Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 233 : Đi cũng vội vàng

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Đỗ Long lấy ra một tấm ảnh của người chết, đưa cho Vương Quốc Vượng nói:



- Anh có biết người này không?



Vương Quốc Vượng cầm tấm ảnh xem, sau đó thì ngây cả người ra. Thứ thần sắc vui mừng khôn xiết bật ra từ trong ánh mắt đầy những tia máu màu đỏ của y. Tay cầm ảnh của y phát run lên, cuối cùng thì y cũng ngửa mặt lên trời cười lớn nói:



- Ha ha....đây không phải con tiện nhân đó sao? Nó chết rồi? Ông trời thật có mắt...Ha ha, không ngờ nó chết thật rồi...



Sau khi cười như điên thì Vương Quốc Vượng lại bật khóc thảm thiết. Cả nhà y bị Lư Hạo Nhiễm đâm chết, chỉ còn lại có mình y. Sau khi sự việc xảy ra Lư Hạo Nhiễm lại không bị trừng trị thích đáng. Thế nên Vương Quốc Vượng hận Lư Hạo Nhiễm tới tận xương tủy. Sau khi biết Lư Hạo Nhiễm đã chết, y vui mừng được một lúc. Sau đó nghĩ tới chuyện chỉ còn lại một mình cô đơn hiu quạnh, y không nén nổi đau lòng. Một người đàn ông, không ngờ lại có thể khóc như một đứa trẻ trước mặt cảnh sát và đồng nghiệp như thế.



Bộ dạng của Vương Quốc Vượng không giống giả tạo. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đưa mắt nhìn nhau. Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu, Đỗ Long đành tiếp tục tự mình hỏi:



- Vương Quốc Vượng, anh đừng khóc. Anh có thể tìm được người chứng minh khi đó anh uống rượu trong quán bar đến rạng sáng không?



Vương Quốc Vượng không để ý, một đồng nghiệp của y sốt ruột tới nói với đám Đỗ Long:



- Các anh không cần phải hỏi nữa. Mấy ngày nay gần như ngày nào tôi cũng uống cùng cậu ấy tới rạng sáng. Chúng tôi uống rượu ở quán bar Mê Thất. Không tin các anh có thể đi tìm người pha rượu.



Xem ra vụ án này thực sự không phải do Vương Quốc Vượng gây ra. Tuy nhiên Đỗ Long vẫn cùng Thẩm Băng Thanh đi tới quán rượu Mê Thất điều tra một chút. Người pha rượu sau khi xem xong ảnh thì rất khẳng định rằng Vương Quốc Vượng cùng anh đồng nghiệp kia thời gian gần đây luôn uống rượu trong quán bar tới rạng sáng mới về.



Việc tình nghi Vương Quốc Vượng tạm thời bị loại bỏ. Lúc Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tới khu nhà Lư Hạo Nhiễm ở điều tra, Đỗ Long gọi điện thoại cho Uẩn Cảnh Huy báo cáo tiến triển điều tra. Uẩn Cảnh Huy dặn dò bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để phá án. Ngữ khí của ông ta vô cùng nghiêm túc, khiến Đỗ Long cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.



- Sao tớ cảm giác phá án có thời hạn giống như thời xưa vậy? Nếu kéo dài làm trễ thời hạn không biết có bị ăn đòn không nữa...



Đỗ Long cúp điện thoại xuống gượng cười nói.




Đỗ Long nói:



- Ừ, chuyện này giao cho cậu vậy. Không còn sớm nữa, tớ còn có việc nên đi trước đây.



Hai người quả thực đã đi cả một ngày rồi. Thẩm Băng Thanh cũng rất mệt nhưng cậu ta vẫn sửng sốt túm lấy bả vai Đỗ Long nói:



- Cậu lại muốn chuồn nữa? Đây là một vụ án quan trọng đấy. Không phải cậu đã nhận lời với Cục trưởng Uẩn là sẽ toàn lực điều tra vụ án này sao? Vụ án này còn chưa được phá thì bọn mình đừng có nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.



Đỗ Long bĩu môi nói:



- Vụ án quan trọng cái khỉ gió! Nếu đổi lại, người chết là một cô gái bình thường, trừ người nhà cô ta ra thì còn ai gấp hơn nữa. Bất luận bố cô ta là ai, trong mắt tớ thì tất cả đều như nhau. Cậu không mệt thì cậu cứ tiếp tục điều tra. Dù thế nào thì tớ cũng phải quay về nghỉ ngơi. Kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thì mới có thể giúp tớ duy trì tinh thần thoải mái. Như thế mới có lợi cho việc phá án.



- Cậu...đây là ngụy biện!



Thẩm Băng Thanh có chút bất lực nhìn Đỗ Long nói:



- Nếu Cục trưởng Uẩn hỏi thì biết phải làm sao?



Đỗ Long cười nói:



- Thường thì ông ta sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho tớ, sẽ không phiền tới cậu đâu. Yên tâm đi.



Đỗ Long dỡ chiếc xe gắn máy của Thẩm Băng Thanh xuống sau đó vẫy vẫy tay rồi chuồn thẳng. Thẩm Băng Thanh giậm châm tức giận, quyết định tự mình đi điều tra. Nếu có thể phá án trước thì thế nào cũng phải chọc tức tên khốn kia một trận mới được