Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 207 : Bí thuật thẩm vấn
Ngày đăng: 17:32 30/04/20
Đỗ Long gật đầu nói:
- Cậu hỏi rất hay, vấn đề này chính tôi cũng không rõ. Trên thực tế, ngoại trừ những thứ Lưu Thanh Sơn tự mình nói ra thì cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ ra Lưu Thanh Sơn là hung thủ sát hại hai đôi tình nhân trước. Tôi chỉ muốn làm rõ thêm vụ án thôi. Được rồi, mấy tên oắt các cậu cút ngay.
- Hừ!
Triệu Hưng Chinh lập tức khinh bỉ kiểu tự cho là đúng của Đỗ Long. Đỗ Long mặc kệ gã, cầm tư liệu đi tới trại tạm giam. Vì Lưu Thanh Sơn đã thẳng thắn thú nhận nên không cần tái thẩm, nửa đêm tối qua đã được đưa đi trại tạm giam.
Đỗ Long đến lầu một thì gặp Bạch Nhạc Tiên. Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói:
- Sếp Bạch, cô đến muộn mười lăm phút.
Bạch Nhạc Tiên ngáp một cái:
- Cả đêm qua làm ác mộng, có thể đứng đây là tốt lắm rồi, dù sao cũng chẳng ai kiểm tra em. Anh giờ đi đâu, em đi cùng.
Đỗ Long nói:
- Tôi đi trại tạm giam, chỗ đó chẳng có gì hay ho cả. Tốt nhất cô về ngủ thêm giấc nữa đi.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Em ra chậm chút đã bị mẹ hò đến nửa ngày, nếu lại quay về ngủ chắc sẽ gọi điện mách ba em luôn mất. Cùng lắm thì em lên xe anh ngủ một giấc là được, đi thôi.
Các nam cảnh sát đi ngang qua đều nhìn Đỗ Long đầy hâm mộ. Đỗ Long thật sự bất đắc dĩ, hôm nay hắn còn có nhiệm vụ đặc thù nữa.
Đi vào bãi đỗ xe, Đỗ Long rốt cục nói thật:
- Sếp Bạch, hôm nay tôi phải đi gặp Lưu Thanh Sơn nói chuyện, tiện đường mang bạn gái đi thăm cô em họ, không biết khi nào mới về. Tôi thấy cô không nên theo thì hơn.
Bạch Nhạc Tiên trừng mắt với hắn, nói:
- Anh sợ bạn gái anh ghen hả? Được rồi, em không quấy rầy mấy người hẹn hò nữa.
Đỗ Long lái xe bỏ trốn mất dạng. Bạch Nhạc Tiên ở phía sau nhìn xe của hắn, hung hăng dậm chân.
- Bọn họ đều do tao giết, có giỏi lập tức bắn chết tao coi!
Đỗ Long cười ha hả:
- Tôi không nói bậy, nhưng anh bảy tám phần là có. Lưu Thanh Sơn, giết hai người và giết sáu người có sự khác nhau rất lớn, anh cũng đừng nhầm lẫn. Anh thành thật nhận tội của mình, sau đó khai ra đồng lõa. Nói không chừng lúc còn sống anh còn có thể đi ra khỏi tù, thậm chí sinh đứa con nối dòng. Cứ không công thay người khác gánh oan thì có ích gì?
Lưu Thanh Sơn cười lạnh nhìn Đỗ Long, một bộ dạng thấy quan tài cũng không rơi lệ. Đỗ Long ngậm điếu thuốc đứng lên, vứt bao thuốc cho viên cai ngục nói:
- Đại ca, thằng này ngu xuẩn gàn bướng, tôi muốn cho hắn thêm ít giáo dục, không có vấn đề gì chứ.
Gã cai ngục cười ha hả:
- Tôi cái gì cũng không thấy, chỉ cần không thương gân động cốt thì chẳng sao cả.
- Mày muốn làm gì?
Lưu Thanh Sơn khẩn trương. Gã ra sức quẩy người một cái, nhưng tay chân gã đều bị còng hết lên ghế sắt, không thể tránh được.
Đỗ Long ra sau lưng Lưu Thanh Sơn, nắm động mạch chủ ở bên cổ gã, nói:
- Anh cũng biết sợ cơ à? Nói cho anh biết, tôi căn bản không tin lời nói nhảm của anh, dùng cái đầu óc heo của anh làm sao có thể nghĩ ra được kế hoạch giết người hoàn mỹ như vậy? Nếu anh thực sự thông minh như thế thì đã không hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, càng sẽ không đạp vào bẫy của tôi. Lưu Thanh Sơn, là ai để anh làm như vậy?
- Tao… sẽ không nói cho mày biết đâu…
Lưu Thanh Sơn bắt đầu thấy hoa mắt, đầu óc dần mơ hồ. Gã vẫn mạnh mồm như cũ, nhưng trong lời nói đầu tiên của gã đã để lộ rất nhiều tin tức rồi.
Lưu Thanh Sơn sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện Đỗ Long vẫn ngồi đối diện với gã như cũ. Lưu Thanh Sơn cảnh giác hỏi:
- Mày đã làm gì tao?
Đỗ Long mỉm cười:
- Tôi dùng một thủ pháp đặc thù để anh bị hôn mê một nửa, hơi giống với thuật thôi miên, trong nửa giờ này anh đã nói tất cả rồi