Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 28 : Băng Thanh Ngọc Khiết

Ngày đăng: 17:30 30/04/20


Tạ Tiên Tường là muốn thăm dò ý tứ của Mã Quang Minh, dù sao cũng phải tìm cách trả lời Chủ tịch thành phố Mã, quả nhiên, Mã Quang Minh theo lời của hắn nói:



- Đúng vậy, phần tử phạm tội bây giờ rất ngang ngược, nguyên nhân là vì cách chúng ta bảo vệ những người anh hùng quá yếu kém, mà ngăn chặn tội phạm cũng không khá hơn là bao, còn chuyện tôi kể trên nếu sự việc đã đưa tới chỗ các anh, xin hãy trực tiếp bác bỏ đi nha.



Tạ Tiên Tường chần chờ nói:



- Cái này... Không được hợp trình tự …



Mã Quang Minh nói:



- Chuyện này không nhất thiết phải lập thành một vụ án, bởi vì chuyện này tôi rất rõ ràng. Ngày đó bốn tên trộm cầm trong tay cầm hung khí nguy hiểm mang ý đồ hành hung, vị cảnh sát nhân dân chỉ đánh trả để tự vệ thôi, ở loại tình huống đó liệu có thể ra tay nhân nhượng sao?



Tạ Tiên Tường cười nói:



- Chủ tịch Mã, chuyện này tôi sẽ đi điều tra lại một chút, chỉ cần chứng cớ vô cùng xác thực, tôi sẽ đem việc tố tụng bác bỏ ngay lập tức.



Mã Quang Minh trong lòng có chút không hài lòng, nhưng ông ta cũng là người khôn ngoan, nói:



- Thế thì ông nên điều tra sớm một chút đi, tôi nghe nói vị cảnh sát nhân dân kia tạm thời đã bị cách chức thẩm tra rồi, chúng ta không thể để cho những người anh hùng chịu ủy khuất như vậy được.



Mã Quang Minh nói xong liền cúp điện thoại. Tạ Tiên Tường cười khổ một cái, lập tức gọi điện thoại đi xác minh, rất nhanh tài liệu khiếu nại mà bốn tên trộm kia đưa lên đã xuất hiện trước mặt ông ta. Nhìn đến tang vật thu được là bốn con dao nhọn cùng với báo cáo của vị cảnh sát chống móc túi Bành Vĩ, sự thật đã cực rõ ràng, Tạ Tiên Tường không ngờ cấp dưới của mình lại có thể tiếp nhận loại vụ án như thế này.



Tạ Tiên Tường thầm mắng cấp dưới hồ đồ mấy câu, đang muốn trực tiếp gạt bỏ bản tố cáo này, thì nội tâm đột nhiên động một cái, tự thầm nhủ: “Chuyện này sao lại kinh động đến Chủ tịch Mã? Chẳng lẽ cái tên cảnh sát nhỏ Đỗ Long này lại có cái ô to như Chủ tịch Mã sao? “




Thẩm Băng Thanh cũng hiểu được tuy cách nói năng của Đỗ Long khôi hài nhưng cũng là người từng trải, gã quả thật không có thành kiến nào với Đỗ Long, cũng cảm thấy Đỗ Long là người không tồi.



Từ ngoài của truyền đến tiếng mở cửa, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng nhau đứng lên, chỉ thấy sau khi cửa mở Thẩm Ngọc Khiết và một người con gái chừng ba mươi trang điểm xinh đẹp đi đến.



Đỗ Long cười nói:



- Đội phó Thẩm, chị dâu, tôi hôm nay không mời mà đến, mong các vị không lấy làm phiền lòng.



Thẩm Ngọc Khiết vừa mới bị Hoàng Kiệt Hào chửi cho một trận tối tăm mặt mũi ở trong điện thoại, không ngờ gặp Đỗ Long ở trong nhà mình, trong lòng của y có chút giật mình, không phải Đỗ Long này nghe được tin tức gì nên đến nhà gây chuyện chứ?



Nghĩ đến Đỗ Long có thể nhảy lên cao mấy thước mà không hề tổn hại gì, Thẩm Ngọc Khiết liền âm thầm may mắn vì có em trai gã đã từng vô địch đại hội võ thuật ở đây, gã cố rặn ra một nụ cười, nói:



- Có cái gì đâu mà phiền với chả hà, nhà của tôi luôn hoan nghênh cậu tới bất cứ lúc nào. Tiểu Thanh em chào hỏi cậu ấy một tiếng, anh mang mấy thứ này tới phòng bếp sau đó đi ra nói chuyện nha.



Bà xã Thẩm Ngọc Khiết là Lưu Ngu lãnh đạm liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, nói:



- Ông xã, cấp dưới của anh à? Nói cậu ấy ở lại nhà ăn bữa cơm trưa đi.



Cái này không phải lưu khách, mà rõ ràng là đuổi khách đi, Thẩm Băng Thanh nghe xong khẽ cau mày, sắc mặt Đỗ Long không thay đổi chút nào vẫn tươi cười như cũ, hắn nói:



- Chị dâu không cần đâu, tôi chỉ cùng đội phó Thẩm thương lượng một chút, xong rồi sẽ đi thôi.