Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 27 : Trút Bỏ Sự Tức Giận

Ngày đăng: 17:30 30/04/20


- Đường của gã đi là đường Dương Quan (ý nói đường lớn), đường đi của mình chỉ như cầu độc mộc, tốt nhất là đừng cản trở, nếu không... Hừ, sự tình không giải quyết đơn giản như vậy đâu!



Đỗ Long tâm tình không tốt, hắn lười ngồi xe, chỉ bước chầm chậm để đi về nhà, dọc đường hắn vừa đi vừa tính toán nếu gặp lại Phùng Vi Ngũ thì làm như thế nào để chỉnh gã một trận ra trò.



- Ba ba, mau nghe, có thể là cô em xinh đẹp đấy...



Chuông điện thoại di động của Đỗ Long lại vang lên, nhạc chuông vang lên giọng trẻ em trong trẻo rất dễ thương, Đỗ Long nhận điện thoại, cười nói:



- Sếp Hoàng, có tin tức tốt à?



Thanh âm của Hoàng Kiệt Hào có chút trầm trọng nói:



- Tin tốt thì không có, nhưng thật ra có một tin xấu. Đỗ Long, việc tôi đáp ứng cậu hiện không thể hoàn thành, hôm nay lúc bàn bạc về việc thuyên chuyển công tác cho cậu, phòng Nhân sự cứ soi mói hồ sơ của cậu, nói cậu còn chưa có biên chế chính thức, kinh nghiệm lý lịch cũng không đủ vân vân, cuối cùng tôi mới hiểu được, hoá ra có người cứng rắn muốn nhét một người khác vào chỗ tôi. Đỗ Long, thật không phải với cậu, thật không nghĩ tới việc này sẽ có kết quả như vậy.



Lửa giận khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được nay lại bị dấy lên, Đỗ Long trầm mặc chừng một cái chớp mắt, sau đó hắn bình tĩnh nói:



- Sếp Hoàng, cái này cũng không trách ngài được, kỳ thật cũng không có gì, trong lý lịch của tôi kinh nghiệm quả thiếu nhiều, ở cơ sở tiếp tục rèn luyện một chút xem ra cũng có lợi đấy. Sếp Hoàng, tôi thật sự không có việc gì, tôi chỉ muốn biết lai lịch của người từ trên trời rơi xuống này?



Hoàng Kiệt Hào nói:



- Cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp thôi, Đại học chính trị pháp luật Tây Nam, theo như trên hồ sơ xem ra cũng không tệ lắm, bất quá y cũng họ Thẩm, tên là Băng Thanh, cậu đã rõ chưa? Tôi không biết Thẩm Ngọc Khiết chui đường gì nữa, không ngờ dám đem em trai của gã nhét vào đội chúng tôi.



- Thẩm Băng Thanh? Nam?



Đỗ Long kinh ngạc hỏi ngược lại câu, ngẫm nghĩ một chút, Đỗ Long nói:
Đỗ Long ồ lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Chủ tịch Mã, nói:



- Tôi hiểu mà, Chủ tịch Mã, vậy cũng chỉ có một biện pháp.



Đỗ Long nói xong liền cúp điện thoại, hành vi này vô lễ khiến Mã Quang Minh ở đầu bên kia điện thoại cũng không biết nói gì nữa, thân phận của mình là gì chứ? Đỗ Long là ai? Hắn lại dám cứ như vậy mà tắt điện thoại sao!



Mã Quang Minh không khỏi sửng sốt một trận cười khổ nói:



- Người tuổi trẻ bây giờ ... Chuyện này hoàn toàn có thể thông qua cách khác để giải quyết mà, ôi... Hy vọng biện pháp hắn nói không mang tính cực đoan.



Mã Quang Minh ngẫm nghĩ một chút, dùng máy điện thoại riêng gọi điện cho Viện trưởng toà án nhân dân thành phố Ngọc Minh Tạ Tiên Tường.



Tạ Tiên Tường sau khi bắt máy, lập tức cười nói:



- Chủ tịch Mã, có dặn dò gì à?



Mã Quang Minh cười nói:



- Lão Tạ à, có một việc muốn mời ông giúp tôi chú ý một chút. Hôm trước ở bên Thúy Hồ có bốn tên trộm, bị một cảnh sát nhân dân đang không phải trong phiên trực bắt được, nhưng bọn chúng lại cắn ngược lại một cái, tố cáo vị cảnh sát nhân dân kia cố ý đả thương người, có chuyện này hay không vậy?



Tạ Tiên Tường là người bận trăm công ngàn việc, hơi đâu mà chú ý tới vụ án mấy tên cướp vặt này, nhưng nếu đã kinh động đến Chủ tịch Mã kia đã nói lên hẳn là có chuyện như vậy, Tạ Tiên Tường mở trừng hai mắt, nói:



- Chuyện này ... Tôi đi kiểm tra một chút, bây giờ bọn trộm thật sự quá ngang ngược mà...