Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1478 : Ngoài dự liệu
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Sát thủ của Đoàn Kết Xã rất đáng sợ, nhưng đều rất đáng thương. Có thể trưởng thành được giống như Hồng Phượng, Lam Phượng đều là phượng mao lân giác. Những sát thủ từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ này trưởng thành tới trình độ nhất định, đã có tự do nhất định, thậm chí quyền lực. Cảm giác đối với Đoàn Kết Xã rất phức tạp, bọn họ ít nhiều hiểu được bản thân làm sao tới đây. Đối với Đoàn Kết Xã vừa sợ, lại vừa hận. Dưới tình hình không có trợ giúp hùng mạnh ngoại lực, bọn họ chỉ có thể chịu sự khống chế của Đoàn Kết Xã, cho đến lúc chết khi làm nhiệm vụ, hoặc là bởi vì nguyên nhân. Người có thể sống đến khi về hưu hoàn toàn không có người nào.
Công kích của sự xuất hiện của Đỗ Long mang đến cho Đoàn Kết Xã lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nhiều người, hắn đã làm cho hành động của Đoàn Kết Xã thất bại rất nhiều lần, càng nghiêm trọng hơn là hắn xúi giục hai nữ sát thủ của Đoàn Kết Xã, hơn nữa vẫn bảo vệ các cô ấy bình yên vô sự. Việc này sau khi bị Đoàn Kết Xã biết được đã cố gắng che dấu, để tránh càng nhiều sát thủ xuất hiện ý định khác lạ. Thế nhưng người ở cấp độ bọn Hồng Phượng vẫn hiểu được tình hình, bởi vậy Hồng Phượng trước khi làm nhiệm liền có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với Đỗ Long. Lam Phượng xin cô hỗ trợ, Hồng Phượng gần như không suy nghĩ đã đồng ý.
Đỗ Long từ chỗ Hồng Phượng có được không ít đầu mối mới của Đoàn Kết Xã, tuy nhiên sự tiếp xúc ngắn ngủi đã khiến Hồng Phượng hiểu lầm, điều này không khỏi khiến Đỗ Long có chút tiếc nuối. Nếu có thể tìm hiểu được càng nhiều tin tức, khi Đoàn Kết Xã triển khai hành động có thể càng thêm hoàn thiện toàn diện.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Cục An ninh Quốc gia, kêu bọn họ tới xử lý xe và hai người kia. Qua hơn hai mươi phút, trưởng phòng Lý Lý Thụ Sinh của Cục An ninh Quốc gia thành phố Ngọc Minh đích thân chạy tới, y nhìn Đỗ Long liền lắc đầu. Tuy nhiên không phải thất vọng đối với Đỗ Long, mà là chẳng có gì để nói đối với hắn...
Lý Thụ Sinh cười với Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, cậu từ nơi nào lấy được tin tức? Như thế nào mà một phát đã bắt được? Tôi thấy cậu đừng lăn lộn ở Cục công an nữa, đến Cục An ninh Quốc gia đi!
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- May mắn gặp dịp mà thôi. Chú Lý, tôi cũng muốn gia nhập Cục an ninh quốc gia a, nhưng cha cháu không cho. ôi, kỳ thật cháu rất thích làm nhiệm vụ, nhất là cái kiểu lẻn vào nước khác kia, có thể thuận tiện xuất ngoại chơi.
Lý Thụ Sinh cười nói:
- Cha của cháu là vì bảo vệ cháu. Xuất ngoại làm nhiệm vụ yêu cầu rất cao, rất nguy hiểm đấy.
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- Ở trong nước cũng không chắc được an toàn, bất thình lình còn có sát thủ của Đoàn Kết Xã xuất hiện. Chú Lý, Đoàn Kết Xã cái tổ chức này không thể nhân nhượng a, nhất định phải mau chóng diệt trừ.
Lý Thụ Sinh nói:
- Ai không muốn a, nước Mĩ còn muốn quét sạch tổ chức chính cơ, kết quả là bạo lực trong ngoài nước càng ngày càng nhiều. Quốc gia chúng ta phương diện này vô cùng cẩn thận, không thể đối với vấn đề ngoại giao để lại nhược điểm.
Đỗ Long nói:
- Vậy cũng chỉ có thể mặc cho bọn chúng hung hăng ngang ngược sao?
Lý Thụ Sinh nói:
- Tổ chức đang nghĩ biện pháp, có một số việc cần nước đương sự ra mặt. Bởi vậy có chút trở ngại cũng không có cách nào.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Ôi, vậy là thật sự không có cách nào khác rồi. Những đất nước Đông Nam Á kia, có mấy người coi trọng chúng ta chứ? Đánh chết người của chúng ta, bọn họ nói xin lỗi liền đều được giảm đi.
Lý Thụ Sinh trong mắt cũng đã hiện lên một tia bất đắc dĩ, y nói:
- Đỗ Long, tôi gọi là người đưa cậu trở về, nơi này giao cho chúng tôi. Còn có chuyện gì không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có, trong này có một số, đây là số cấp trên của bọn họ dùng để liên lạc đấy. Hiện tại hẳn là đã không cần nữa, tuy nhiên các chú lấy đi dò tra cũng tốt.
Lý Thụ Sinh đón lấy di động, sau đó chuyển tay đưa thủ hạ của mình, y thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, về sau có manh mối của Đoàn Kết Xã cậu hãy nói trước với tôi một tiếng, đừng lúc nào cũng khiến chúng tôi trở tay không kịp a. Tôi thì không sao cả, tuy nhiên người phía dưới sẽ có ý kiến đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Vâng, cháu nhớ rồi. Đây cũng là bởi vì trở tay không kịp, bằng không cháu nhất định đã thông báo trước cho chú rồi. Được rồi, chú Lý, cháu xin phép đi trước.
Đỗ Long lên xe Lý Thụ Sinh sắp xếp cho hắn, người lái xe là tiểu tử trẻ tuổi. Cậu ta hẳn là vừa mới tham gia công tác không bao lâu, có vẻ rất trẻ tuổi. Cậu ta không nói lời nào, nhưng lại liên tiếp từ kính chiếu hậu nhìn lén Đỗ Long, tựa hồ rất tò mò đối với hắn
Đỗ Long để cho cậu ta nhìn một hồi lâu. Thời điểm cậu ta lại một lần nhìn lại, Đỗ Long mỉm cười nói:
- Cậu cứ nhìn tôi làm gì?
Tiểu tử kia vội đáp:
- Rất xin lỗi... Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò... Chúng tôi đều rất khâm phục anh, anh chính là tấm gương của chúng tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sao? Tôi cả ngày gây phiền toái cho các cậu. Trưởng phòng Lý vừa rồi đã phê bình tôi đấy. Cậu tên là gì?
Tiểu tử kia vội nói:
- Tôi tên là Trương Thiếu Phi. Cục trưởng Đỗ, chúng tôi đều rất khâm phục anh. Các lãnh đạo nghĩ như thế nào chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ biết rằng anh rất lợi hại. Nếu là anh đến làm sếp của chúng tôi, chúng tôi liền uy phong!
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không thần như vậy, cũng chỉ cố gắng hơn nữa rất may mắn mà thôi. Chỉ cần cố gắng, sớm hay muộn cũng có thể vượt qua tôi... Khi vào thành không cần đi quá xa, tìm một chỗ cho tôi xuống là đươc.
Đỗ Long nói xong cũng nhắm hai mắt lại, Trương Thiếu Phi thấy thế không dám tiếp tục quấy rầy Đỗ Long. Cậu dường như biết nhà Đỗ Long ở đâu, sau khi vào thành cậu ta tìm một trạm xe bus dừng xe, nói với Đỗ Long:
-Đỗ cục trưởng, ở chỗ này có thể chứ? Ở đây bắt xe bus hoặc là taxi đều rất tiện.
Đỗ Long nhìn nhìn môi trường xung quanh, nói:
- Ừ, có thể. Tôi xuống xe, cậu quay về làm việc đi.
Sau khi Trương Thiếu Phi lái xe đi xa, Đỗ Long đang muốn cầm lấy di động kêu bọn Phó Hồng Tuyết tới đón hắn, kết quả vẫn chưa quay số màn hình điện thoại di động liền sáng lên, một số điện thoại lạ gọi tới.
Đỗ Long nhíu mày, hắn nghe điện thoại, hỏi:
- Ngự Nhã?
Một giọng nói vừa có chút quen thuộc lại có chút xa lạ cườ lêni, nói:
- Đỗ Long, mày vẫn thật lợi hại. Kế hoạch như vậy đều có thể bị mày phá, có phải trong nội bộ chúng tao có người mật báo cho mày phải không?
Đỗ Long nói:
- Tùy mày đoán thế nào, tóm lại mày đừng hòng giở trò ở trước mặt tao.
Ngự Nhã cười nói:
- Vậy sao? Như vậy... Thế này thì sao?
Ngự Nhã sau khi nói xong, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Đỗ Long sắc mặt lập tức thay đổi.
Đỗ Long, anh đã nghe được rồi chứ? Đây là ai vậy?
Ngự Nhã đắc ý nói. Ở bên cạnh của gã quỳ hai cô gái, các cô hai tay bị trói ở sau lưng, trên mặt có nhiều chỗ máu ứ đọng, khóe miệng còn chảy máu. Một người trong đó vừa mới bị Ngự Nhã đá một cước, nhưng cô lại quật cường không có lên tiếng. Chỉ có điều trên mặt đã tràn đầy nước mắt, chính là Phó Hồng Tuyết Đỗ Long vừa định liên lạc.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Mày muốn thế nào?
Ngự Nhã đắc ý cười nói:
- Cục trưởng Đỗ danh tiếng lẫy lừng cũng bó tay hết cách sao? Tao không muốn thế nào, tao chỉ muốn cho mày cảm giác một chút đau khổ khi người bên cạnh từng người từng người rời đi mà thôi. Sáng mai màyi hẳn là có thể nhận được thông báo, ở một nơi nào đó có thi thể hai mỹ nữ khỏa thân... Mày cứ từ từ phá vụ án này đi, ha ha...
- Mày sẽ gặp phải báo ứng đấy!
Đỗ Long hung hăng nói.
Ngự Nhã cười to nói:
- Hãy đợi đấy...
Nói xong cũng cúp điện thoại.
Đỗ Long mặt vô cùng âm trầm, hắn không ngờ sự việc lại biến thành thế này. Năng lực biết trước của hắn cũng không phải vạn năng, hơn nữa khi mà kế hoạch của đối thủ không chỉ một cái, mà là một liên hoàn. Hắn có thể phá được cái thứ nhất, cái thứ hai thứ ba nối gót tới, cũng không phải là hắn có thể dự đoán được. Hai chị em Phó Hồng Tuyết nhất định là trong lúc nhận được điện thoại xuất động, đã bị người của Ngự Nhã đánh bất ngờ bắt được. Hiện tại người đã rơi vào tay Ngự Nhã, hắn nên làm thế nào mới tốt đây?
Công kích của sự xuất hiện của Đỗ Long mang đến cho Đoàn Kết Xã lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nhiều người, hắn đã làm cho hành động của Đoàn Kết Xã thất bại rất nhiều lần, càng nghiêm trọng hơn là hắn xúi giục hai nữ sát thủ của Đoàn Kết Xã, hơn nữa vẫn bảo vệ các cô ấy bình yên vô sự. Việc này sau khi bị Đoàn Kết Xã biết được đã cố gắng che dấu, để tránh càng nhiều sát thủ xuất hiện ý định khác lạ. Thế nhưng người ở cấp độ bọn Hồng Phượng vẫn hiểu được tình hình, bởi vậy Hồng Phượng trước khi làm nhiệm liền có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với Đỗ Long. Lam Phượng xin cô hỗ trợ, Hồng Phượng gần như không suy nghĩ đã đồng ý.
Đỗ Long từ chỗ Hồng Phượng có được không ít đầu mối mới của Đoàn Kết Xã, tuy nhiên sự tiếp xúc ngắn ngủi đã khiến Hồng Phượng hiểu lầm, điều này không khỏi khiến Đỗ Long có chút tiếc nuối. Nếu có thể tìm hiểu được càng nhiều tin tức, khi Đoàn Kết Xã triển khai hành động có thể càng thêm hoàn thiện toàn diện.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Cục An ninh Quốc gia, kêu bọn họ tới xử lý xe và hai người kia. Qua hơn hai mươi phút, trưởng phòng Lý Lý Thụ Sinh của Cục An ninh Quốc gia thành phố Ngọc Minh đích thân chạy tới, y nhìn Đỗ Long liền lắc đầu. Tuy nhiên không phải thất vọng đối với Đỗ Long, mà là chẳng có gì để nói đối với hắn...
Lý Thụ Sinh cười với Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, cậu từ nơi nào lấy được tin tức? Như thế nào mà một phát đã bắt được? Tôi thấy cậu đừng lăn lộn ở Cục công an nữa, đến Cục An ninh Quốc gia đi!
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- May mắn gặp dịp mà thôi. Chú Lý, tôi cũng muốn gia nhập Cục an ninh quốc gia a, nhưng cha cháu không cho. ôi, kỳ thật cháu rất thích làm nhiệm vụ, nhất là cái kiểu lẻn vào nước khác kia, có thể thuận tiện xuất ngoại chơi.
Lý Thụ Sinh cười nói:
- Cha của cháu là vì bảo vệ cháu. Xuất ngoại làm nhiệm vụ yêu cầu rất cao, rất nguy hiểm đấy.
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- Ở trong nước cũng không chắc được an toàn, bất thình lình còn có sát thủ của Đoàn Kết Xã xuất hiện. Chú Lý, Đoàn Kết Xã cái tổ chức này không thể nhân nhượng a, nhất định phải mau chóng diệt trừ.
Lý Thụ Sinh nói:
- Ai không muốn a, nước Mĩ còn muốn quét sạch tổ chức chính cơ, kết quả là bạo lực trong ngoài nước càng ngày càng nhiều. Quốc gia chúng ta phương diện này vô cùng cẩn thận, không thể đối với vấn đề ngoại giao để lại nhược điểm.
Đỗ Long nói:
- Vậy cũng chỉ có thể mặc cho bọn chúng hung hăng ngang ngược sao?
Lý Thụ Sinh nói:
- Tổ chức đang nghĩ biện pháp, có một số việc cần nước đương sự ra mặt. Bởi vậy có chút trở ngại cũng không có cách nào.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Ôi, vậy là thật sự không có cách nào khác rồi. Những đất nước Đông Nam Á kia, có mấy người coi trọng chúng ta chứ? Đánh chết người của chúng ta, bọn họ nói xin lỗi liền đều được giảm đi.
Lý Thụ Sinh trong mắt cũng đã hiện lên một tia bất đắc dĩ, y nói:
- Đỗ Long, tôi gọi là người đưa cậu trở về, nơi này giao cho chúng tôi. Còn có chuyện gì không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có, trong này có một số, đây là số cấp trên của bọn họ dùng để liên lạc đấy. Hiện tại hẳn là đã không cần nữa, tuy nhiên các chú lấy đi dò tra cũng tốt.
Lý Thụ Sinh đón lấy di động, sau đó chuyển tay đưa thủ hạ của mình, y thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, về sau có manh mối của Đoàn Kết Xã cậu hãy nói trước với tôi một tiếng, đừng lúc nào cũng khiến chúng tôi trở tay không kịp a. Tôi thì không sao cả, tuy nhiên người phía dưới sẽ có ý kiến đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Vâng, cháu nhớ rồi. Đây cũng là bởi vì trở tay không kịp, bằng không cháu nhất định đã thông báo trước cho chú rồi. Được rồi, chú Lý, cháu xin phép đi trước.
Đỗ Long lên xe Lý Thụ Sinh sắp xếp cho hắn, người lái xe là tiểu tử trẻ tuổi. Cậu ta hẳn là vừa mới tham gia công tác không bao lâu, có vẻ rất trẻ tuổi. Cậu ta không nói lời nào, nhưng lại liên tiếp từ kính chiếu hậu nhìn lén Đỗ Long, tựa hồ rất tò mò đối với hắn
Đỗ Long để cho cậu ta nhìn một hồi lâu. Thời điểm cậu ta lại một lần nhìn lại, Đỗ Long mỉm cười nói:
- Cậu cứ nhìn tôi làm gì?
Tiểu tử kia vội đáp:
- Rất xin lỗi... Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò... Chúng tôi đều rất khâm phục anh, anh chính là tấm gương của chúng tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sao? Tôi cả ngày gây phiền toái cho các cậu. Trưởng phòng Lý vừa rồi đã phê bình tôi đấy. Cậu tên là gì?
Tiểu tử kia vội nói:
- Tôi tên là Trương Thiếu Phi. Cục trưởng Đỗ, chúng tôi đều rất khâm phục anh. Các lãnh đạo nghĩ như thế nào chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ biết rằng anh rất lợi hại. Nếu là anh đến làm sếp của chúng tôi, chúng tôi liền uy phong!
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không thần như vậy, cũng chỉ cố gắng hơn nữa rất may mắn mà thôi. Chỉ cần cố gắng, sớm hay muộn cũng có thể vượt qua tôi... Khi vào thành không cần đi quá xa, tìm một chỗ cho tôi xuống là đươc.
Đỗ Long nói xong cũng nhắm hai mắt lại, Trương Thiếu Phi thấy thế không dám tiếp tục quấy rầy Đỗ Long. Cậu dường như biết nhà Đỗ Long ở đâu, sau khi vào thành cậu ta tìm một trạm xe bus dừng xe, nói với Đỗ Long:
-Đỗ cục trưởng, ở chỗ này có thể chứ? Ở đây bắt xe bus hoặc là taxi đều rất tiện.
Đỗ Long nhìn nhìn môi trường xung quanh, nói:
- Ừ, có thể. Tôi xuống xe, cậu quay về làm việc đi.
Sau khi Trương Thiếu Phi lái xe đi xa, Đỗ Long đang muốn cầm lấy di động kêu bọn Phó Hồng Tuyết tới đón hắn, kết quả vẫn chưa quay số màn hình điện thoại di động liền sáng lên, một số điện thoại lạ gọi tới.
Đỗ Long nhíu mày, hắn nghe điện thoại, hỏi:
- Ngự Nhã?
Một giọng nói vừa có chút quen thuộc lại có chút xa lạ cườ lêni, nói:
- Đỗ Long, mày vẫn thật lợi hại. Kế hoạch như vậy đều có thể bị mày phá, có phải trong nội bộ chúng tao có người mật báo cho mày phải không?
Đỗ Long nói:
- Tùy mày đoán thế nào, tóm lại mày đừng hòng giở trò ở trước mặt tao.
Ngự Nhã cười nói:
- Vậy sao? Như vậy... Thế này thì sao?
Ngự Nhã sau khi nói xong, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Đỗ Long sắc mặt lập tức thay đổi.
Đỗ Long, anh đã nghe được rồi chứ? Đây là ai vậy?
Ngự Nhã đắc ý nói. Ở bên cạnh của gã quỳ hai cô gái, các cô hai tay bị trói ở sau lưng, trên mặt có nhiều chỗ máu ứ đọng, khóe miệng còn chảy máu. Một người trong đó vừa mới bị Ngự Nhã đá một cước, nhưng cô lại quật cường không có lên tiếng. Chỉ có điều trên mặt đã tràn đầy nước mắt, chính là Phó Hồng Tuyết Đỗ Long vừa định liên lạc.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Mày muốn thế nào?
Ngự Nhã đắc ý cười nói:
- Cục trưởng Đỗ danh tiếng lẫy lừng cũng bó tay hết cách sao? Tao không muốn thế nào, tao chỉ muốn cho mày cảm giác một chút đau khổ khi người bên cạnh từng người từng người rời đi mà thôi. Sáng mai màyi hẳn là có thể nhận được thông báo, ở một nơi nào đó có thi thể hai mỹ nữ khỏa thân... Mày cứ từ từ phá vụ án này đi, ha ha...
- Mày sẽ gặp phải báo ứng đấy!
Đỗ Long hung hăng nói.
Ngự Nhã cười to nói:
- Hãy đợi đấy...
Nói xong cũng cúp điện thoại.
Đỗ Long mặt vô cùng âm trầm, hắn không ngờ sự việc lại biến thành thế này. Năng lực biết trước của hắn cũng không phải vạn năng, hơn nữa khi mà kế hoạch của đối thủ không chỉ một cái, mà là một liên hoàn. Hắn có thể phá được cái thứ nhất, cái thứ hai thứ ba nối gót tới, cũng không phải là hắn có thể dự đoán được. Hai chị em Phó Hồng Tuyết nhất định là trong lúc nhận được điện thoại xuất động, đã bị người của Ngự Nhã đánh bất ngờ bắt được. Hiện tại người đã rơi vào tay Ngự Nhã, hắn nên làm thế nào mới tốt đây?