Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 175 : Liễu bay trong gió!
Ngày đăng: 17:32 30/04/20
Sau khi Lâm Nhã Hân ký một đống hiệp ước bất đắc dĩ, cuối cùng hai chân cô cũng được thu trở về. Chỉ nhìn gan bàn chân vốn trắng hồng, không ngờ lại bị Đỗ Long nhẫn tâm biến nó thành màu đỏ như máu, suýt chút nữa thì rách cả da. Lâm Nhã Hân oán giận trừng mắt nhìn Đỗ Long, cẩn thận xoa bóp gan bàn chân trong nước. Đột nhiên lại thấy Đỗ Long nhích lại gần, cô kinh hãi nói:
- Cậu… cậu lại muốn làm gì?
Đỗ Long cúi đầu nhìn thần khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây của mình cười xấu xa nói:
- Tôi muốn làm cô! Cô nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng khá hơn rồi nhỉ? Vừa rồi tôi thấy lưng của cô uốn éo khá ổn rồi. Hay là chúng ta thử lại chút trong bồn tắm nhỉ?
Lâm Nhã Hân bị Đỗ Long trêu chọc cũng có chút lay động. Nhưng cô còn do dự một chút, cái bộ dạng so tính hơn thiệt kia nhìn thấu nội tâm Đỗ Long âm thầm cười trộm, hắn nói với Lâm Nhã Hân:
- Cô đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.
Đỗ Long liền trần truồng như vậy đi ra, một lúc sau hắn ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào, chỉ là không rõ tại sao tay phải của hắn lại ở phía sau người. Sau khi Đỗ Long đi vào liền tiện tay khóa trái cửa phòng tắm, khi tới bên cạnh bồn tắm, tay phải của hắn cầm một vật gì đó sáng ngời trước mặt Lâm Nhã Hân.
Khi Lâm Nhã Hân nhìn thấy đồ vật kia liền kêu a một tiếng rất nhẹ, nét mặt của cô vừa có chút mong đợi, lại có chút…
Đỗ Long móc cái đồ vật kia quơ quơ trước mặt Lâm Nhã Hân, trêu trọc nói:
- Cô muốn vật này đúng không?
Lâm Nhã Hân vừa thẹn vừa mừng nói:
- Cậu…làm thế nào tìm được cái này?
Đỗ Long cười nói:
- Hôm đó khi ôm cô từ trong bồn tắm đi ra, khi tìm quần áo cho cô tôi đã phát hiện ra rồi. Quả thật việc này rất bình thường, không có gì lớn lao cả. Chỉ cần cô thích, tôi sẽ chơi với cô, thế nào, bây giờ dùng hay đợi lúc khác?
Hắn dướn người lên, sớm đã ném lao ngắm trúng mục tiêu liền đâm vào trong miệng Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân mở to ánh mắt vô tội, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận, lại vừa không thể làm gì được
Khi Đỗ Long nhìn cô ăn chuối thật không ngờ được lại có ngày hôm nay, người con gái đẹp cao quý, thanh nhã như Lâm Nhã Hân lại quỳ trước mặt hắn…
Cảm giác tâm lý hơn xa sinh lý. Không lâu sau Đỗ Long liền thoát ra, trở về sau lưng Lâm Nhã Hân. Hắn kéo Lâm Nhã Hân từ dưới đất lên, kéo cô tới trước gương ở bồn rửa mặt. Lâm Nhã Hân nhìn thấy bộ dạng trần truồng của mình trước gương liền cúi đầu xấu hổ, lại thấy Đỗ Long dùng một chiếc còng tay khác còng vào mắt cá chân trái của cô.
Đỗ Long đưa còng ra, chân trái của Lâm Nhã Hân liền không thể tự giơ lên được. Đỗ Long lại đem còng còng bên chân kia treo lên vòi phun trên kệ. Chân trái của Lâm Nhã Hân bị ép treo cao lên, hai chân mở rộng vượt quá góc một trăm độ. Hai tay cô bị còng sau lưng, toàn thân chỉ có thể dựa vào chân phải đứng thẳng ở ngón chân, nếu không sẽ khiến chân trái chịu sự đau đớn càng lớn.
Đỗ Long sờ soạng ở nơi vườn đào bí mật đang mở cửa đón khách của Lâm Nhã Hân, phát hiện nơi đây còn dinh dính ẩm ướt, cũng không rõ là thứ trận đại chiến trước lưu lại hay là cô ta lại hưng phấn lên rồi.
- Cô nhìn gương cho kỹ, xem xem tôi sẽ làm cô như thế nào…
Đỗ Long nhẹ giọng nói bên tai Lâm Nhã Hân, sau đó ôm lấy mông Lâm Nhã Hân, thuộc đường thuộc ngõ đi vào.
Lâm Nhã Hân phát ra tiếng kêu rên rỉ. Cô nhìn trong gương thấy tư thế xấu hổ của mình bị Đỗ Long dùng lực mãnh liệt tấn công, trong lòng cảm thấy khuất nhục, nhưng lại có hưng phấn lạ thường. Cô ở trong gương nhìn thấy mặt mình không ngờ lại biểu lộ dáng vẻ mộng mị lay động lòng người…
Lâm Nhã Hân vừa cảm thấy khuất nhục, đồng thời cơ thể cô lại vô cùng mẫn cảm. Đỗ Long ghé tai cô khẽ cười nói:
- Hân à, tư thế hiện giờ của cô có giống chú chỏ nhỏ đi tiểu không? Trước đây đã bị người ta làm như thế này chưa?
Trong lòng Lâm Nhã Hân hiện lên vô số hình ảnh, tình cảnh như thế này thực sự chưa bao giờ trải qua. Cô bị lời nói của Đỗ Long xấu hổ nhục nhã tới mức toàn thân nóng ran, toàn thân lại càng nhạy cảm. Cơ thể như đang chịu dày vò trong ngục, tâm hồn lại đang phiêu bạt trên thiên đường của ngọn lửa dục vọng.
- Trời ơi! Dáng vẻ hắn không giống chàng trai hôm nay mới làm tình lần đầu tiên, tôi… tôi không xong rồi…
Trong đầu Lâm Nhã Hân hiện lên một ý niệm cuối cùng, sau đó đại não liền không còn là của cô nữa, cô điên cuồng kêu lên. Thuận theo những động tác mãnh liệt của Đỗ Long, cơ thể cô lắc lư điên cuồng trước gương trang điểm, giống như liễu bay trong gió vậy, lại như là con thuyền nhỏ trong sóng gió, mặc cho gió táp sóng xô, hoàn toàn mất đi bản thân…