Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 34 : Anh Rất Cường Tráng Và Rất Dịu Dàng!
Ngày đăng: 17:30 30/04/20
Khi Đỗ Long tới rạp phim, Kỷ Quân San đã ở đó, không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng vẫn dịu dàng hỏi:
- Đỗ Long, anh đi đâu thế? Sao vội vã thế? Chạy đến mồ hôi đầy đầu rồi. Phim sắp chiếu đấy, chúng ta nhanh vào thôi.
Kỷ Quân San lau mồ hôi trên trán Đỗ Long, hắn cười ha hả nói:
- Có chút việc, bị Chủ tịch thành phố gọi tới chửi thông não.
- Có quỷ mới tin anh!
Kỷ Quân San ấn ấn ngón tay vào Thái Dương hắn, nói:
- Đi thôi, không vào sẽ tắt đèn mất.
“Tắt đèn càng tốt.” Đỗ Long vừa thầm nghĩ vậy, bị Kỷ Quân San kéo vào rạp. Cô cầm vé đổi hai cặp kính 3D, đưa cho hắn một cái, đột nhiên hơi do dự một chút, nói:
- Đỗ Long, kính của anh thì sao? Xem phim 3D không sao chứ?
Đỗ Long cười rạng rỡ như mặt trời, tháo kính râm xuống, nhìn cô nói:
- Em xem mắt anh có giống có chuyện gì không?
Kỷ Quân San cẩn thận nhìn nhìn mắt trái của hắn một chút, chỉ thấy mắt hắn hoạt động tự nhiên, không khác gì bên phải, nên vui vẻ nói:
- Không sao là tốt rồi. Nếu không còn gì nữa sao cả ngày anh cứ đeo kính râm vậy?
- Đeo kính râm nhìn rất oách đấy. Còn có nhiều chỗ tốt. Ví dụ như khi nói láo người khác không thể nhìn thấy ánh mắt của em, khi nói chuyện người ta sẽ cảm thấy em bí hiểm, còn có… anh là anh dũng bị thương, cứ đeo kính mọi người sẽ nhớ chiến công to lớn của anh, hoặc sẽ lặng lẽ tuyên truyền cho anh. Nhiều cái lợi như thế đương nhiên anh phải đeo rồi.
Đỗ Long vừa dứt lời, phụt một cái đèn trong rạp tắt tối thui, đưa tay không thấy năm ngón, Kỷ Quân San oán giận trách:
- Tốt rồi, bây giờ không tìm được chỗ nữa.
Đỗ Long kéo tay cô, đón lấy bịch bỏng ngô cô đang cầm, cười nói:
- Đeo kính đen còn có chỗ tốt là trong bóng tối anh vẫn có thể nhìn được rõ ràng. Đi thôi tiểu công chúa, chỉ cần em đi theo sát anh, tuyệt đối sẽ không bị lạc. Bây giờ để anh đưa em đến chỗ ngồi.
Quả nhiên Đỗ Long thuận lợi đưa Kỷ Quân San đến chỗ của mình, vừa ngồi xuống thì phim bắt đầu.
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Em cũng không biết nên nói gì cho phải. Không phải anh muốn nói với em sao? Em chờ đây.
- Quân San, quê em không phải ở thành phố Ngọc Minh phải không?
- Đúng rồi, quê em ở một sơn thôn nhỏ trong châu tự trị Đức Hồng.
- Là châu tự trị Đức Hồng của dân tộc Thái Cảnh Pha phải không? Anh còn tưởng em đến từ Tây Song Bản Nạp kia.
Đỗ Long cười:
- Sơn thôn nhỏ? Non xanh nước biếc nuôi mà, bảo sao có thể trổ mã xinh đẹp thế này.
- Em thì tính là xinh đẹp gì, bác gái em mới thực sự là đẹp. Khi còn trẻ bác đẹp hơn em nữa.
Đỗ Long cũng đắc ý nói:
- Đúng thế, khi mẹ anh còn trẻ, người theo đuổi có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến tận thành phố Ngọc Minh đấy.
Kỷ Quân San cười nói:
- Thật đáng tiếc, em thấy hình như anh không di truyền được của bác gái chút gì.
Đỗ Long ớ ra, lắp bắp:
- Cái này… Khi còn trẻ cha anh cũng rất tuấn tú đấy. Nếu không sao lọt được vào mắt mẹ anh? Anh được di truyền không ít điểm tốt từ cha đấy. Ồ, em nhìn kỹ chút đi, có phải cũng rất đẹp trai không?
Kỷ Quân San nhìn hắn chớp chớp mắt, che miệng cười khẽ:
- Em còn chưa thấy ai tự khen mình đẹp trai đâu…
Cô vừa dứt lời, một người đàn ông ở bàn bên cạnh lớn tiếng nói tiếp:
- Đúng thế. Anh cũng chưa từng thấy ai da mặt dày như thế. Em gái, người này vừa nhìn cũng biết không phải người tốt, em đừng có nghe lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn. Loại công tử bột thế này sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tình cảm của các cô gái. Loại đàn ông này càng quăng sớm đi càng tốt, Muốn tìm người tốt thì phải tìm người như anh đây này. Em xem, anh tuy không đẹp trai, nhưng rất cường tráng, hơn nữa lại còn rất dịu dàng. Em phải thử qua mới biết thế nào là đàn ông tốt!