, nếu truyền ra tin tức bị bắt cóc sẽ không tốt cho hình tượng của cô ấy. Việc lát nữa tôi làm quá nguy hiểm, không thể để cô theo được. Cô không nghe lời lần nữa, tôi sẽ gọi điện bảo anh họ cô đến đây bắt cô về đấy. Đi về với chị Ỷ Huyên của cô đi, rảnh rỗi tôi sẽ nói cho cô biết chuyện xảy ra, được không?
Hàn Mộng Điệp nói:
- Được, vậy có thể trả điện thoại cho tôi chưa?
Đỗ Long tháo thẻ nhớ điện thoại ra, hắn nói:
- Video mà cô quay, tôi xử lý xong sẽ trả lại cho cô. Đi đi!
Hàn Mộng Điệp chán nản nhíu đôi mi thanh tú, thầm nghĩ: “Thấy thẻ nhớ của mình thì có tác dụng gì? Video là trực tiếp truyền lên mạng mà… Ôi, cầu mong anh ta đừng phát hiện mấy thứ mình chụp tự sướng nha…”
Đỗ Long lại không phải người thường, đối với sát khí trên người nữ sát thủ kia như không thấy. Thấy nữ sát thủ đang khua dao đến, thân thể Đỗ Long đột nhiên nghiêng về phía sau. Nhát dao kia xẹt qua mặt Đỗ Long, chân Đỗ Long lại đá vào mắt cá chân của đối phương. Nữ sát thủ kinh hô một tiếng, hai chân bay về phía sau, thân thể ngã về phía trước, cả người tại thời khắc đó bay lên không trung.
Đỗ Long tiếp tục trượt về phía trước, nữ sát thủ kia rơi xuống trước mặt hắn. Hai tay Đỗ Long đẩy lên trên, đánh hai nhát vào chỗ ngực thịt dày nhất của ả. Nữ sát thủ phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đằng vân giá vũ bay lên trên, đập vào trên đỉnh thùng xe, sau đó ngã xuống, khiến cho mui xe Camry lõm xuống một lỗ to. Mặt nữ sát thủ đập vỡ kính chắn gió trước của xe, run rẩy hai cái liền bất động.
Chân Đỗ Long đạp vào thành xe đứng lên. Hắn đang muốn đi cởi trói cho Hàn Ỷ Huyên, chiếc xe đột nhiên phanh kít một nhát. Lực quán tính mạnh khiến Đỗ Long đâm sầm vào thành xe, Hàn Ỷ Huyên đang bị treo trên không trung cũng trượt qua. Mắt thấy cô sắp bị va vào thành xe, Đỗ Long chuyển người, vừa vặn tiếp được thân thể Hàn Ỷ Huyên đang đu qua.
Hàn Ỷ Huyên vốn tưởng mình phải bị đâm đến mặt mày nở hoa. Cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại, kết quả lại lao vào một cái ôm ấm áp... Cô kỳ quái mở to mắt, chỉ thấy Đỗ Long đang cười xấu xa nhìn mình, nói:
- Không liên quan đến tôi, là chính cô nhào vào ôm đấy nhé.
Hàn Ỷ Huyên vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn Đỗ Long, cô uốn éo thân mình, kêu ô ô hai tiếng. Đỗ Long cười nói:
- Muốn tôi cởi trói cho cô?
Hàn Ỷ Huyên gật gật đầu, Đỗ Long cười nói:
- Đây hình như là lần thứ ba tôi cứu cô nhỉ? Ba lần có ơn cứu mạng đấy nhé, cô định báo đáp tôi thế nào đây?
Tim Hàn Ỷ Huyên đập như hươu chạy, cúi đầu tránh né ánh mắt sáng quắc của Đỗ Long. Chỉ nghe Đỗ Long nói:
- Ỷ Huyên, tôi còn nhớ rõ buổi tối ở trong hầm ngầm kia, chúng ta chính là ôm nhau thế này… Lúc ấy tuy rằng bị chôn ở trong phế tích nhưng chúng chúng ta vẫn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, cũng không muốn được giải cứu nhanh như vậy… Tiếc là cô không nhớ nữa rồi, haiz…
Hàn Ỷ Huyên trong lòng hoảng hốt, trong đầu xuất hiện tình cảnh hai người ôm nhau nằm. Dưới đống hoang tàn tối đen ấy, cả hai người đều trần truồng, phải ôm nhau thật chặt mới có thể giữ ấm. Thân thể của Đỗ Long ấm áp mà cường tráng như vậy…
Hàn Ỷ Huyên xấu hổ đến nỗi cơ thể mau chóng nóng lên. Cảm giác được yêu này khiến cô vô cùng say mê, cô quên luôn phải thúc giục Đỗ Long giải cứu mình. Nhưng hiện tại không phải lúc anh anh em em, hai tên lái xe sau khi dừng xe, mỗi tên đều cầm dao rựa lách về phía sau thùng xe.
- Có người đến!
Đỗ Long nói với Hàn Ỷ Huyên. Hắn buông Hàn Ỷ Huyên ra, đi đến cửa thùng xe. Cơ thể Hàn Ỷ Huyên đột nhiên mất đi chống đỡ, lắc lư trên không. Hai tay Hàn Ỷ Huyên bị đau, thần trí lúc này mới khôi phục. Hàn Ỷ Huyên tức giận trên mặt, âm thầm xấu hổ, sao mình lại nghĩ đến loại chuyện đó vào lúc này cơ chứ…
Hai tên kia lén lút đi đến phía sau. Thấy trên xe không có người xuống, bọn chúng nhìn nhau rồi đột nhiên dùng sức đẩy cửa khoang xe, muốn đóng thùng xe lại. Chỉ cần khóa lại, mặc kệ bên trong là ai cũng đừng mong chạy thoát được.
Đúng lúc hai cánh cửa sắp khép lại, hai tay Đỗ Long vỗ về phía trước một cái, đẩy hai cánh cửa mở về phía sau. Hai tên muốn đóng cửa lại không ngăn cản nổi sức mạnh của Đỗ Long, bị hai cánh cửa quạt ngã về phía sau, biến thành hồ lô lăn trên đất.
Lúc này chiếc Ferrari lái tới, dừng ở bên đường. Hồ Tuyết Mai và Hàn Mộng Điệp lần lượt xuống xe. Hồ Tuyết Mai giúp Đỗ Long còng tay khống chế hai tên đàn ông, Hàn Mộng Điệp một bên chụp ảnh một bên ngó nghiêng, hỏi:
- Vậy thôi à? Vấn đề đã giải quyết xong rồi? Hàn Ỷ Huyên đâu?
Hàn Mộng Điệp còn chưa nói xong đã thấy Hàn Ỷ Huyên. Đèn xe Ferrari chiếu sáng chiếc container đang mở toang. Hàn Ỷ Huyên đang bị treo trên dây, bất lực, đáng thương, lại bắt mắt như vậy. Hàn Mộng Điệp kinh ngạc hô một tiếng, lập tức giơ điện thoại di động lên nhằm ngay thùng xe chụp lấy chụp để.
- Đừng có làm loạn!
Đỗ Long nói, một tay giật lấy điện thoại trong tay Hàn Mộng Điệp, không để ý đến Hàn Mộng Điệp đang kêu la ở phía sau. Hắn vào trong container, nhặt dao của nữ sát thủ kia lên, một đao cắt đứt dây thừng treo Hàn Ỷ Huyên, đỡ cô vào ngực. Trong lòng Hàn Ỷ Huyên lại dâng lên rung động khó tả, cũng may chỉ là trong nháy mắt. Đỗ Long để cô xuống, tiếp tục dùng dao cắt đứt dây thừng trói ở cổ chân, cổ tay cô, xé miếng băng dính dán trên miệng Hàn Ỷ Huyên ra. Hàn Ỷ Huyên phì phì hai tiếng phun ra hai hạt đào bị nhét trong miệng, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra. Cô vừa cảm kích vừa ngượng ngùng nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cảm ơn anh…
Hàn Mộng Điệp chạy đến, vui vẻ nói với Hàn Ỷ Huyên:
- Chị Ỷ Huyên, chị còn nhớ em không? Em là Hàn Mộng Điệp nè.
Hàn Ỷ Huyên kinh ngạc nhìn về phía Hàn Mộng Điệp. Vì có người ngoài ở đây, cô thu lại tâm tình thiếu nữ của mình, miễn cưỡng cười với Hàn Mộng Điệp, nói:
- Là cô à… Sao cô lại ở đây?
Hàn Mộng Điiệp cười nói:
- Là Đỗ Long đưa em đến, anh ấy mượn xe của anh họ em đến cứu chị đó!
Hàn Ỷ Huyên cười lớn nói:
- Thật sao? Vậy cô thay tôi cám ơn Lưu tổng nhé… Đỗ Long, bọn người này là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?
Đỗ Long nói:
- Cái này nói ra rất dài, trước tiên để Trung tá Hồ đưa cô về nhà, mai tôi sẽ nói cho cô biết sau.
Hàn Ỷ Huyên trên mặt lộ nét hoảng sợ, nói:
- Không, tôi không muốn về, tôi sợ ở một mình…
Liên tục gặp bắt cóc, Hàn Ỷ Huyên sợ hãi là rất bình thường. Đỗ Long an ủi:
- Đừng sợ, Trung tá Hồ sẽ đi cùng cô.
Hàn Ỷ Huyên nhìn Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai gật đầu khẳng định, nói:
- Có tôi đây, đừng sợ.
Hàn Mộng Điệp nói:
- Chị Ỷ Huyên, em đi cùng chị, đừng sợ… Đỗ Long, có phải anh còn việc phải làm không? Sao không đưa chị Ỷ Huyên đến cục công an báo án?
Đỗ Long nói:
- Không được. Chị Ỷ Huyên của cô là người của công chúng, nếu truyền ra tin tức bị bắt cóc sẽ không tốt cho hình tượng của cô ấy. Việc lát nữa tôi làm quá nguy hiểm, không thể để cô theo được. Cô không nghe lời lần nữa, tôi sẽ gọi điện bảo anh họ cô đến đây bắt cô về đấy. Đi về với chị Ỷ Huyên của cô đi, rảnh rỗi tôi sẽ nói cho cô biết chuyện xảy ra, được không?
Hàn Mộng Điệp nói:
- Được, vậy có thể trả điện thoại cho tôi chưa?
Đỗ Long tháo thẻ nhớ điện thoại ra, hắn nói:
- Video mà cô quay, tôi xử lý xong sẽ trả lại cho cô. Đi đi!
Hàn Mộng Điệp chán nản nhíu đôi mi thanh tú, thầm nghĩ: “Thấy thẻ nhớ của mình thì có tác dụng gì? Video là trực tiếp truyền lên mạng mà… Ôi, cầu mong anh ta đừng phát hiện mấy thứ mình chụp tự sướng nha…”