Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 29 : Chủ Tịch Thành Phố Phái Tôi Tới!

Ngày đăng: 17:30 30/04/20


- Ồ, thật không biết xấu hổ.



Lưu Ngu nói một câu thể hiện bản chất đạo đức giả rồi đi vào phòng bếp. Thẩm Băng Thanh tiến lên nhận mấy thứ trong tay Thẩm Ngọc Khiết, nhắc tới phòng bếp. Thẩm Ngọc Khiết đành phải một mình đối mặt Đỗ Long, hắn xoa xoa tay nói:



- Đỗ Long, cậu có chuyện gì thì nói đi.



Đỗ Long thấy Thẩm Băng Thanh và Lưu Ngu đều vào phòng bếp, hắn hạ giọng nói:



- Đội phó Thẩm, là Chủ tịch thành phố Mã bảo tôi tới.



- Chủ tịch Mã?



Sắc mặt Thẩm Ngọc Khiết lập tức biến đổi, đầu lưỡi của gã giống như bị buộc lại, cà lăm nói:



- Chủ tịch Mã... ông ta sao lại sai cậu ... Tới tìm tôi?



Đỗ Long mỉm cười nói:



- Đội phó thử đoán xem? Đội phó Thẩm, lá gan của anh cũng thật lớn, lại dám chơi trò chụp ảnh lén để uy hiếp lãnh đạo, anh coi như xong đời rồi!



Nghe vậy mặt của Thẩm Ngọc Khiết liền trở nên trắng bệch, thân thể gã hơi run run, rồi ngồi sụp xuống ghế, Thẩm Băng Thanh từ phòng bếp đi ra, thấy thế kinh ngạc nói:



- Anh, làm sao vậy?



- Cũng không có việc gì đâu!



Đỗ Long cười nói:



- Đội phó Thẩm, chúng ta vào trong phòng nói chuyện một chút đi? Sự việc có lẽ không nghiêm trọng như như anh nghĩ đâu.



Thẩm Ngọc Khiết nào có sự lựa chọn khác, gã lảo đảo đứng lên. Thẩm Băng Thanh giơ tay định đỡ gã một chút, Thẩm Ngọc Khiết lắc đầu nói:



- Không có việc gì, anh không sao, Đỗ Long, chúng ta đến thư phòng nào.
Đỗ Long mở ngăn kéo ra, rất nhanh đã tìm được cái thẻ nhớ USB theo như lời Thẩm Ngọc Khiết nói, Đỗ Long đem thẻ nhớ USB cất vào túi áo ngực, tiếp tục ép hỏi:



- Chỉ có thế này thôi sao? Anh có đem các bản phục chế dấu đi đâu không?



Thẩm Ngọc Khiết lắc đầu nói:



- Không còn nữa mà, thật sự không có nữa.



Đỗ Long hoài nghi mà nhìn gã, trong mắt Thẩm Ngọc Khiết lóe lên một tia kinh hoảng rồi nhanh chóng biến mất, tránh không nhìn thẳng vào mắt Đỗ Long, gã cúi đầu nhìn mặt đất. Đỗ Long trầm giọng nói:



- Thẩm Ngọc Khiết, có phải anh thấy cuộc sống hiện giờ có chút nhàm chán? Nên muốn hoạt động thư giãn một chút?



Thẩm Ngọc Khiết kinh hoảng nhìn hắn, nói:



- Cậu muốn như thế nào nữa? Tất cả ảnh tôi chụp đều đưa cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?



Đỗ Long hai mắt hơi hơi nhíu lại, nói:



- Tất cả ảnh chụp? Ý của anh nói là còn có video? Thẩm Ngọc Khiết, amh đang định đùa với lửa à, anh cảm thấy lưu vật kia lại còn có thể tiếp tục uy hiếp Chủ tịch Mã sao? Đừng nói giỡn, mau giao ra đây, trừ phi anh muốn vì chuyện này mà bị đuổi việc thậm chí là ngồi tù, em trai của anh cũng sẽ phải chịu liên lụy từ nay về sau sẽ không tìm được một chỗ công tác tốt được như hiện nay. Trong phòng giam có không ít bọn tội phạm đầu đường xó chợ đâu? Anh trắng trẻo như vậy, bọn họ sẽ rất thích anh đấy...



Đỗ Long một mặt nhẹ nhàng khuyên nhủ Thẩm Ngọc Khiết, một mặt thì khiển trách giống như đang răn dạy một đứa bé. Đường đường là đội phó đội hình sự, không ngờ bị lại bị một tên cảnh sát dự bị của đồn công an lên mặt giáo huấn. Thẩm Ngọc Khiết một chút kháng cự cũng không dám, lực uy hiếp từ lời nói của Đỗ Long so với động tác của gã còn lớn hơn. Dưới sự uy hiếp của hắn, cả người Thẩm Ngọc Khiết không chịu được run lên từng hồi, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Thẩm Ngọc Khiết rốt cục cũng bị phá tan, gã nói:



- Ở trong ổ cứng HDD của máy tính.



Đỗ Long nhìn thoáng qua máy tính, nói:



- Tua vít đâu rồi? Tôi muốn tháo ổ cứng mang đi.



Đỗ Long liền tháo ổ cứng HDD ra sau đó nhét vào túi quần bò, cảnh cáo Thẩm Ngọc Khiết:



- Chủ tịch Mã không hy vọng chuyện của ông ta bị truyền ra bên ngoài, anh biết nên làm như thế nào rồi đấy? bên Trương Hành còn những gì nữa?