Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1477 : Sát thủ cô đơn
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
- Anh làm xong thì nhanh trả lại cho tôi nha! Hàn Mộng Điệp sau khi lên xe vẫn còn mở cửa xe ra nói với Đỗ Long.
Đỗ Long thấy bộ dạng lo lắng, lại cực lực muốn che giấu của cô. Hắn không kìm được cười, nói: - Yên tâm, tôi sẽ không mở linh tinh đâu. Thẻ nhớ điện thoại cũng giống như bộ óc của phụ nữ, mở linh tinh là không có đạo đức. Tôi là cảnh sát nên sẽ không làm những việc như vậy đâu, cô cứ yên tâm!
Hàn Mộng Điệp cũng có thể nghe lời đoán sắc mặt. Thấy bộ dáng nín cười giảo hoạt của Đỗ Long, Hàn Mộng Điệp làm sao tin được, nhưng cô cũng mơ mơ màng màng không biết phản bác thế nào. Mặt cô nóng lên, đôi mắt kiều mị hung hăng liếc Đỗ Long một chút. Sau đó cúi mặt xuống, ngón tay ngọc ấn nút, cửa kính xe liền chầm chậm đưa lên.
Nhìn thấy bộ dáng của Hàn Mộng Điệp, trong lòng Đỗ Long không khỏi run lên, lập tức cảnh giác. Cô bé kia không phải là động lòng với hắn rồi chứ? Nếu là thật thì không ổn. Đỗ Long đã thấy mình cũng đủ phụ nữ rồi, hắn không giống một số người có mới nới cũ, chơi xong là thôi. Hắn đối với mỗi người đều là thật lòng, nhưng sức của hắn dù sao cũng có hạn, không thể chia sẻ cho nhiều người được.
Đỗ Long âm thầm cảnh giác. Hồ Tuyết Mai đến bên cạnh hắn, khẽ nhéo lên lưng hắn một phen sau đó lườm hắn một cái rồi uyển chuyển ngồi vào ghế lái. Cô còi một tiếng rồi nhanh chóng quay đầu xe rời đi.
Đỗ Long cười khổ nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay đầu lại, đi đến chỗ hai tên đang bị trói tay chân.
Hai tên kia sớm đã đau đến chết lặng, bọn chúng hung hăng trừng mắt với Đỗ Long. Tuy vậy, chúng cũng rất thức thời, cũng không dùng phương thức như nhổ nước bọt để biểu thị bất mãn với hắn.
Đỗ Long biết là hỏi cũng như không nên hắn không có ý định hỏi. Hắn lục tìm một chút trên người hai tên đó, để ví tiền và điện thoại sang một bên. Đỗ Long không tìm thấy thứ giá trị nào trong ví tiền, ngược lại lại tìm được manh mối từ hai chiếc điện thoại.
Trong đó có một chiếc điện thoại hôm nay liên tiếp nhận điện từ một dãy số lạ, gọi đi hai lần. Một lần là nửa tiếng trước, lần còn lại là năm phút trước. Xem ra hai tên này trước khi xuống xe đã gọi điện cho người nào đó báo tình hình rồi.
Đỗ Long trực tiếp gọi lại số điện thoại kia. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Đỗ Long cười nói: - A lô, mục tiêu đã bị tôi giết rồi, có thưởng gì không vậy?
Hai tên kia há mồm muốn kêu lên báo hiệu, kết quả bị Đỗ Long một đấm đánh cho ngất xỉu. Trong điện thoại truyền đến hai tiếng thở dốc, sau đó người nọ hừ một tiếng, nói: - Đỗ Long!
Đỗ Long cười ha hả nói: - Thông minh, vừa đoán đã biết là tôi. Đáng tiếc, tôi lại không biết anh là aiTôi chỉ biết một người trong Đoàn Kết Xã, Ngự Nhã có ở đó không? Tôi muốn nói chuyện với gã một chút.
Người kia nghe xong lời của Đỗ Long nói: - Mày chờ đấy! Sau đó liền cúp điện thoại.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Đúng là không có khiếu hài hước
Đỗ Long ném hai tên kia lên thùng xe tải, nhặt chiếc ổ khóa mà hắn dùng để đập nữ sát thủ kia lên, sau đó rút đồng tiền lớn ở trên thành xe ra. Đang muốn xoay người đi ra ngoài, nữ sát thủ vẫn đang nằm sấp không nhúc nhích đột nhiên nhảy dựng lên, tay cầm dao chém về phía cổ Đỗ Long
Đỗ Long trở tay bắt lấy tay ả, dùng sức kéo ả một cái. Nữ sát thủ không tự chủ được đập vào vách xe đựng hàng, chốc lát liền choáng đầu hoa mắt, lụi xơ trên mặt đất
Đỗ Long liếc ả một cái, xoay người tiếp tục đi ra ngoài. Nữ sát thủ kia cố gắn bò lên, run rẩy nói: - Đứng lại!
Đỗ Long xoay người lại, nói: - Cô còn chưa từ bỏ ý định sao?
Nữ sát thủ thở hổn hển, nhìn về phía hai tên đang nằm trên đất, nói: - Bọn họ có thể nghe chúng ta nói chuyện không?
Đỗ Long lắc đầu, nói: - Bọn chúng bị tôi đánh ngất rồi, tạm thời không tỉnh lại được. Cô có chuyện muốn nói với tôi sao?
Nữ sát thủ gật gật đầu, nói: - Có người muốn tôi chuyển lời đến anh. Nội bộ Đoàn Kết Xã có biến, bọn họ sẽ toàn lực đối phó với anh, anh phải cẩn thận.
Đỗ Long nói: - Làm sao tôi biết được cô nói thật hay giả? Đưa tay cô cho tôi cầm, sau đó nói lại một lần nữa!
Nữ sát thủ vịn vào xe, đưa tay cho Đỗ Long. Đỗ Long bước lên cầm tay ả, nữ sát thủ lặp lại từng chữ vừa nãy đã nói.
Đỗ Long cảm nhận được suy nghĩ của nữ sát thủ. Ả tên là Hồng Phượng, cùng huấn luyện với Lam Phượng, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh lâu nay của Lam Phượng. Quan hệ của hai người xưa nay rất ác liệt. Tuy nhiên, trong một lần làm nhiệm vụ, Hồng Phượng gặp nạn, Lam Phượng đã ra tay cứu ả. Vì thế quan hệ của hai người bắt đầu có chuyển biến tốt. Nhưng đây là bí mật, hai người ngoài mặt lại như thủy hỏa bất dung, Hồng Phượng chỉ nhớ một ân tình của Lam Phượng mà thôi. Lần này Lam Phượng tìm cơ hội để Hồng Phượng mạo hiểm truyền tin nhắn miệng, coi như là Hồng Phượng trả cô một cái nhân tình.
Từ chỗ Hồng Phượng, Đỗ Long cảm ứng được rất nhiều thứ. Bao gồm biến đổi lớn trong Đoàn Kết Xã, gồm cả tình trạng bây giờ của Lam Phượng
Lòng Đỗ Long trầm xuống. Lam Phượng bị tên khốn Ngự Nhã kia khi dễ rồi, thế này bảo hắn làm sao giải thích với Hạ Hồng Quân?
- Nếu cô đến để truyền lời, vậy tại sao vừa rồi còn tấn công tôi? Đỗ Long nói với Hồng Phượng.
Hồng Phượng nói: - Tôi đâu có biết anh đến. Cho dù tôi biết đó là anh thì cũng phải thử qua thực lực của anh rồi mới nói.
Đỗ Long nói: - Cô không sợ bị tôi giết sao?
Hồng Phượng nói: - Những người như chúng tôi cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, chúng tôi sẽ sợ chết sao?
Đỗ Long nói: - Đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Nếu được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, các cô cũng sẽ sợ thôi. Bọn Phó Hồng Tuyết đều rất sợ, nửa đêm thường bị ác mộng làm bừng tỉnh Cô đi đi, cô cũng là một cô gái đáng thương, sau này tôi hủy được Đoàn Kết Xã, các cô có thể yên ổn sống một cuộc sống hạnh phúc rồi.
Hồng Phượng nhổ một ngụm máu tươi, có chút mờ mịt nói:
- Đi? Tôi không có chỗ nào để đi, chỉ có thể trở về Đoàn Kết Xã. Nhiệm vụ thất bại, còn không biết bị phạt thế nào
Đỗ Long nói: - Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể giúp cô trốn đi.
Hồng Phượng lắc đầu, nói: - Thôi, tôi vẫn sẽ trở về. Chỉ hi vọng lần sau gặp lại anh thủ hạ lưu tình. Đừng ra tay độc như vậy, nói thế nào tôi cũng là mĩ nữ mà.
Hồng Phượng hất đầu, lộ ra khuôn mặt phong tình vạn chủng. Đỗ Long cười nói: - Đèn tối om, đột nhiên giao thủ với cô, tôi sao biết được cô là mĩ nữ. Tôi nào dám sơ suất với sát thủ của Đoàn Kết Xã.
Hồng Phượng cười nói: - Tôi đã xem qua thông tin về anh, đều nói anh là một tên phong lưu, xem ra đúng là vậy. Thế nào, có muốn kim ốc tàng kiều không?
Đỗ Long nắm tay thon mềm của Hồng Phượng, cười nói: - Muốn, nhưng tôi đã giấu nhiều rồi, chỉ sợ không chịu nổi nữa.
Hồng Phượng cười nói: - Anh chê tôi hả? Trên tư liệu nói phụ nữ của anh hơn nửa đều là thân xử nữ. Tôi sớm đã không còn, nên anh khinh thường tôi
Đỗ Long nói: - Không nhất định. Những cô gái tốt, giữ mình trong sạch tôi đều thích. Thương thế của cô đỡ rồi à? Có tâm tư câu dẫn tôi rồi à?
Hồng Phượng mặt nghiêm chỉnh. Cô thản nhiên thở dài: - Tôi biết bản thân không xứng với anh, nhưng không kìm nổi muốn trêu anh một chút Trong Đoàn Kết Xã, người có thể duy trì trinh tiết như Lam Phượng quá ít Haiz, tôi đi đây. Anh là người thứ nhất, cũng là người duy nhất khiến Đoàn Kết Xã thất bại một lần nữa. Hi vọng anh có thể hủy Đoàn Kết Xã, có cơ hội tôi sẽ liên lạc với anh, đừng quên tôi nha
Hồng Phượng băng bó vết thương, một mình lảo đảo mà cô độc rời đi
Đỗ Long thấy bộ dạng lo lắng, lại cực lực muốn che giấu của cô. Hắn không kìm được cười, nói: - Yên tâm, tôi sẽ không mở linh tinh đâu. Thẻ nhớ điện thoại cũng giống như bộ óc của phụ nữ, mở linh tinh là không có đạo đức. Tôi là cảnh sát nên sẽ không làm những việc như vậy đâu, cô cứ yên tâm!
Hàn Mộng Điệp cũng có thể nghe lời đoán sắc mặt. Thấy bộ dáng nín cười giảo hoạt của Đỗ Long, Hàn Mộng Điệp làm sao tin được, nhưng cô cũng mơ mơ màng màng không biết phản bác thế nào. Mặt cô nóng lên, đôi mắt kiều mị hung hăng liếc Đỗ Long một chút. Sau đó cúi mặt xuống, ngón tay ngọc ấn nút, cửa kính xe liền chầm chậm đưa lên.
Nhìn thấy bộ dáng của Hàn Mộng Điệp, trong lòng Đỗ Long không khỏi run lên, lập tức cảnh giác. Cô bé kia không phải là động lòng với hắn rồi chứ? Nếu là thật thì không ổn. Đỗ Long đã thấy mình cũng đủ phụ nữ rồi, hắn không giống một số người có mới nới cũ, chơi xong là thôi. Hắn đối với mỗi người đều là thật lòng, nhưng sức của hắn dù sao cũng có hạn, không thể chia sẻ cho nhiều người được.
Đỗ Long âm thầm cảnh giác. Hồ Tuyết Mai đến bên cạnh hắn, khẽ nhéo lên lưng hắn một phen sau đó lườm hắn một cái rồi uyển chuyển ngồi vào ghế lái. Cô còi một tiếng rồi nhanh chóng quay đầu xe rời đi.
Đỗ Long cười khổ nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay đầu lại, đi đến chỗ hai tên đang bị trói tay chân.
Hai tên kia sớm đã đau đến chết lặng, bọn chúng hung hăng trừng mắt với Đỗ Long. Tuy vậy, chúng cũng rất thức thời, cũng không dùng phương thức như nhổ nước bọt để biểu thị bất mãn với hắn.
Đỗ Long biết là hỏi cũng như không nên hắn không có ý định hỏi. Hắn lục tìm một chút trên người hai tên đó, để ví tiền và điện thoại sang một bên. Đỗ Long không tìm thấy thứ giá trị nào trong ví tiền, ngược lại lại tìm được manh mối từ hai chiếc điện thoại.
Trong đó có một chiếc điện thoại hôm nay liên tiếp nhận điện từ một dãy số lạ, gọi đi hai lần. Một lần là nửa tiếng trước, lần còn lại là năm phút trước. Xem ra hai tên này trước khi xuống xe đã gọi điện cho người nào đó báo tình hình rồi.
Đỗ Long trực tiếp gọi lại số điện thoại kia. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Đỗ Long cười nói: - A lô, mục tiêu đã bị tôi giết rồi, có thưởng gì không vậy?
Hai tên kia há mồm muốn kêu lên báo hiệu, kết quả bị Đỗ Long một đấm đánh cho ngất xỉu. Trong điện thoại truyền đến hai tiếng thở dốc, sau đó người nọ hừ một tiếng, nói: - Đỗ Long!
Đỗ Long cười ha hả nói: - Thông minh, vừa đoán đã biết là tôi. Đáng tiếc, tôi lại không biết anh là aiTôi chỉ biết một người trong Đoàn Kết Xã, Ngự Nhã có ở đó không? Tôi muốn nói chuyện với gã một chút.
Người kia nghe xong lời của Đỗ Long nói: - Mày chờ đấy! Sau đó liền cúp điện thoại.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Đúng là không có khiếu hài hước
Đỗ Long ném hai tên kia lên thùng xe tải, nhặt chiếc ổ khóa mà hắn dùng để đập nữ sát thủ kia lên, sau đó rút đồng tiền lớn ở trên thành xe ra. Đang muốn xoay người đi ra ngoài, nữ sát thủ vẫn đang nằm sấp không nhúc nhích đột nhiên nhảy dựng lên, tay cầm dao chém về phía cổ Đỗ Long
Đỗ Long trở tay bắt lấy tay ả, dùng sức kéo ả một cái. Nữ sát thủ không tự chủ được đập vào vách xe đựng hàng, chốc lát liền choáng đầu hoa mắt, lụi xơ trên mặt đất
Đỗ Long liếc ả một cái, xoay người tiếp tục đi ra ngoài. Nữ sát thủ kia cố gắn bò lên, run rẩy nói: - Đứng lại!
Đỗ Long xoay người lại, nói: - Cô còn chưa từ bỏ ý định sao?
Nữ sát thủ thở hổn hển, nhìn về phía hai tên đang nằm trên đất, nói: - Bọn họ có thể nghe chúng ta nói chuyện không?
Đỗ Long lắc đầu, nói: - Bọn chúng bị tôi đánh ngất rồi, tạm thời không tỉnh lại được. Cô có chuyện muốn nói với tôi sao?
Nữ sát thủ gật gật đầu, nói: - Có người muốn tôi chuyển lời đến anh. Nội bộ Đoàn Kết Xã có biến, bọn họ sẽ toàn lực đối phó với anh, anh phải cẩn thận.
Đỗ Long nói: - Làm sao tôi biết được cô nói thật hay giả? Đưa tay cô cho tôi cầm, sau đó nói lại một lần nữa!
Nữ sát thủ vịn vào xe, đưa tay cho Đỗ Long. Đỗ Long bước lên cầm tay ả, nữ sát thủ lặp lại từng chữ vừa nãy đã nói.
Đỗ Long cảm nhận được suy nghĩ của nữ sát thủ. Ả tên là Hồng Phượng, cùng huấn luyện với Lam Phượng, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh lâu nay của Lam Phượng. Quan hệ của hai người xưa nay rất ác liệt. Tuy nhiên, trong một lần làm nhiệm vụ, Hồng Phượng gặp nạn, Lam Phượng đã ra tay cứu ả. Vì thế quan hệ của hai người bắt đầu có chuyển biến tốt. Nhưng đây là bí mật, hai người ngoài mặt lại như thủy hỏa bất dung, Hồng Phượng chỉ nhớ một ân tình của Lam Phượng mà thôi. Lần này Lam Phượng tìm cơ hội để Hồng Phượng mạo hiểm truyền tin nhắn miệng, coi như là Hồng Phượng trả cô một cái nhân tình.
Từ chỗ Hồng Phượng, Đỗ Long cảm ứng được rất nhiều thứ. Bao gồm biến đổi lớn trong Đoàn Kết Xã, gồm cả tình trạng bây giờ của Lam Phượng
Lòng Đỗ Long trầm xuống. Lam Phượng bị tên khốn Ngự Nhã kia khi dễ rồi, thế này bảo hắn làm sao giải thích với Hạ Hồng Quân?
- Nếu cô đến để truyền lời, vậy tại sao vừa rồi còn tấn công tôi? Đỗ Long nói với Hồng Phượng.
Hồng Phượng nói: - Tôi đâu có biết anh đến. Cho dù tôi biết đó là anh thì cũng phải thử qua thực lực của anh rồi mới nói.
Đỗ Long nói: - Cô không sợ bị tôi giết sao?
Hồng Phượng nói: - Những người như chúng tôi cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, chúng tôi sẽ sợ chết sao?
Đỗ Long nói: - Đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Nếu được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, các cô cũng sẽ sợ thôi. Bọn Phó Hồng Tuyết đều rất sợ, nửa đêm thường bị ác mộng làm bừng tỉnh Cô đi đi, cô cũng là một cô gái đáng thương, sau này tôi hủy được Đoàn Kết Xã, các cô có thể yên ổn sống một cuộc sống hạnh phúc rồi.
Hồng Phượng nhổ một ngụm máu tươi, có chút mờ mịt nói:
- Đi? Tôi không có chỗ nào để đi, chỉ có thể trở về Đoàn Kết Xã. Nhiệm vụ thất bại, còn không biết bị phạt thế nào
Đỗ Long nói: - Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể giúp cô trốn đi.
Hồng Phượng lắc đầu, nói: - Thôi, tôi vẫn sẽ trở về. Chỉ hi vọng lần sau gặp lại anh thủ hạ lưu tình. Đừng ra tay độc như vậy, nói thế nào tôi cũng là mĩ nữ mà.
Hồng Phượng hất đầu, lộ ra khuôn mặt phong tình vạn chủng. Đỗ Long cười nói: - Đèn tối om, đột nhiên giao thủ với cô, tôi sao biết được cô là mĩ nữ. Tôi nào dám sơ suất với sát thủ của Đoàn Kết Xã.
Hồng Phượng cười nói: - Tôi đã xem qua thông tin về anh, đều nói anh là một tên phong lưu, xem ra đúng là vậy. Thế nào, có muốn kim ốc tàng kiều không?
Đỗ Long nắm tay thon mềm của Hồng Phượng, cười nói: - Muốn, nhưng tôi đã giấu nhiều rồi, chỉ sợ không chịu nổi nữa.
Hồng Phượng cười nói: - Anh chê tôi hả? Trên tư liệu nói phụ nữ của anh hơn nửa đều là thân xử nữ. Tôi sớm đã không còn, nên anh khinh thường tôi
Đỗ Long nói: - Không nhất định. Những cô gái tốt, giữ mình trong sạch tôi đều thích. Thương thế của cô đỡ rồi à? Có tâm tư câu dẫn tôi rồi à?
Hồng Phượng mặt nghiêm chỉnh. Cô thản nhiên thở dài: - Tôi biết bản thân không xứng với anh, nhưng không kìm nổi muốn trêu anh một chút Trong Đoàn Kết Xã, người có thể duy trì trinh tiết như Lam Phượng quá ít Haiz, tôi đi đây. Anh là người thứ nhất, cũng là người duy nhất khiến Đoàn Kết Xã thất bại một lần nữa. Hi vọng anh có thể hủy Đoàn Kết Xã, có cơ hội tôi sẽ liên lạc với anh, đừng quên tôi nha
Hồng Phượng băng bó vết thương, một mình lảo đảo mà cô độc rời đi