Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 174 : Ngứa lòng khó gãi!
Ngày đăng: 17:32 30/04/20
Lời nói của Lâm Nhã Hân giúp Đỗ Long thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút tổn thương. Hắn không nói lại mà ngồi dậy tóm lấy quần áo của hắn đi ra ngoài. Lâm Nhã Hân một tay chống eo ngồi dậy, nói với Đỗ Long:
- Đứng lại! Ăn xong rồi chùi mép định bỏ đi hả, không có cửa đâu! Quay lại cho tôi!
Đỗ Long quay đầu lại, bĩu môi nói với Lâm Nhã Hân:
- Tôi chẳng qua là muốn tắm một cái mà thôi. Khắp người dinh dính mồ hôi cô nghĩ dễ chịu lắm à? Tắm rửa sạch sẽ xong sẽ tiếp tục tính sổ với cô.
Lâm Nhã Hân hừ một tiếng rồi nằm xuống, miệng nói:
- Tắm xong thì cọ sạch bồn tắm cho tôi, tôi muốn tắm bọt.
Đỗ Long đi vào phòng tắm không quay đầu lại, nói:
- Bản thiếu gia đây không phải là nhân viên phục vụ. Tôi luôn tắm vòi hoa sen. Nếu cô muốn tôi phục vụ cho cô thi ngoan ngoãn chút. Chúng ta cùng tắm uyên ương trong bồn tắm!
Sau khi thân thể cường tráng rực đỏ của Đỗ Long biến mất trước mặt Lâm Nhã Hân, cô đột nhiên khẽ cười. Đợi tới khi Đỗ Long điều chỉnh nước ấm đang tắm gội, Lâm Nhã Hân đột nhiên mở cửa phòng tắm đi vào.
Đỗ Long cười hì hì nói:
- Hân, cô thực sự rất ngoan. Mau rửa sạch bồn tắm, chúng ta cùng tắm bọt.
Lâm Nhã Hân bĩu môi nói:
- Bồn tắm của tôi ngày nào cũng cọ rửa, lúc nào cũng sạch sẽ. Tôi chẳng qua muốn thử cậu chút thôi. Không ngờ mới thử một lần đã lộ ra hết, chiếm được lời lớn như vậy mà đến chuyện nhỏ này cũng không muốn làm. Từ đó có thể thấy cậu là một chàng trai không có lương tâm!
Sau khi để quần áo vừa thay ra vào chậu giặt, Lâm Nhã Hân bước vào trong bồn tắm. Đỗ Long tắt vòi hoa sen, cũng bước vào trong bồn tắm, đặt mông ngồi phía sau lưng Lâm Nhã Hân, hai tay luồn qua dưới nách cô, nhẹ nhàng bưng lấy đôi thỏ ngọc nặng trịch trước ngực cô.
Lâm Nhã Hân vặn vẹo thân mình bất mãn. Đỗ Long thân mật ghé bên tai cô nói:
Nghe được lời của cô, Đỗ Long trên mặt cười gian ác nói:
- Thật sao. Không những bẩn mà còn rất hôi. Tôi sẽ rửa giúp cô!
Dứt lời, tay Đỗ Long không ngừng cọ cọ dưới lòng bàn chân của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân lại kêu lên kinh hãi, giãy dụa như cá lớn bị vớt lên bờ. Khi cô rơi xuống nước một lần nữa, miệng cô chỉ có thể phát ra những tiếng cười đứt quãng như bị điên vậy.
Lâm Nhã Hân cười đến mức không còn sức lực, thanh âm có chút khan khan lại, nước mắt nước mũi cầu khẩn nói:
- Tha cho tôi đi…
Đỗ Long nhân cơ hội uy hiếp nói:
- Muốn tôi tha cho cô, trước tiên cô phải đồng ý với tôi, sau này nếu không được sự cho phép của tôi cô không được ở một mình với người khác!
Lâm Nhã Hân do dự một lúc, Đỗ Long lại vạch một vòng ở gan bàn chân cô, Lâm Nhã Hân vội vàng gật đầu đáp:
- Được rồi, tôi đồng ý…mau thả chân tôi ra.
Đỗ Long lại nói:
- Sau này cô phải gọi tôi là Long, đưa cho tôi một chìa khóa nhà cô. Tôi muốn bất cứ lúc nào cũng có thể tới chỗ cô. Đây không phải là điều cô mong đợi sao?
Lần này Lâm Nhã Hân không chút do dự vội vàng gật đầu nói:
- Được! Tôi cho anh, cái gì cũng cho anh, hài lòng chưa? Mau thả tôi ra…
Đỗ Long vẫn không có ý định buông tay…