Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 35 : Long Ca Dũng Mãnh

Ngày đăng: 17:30 30/04/20


Đột nhiên nghe thấy câu nói thối tha này, mặt của Kỷ Quân San tự nhiên đỏ bừng lên, Đỗ Long hừ một tiếng, sắc mặt của hắn không tốt lắm, hắn nói:



- Anh bạn à, anh uống nhiều rồi, mau về nhà ôm ấp vợ của anh đi.



Bốn thanh niên ngồi cùng bàn có thân hình lực lưỡng, vắt áo lên vai, để lộ bộ ngực rắn chắc, bắp tay, lưng đều có những hình xăm lớn, vừa mới nhìn đã biết không phải người tốt. Trên bàn của bọn họ có mấy chai bia, nhưng vừa mới uống, không thể nào say đến mức này được.



Nghe Đỗ Long nói, người vừa nói lúc trước đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, ba thanh niên ngồi cùng lập tức đứng dậy, dựng mặt quát:



- Thằng ranh, mày dám nói với Cương đại ca như vậy sao?



Kỷ Quân San vội vàng huých nhẹ vào đầu gối Đỗ Long, thì thào nói:



- Đỗ Long chúng ta mau đi thôi.



Đỗ Long nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô xuống, giọng an ủi nói:



- Không có gì, em quên là anh bắt bốn tên trộm kia rồi à? Mấy tên này chưa là cái gì cả.



Kỷ Quân San nhớ lại ngày trước Đỗ Long một mình chế ngự bốn tên cướp có dao trong tay, tự nhiên thấy yên tâm hơn, cô ấy quên mất thực ra Đỗ Long chỉ bắt được ba tên, nhưng điều này cũng không sao cả.



Đỗ Long liếc mắt nhìn bốn tên kia với ánh mắt khinh thường, nói:



- Tao chỉ biết ở quận Tây Sơn có Hùng ca, ở đâu ra Cương ca này vậy? Chúng mày tốt nhất là lập tức cuốn xéo cho tao, nếu không tự chuốc lấy hậu quả cuối cùng là chúng mày đó!



Mặc dù Đỗ Long đã nhắc tới danh tiếng của Hùng ca, nhưng người biết Hùng ca rất nhiều, mấy tên nhãi này thực chất không thèm bận tâm, bọn họ đã quen thói hoành hành ngang ngược, làm sao có thể để mất mặt trước đàn bà con gái được. Đỗ Long vừa nói xong, bọn họ lập tức giận dữ hét lên:



- Tiểu tử thối, mày chết chắc rồi!



Bốn tên du côn bước ra khỏi bàn vây xung quanh Đỗ Long, Đỗ Long kéo Kỷ Quân San qua một bên, chắn phía trước cô nói:



- Em lùi lại một chút, để anh dạy dỗ mấy thằng ranh không biết trời cao đất dày này một bài học.



Kỷ Quân San ừ một tiếng, rồi lùi lại mấy bước, ân cần dặn dò:



- Cẩn thận một chút… đừng ra tay quá mạnh…



Đỗ Long cười ha hả nói:




- Tao là ông nội của mày đây, tiểu tử thối, mày chán sống rồi à, dám nói chuyện như thế với tao, có tin tao đập mày không!



Phúc Xà ơ a mấy tiếng, vội hỏi:



- Là Long ca à, em không biết là anh, anh sao muộn thế này mà vẫn chưa đi nghỉ vậy?



Đỗ Long không muốn dài dòng với hắn, lớn tiếng nói:



- Bớt nói nhảm đi, mày làm cho tao chút việc, tao có địa chỉ và tên hai người, mày tìm vài người không có quan hệ gì đi quấy phá một chút, phá kính, quét sơn lên cửa chính của bọn họ. Không cần biết mày dùng cách gì, nhưng cứ làm loạn ngày đêm không để họ yên là được, thế nào đây có làm hay không làm?



Thuộc hạ của Phúc Xà ngày nào cũng thu nợ ở khắp nơi, chuyện như vậy bọn họ làm không ít, nghe nói là việc này hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bộ ngực nói:



- Long ca cứ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho em, việc này em nhận. Tên nào đui mù mà dám đắc tội với Long ca, thì bọn chúng coi như gặp xui xẻo rồi.



Đỗ Long dặn dò:



- Tao không muốn để người khác biết được chuyện này, cho nên mày tốt nhất cẩn thận một chút, tìm những người không có liên quan gì đến mày đi.



Phúc Xà cười nói:



- Long ca anh yên tâm đi, em sẽ phái người đi làm việc này êm đẹp thì thôi, bảo đảm không ai có thể truy cứu được ai đã làm.



Đỗ Long ừ một tiếng nói:



- Tao sẽ để ý tới việc này, mày đừng có mà múa rìu qua mắt thợ, được rồi, cứ như vậy đi.



Đỗ Long cúp điện thoại, Phúc Xà hơi sửng sốt, ném mạnh cái điện thoại vào ghế sofa, chửi thề:



- Loại người gì vậy, tự cho mình là ông nội của tao à!



Người phụ nữ bên cạnh Phúc Xà tò mò cười khanh khách nói:



- Xà ca, Long ca đó từ đâu mà ra vậy, Xà ca đối với hắn sao lại khách khí đến vậy?



Phúc Xà hừ một tiếng, ôm lấy cô ta, đẩy xuống ghế sofa, hai người thân mật với nhau…